Bẵng đi vài tuần, sự kiện tập san cũng kết thúc. Tập san của chúng tôi được giải ba, với nhiều lời khen của thầy cô về sự chỉn chu và sáng tạo. Đây là một thành tích cực kì đáng nể vì dù sao 10 Anh 2 cũng chưa có kinh nghiệm. Thi thoảng, tôi lại nhìn ngắm những dòng truyện ngắn của mình trên tập san với xúc cảm tự hào.
Sự kiện tập san kết thúc cũng là thời điểm mà ngày văn nghệ đại sứ càng lúc càng gần. Với sự đồng hành và luyện tập cực kì chăm chỉ của hai bạn đại sứ, khối của chúng tôi có một tiết mục kịch vô cùng suôn sẻ. Đứng trong cánh gà với vai trò hậu cần, khi tiết mục đã đi đến phần kết, tôi nhìn ra khán đài. Ai cũng chăm chú theo dõi sự ăn ý của cặp đôi tài sắc dưới ánh sáng và phối cảnh lung linh như cổ tích. Trong số ấy, có Duy Khánh của lớp bên cũng đứng xem từ đầu đến cuối, không hề nhúc nhích, dù tôi không rõ vẻ mặt cậu ta cho lắm.
- Nàng sẽ đồng ý làm người tình của ta chứ?
Tôi giật mình. Câu này đâu có trong kịch bản. Đám bạn hậu cần đứng cạnh tôi dường như cũng nhận ra điều đó, hét rú lên. Tôi nhìn ra sân khấu, thấy vẻ mặt Chi ngạc nhiên không giấu được. Minh ghé vào tai Chi, thì thầm gì đó rồi thấy Chi gật đầu, trao cho cậu một tia nhìn lưu luyến mà đám đông phải ồ lên vì lãng mạn. Tiếng vỗ tay như tràn khỏi khán phòng.
Tôi đứng khựng lại. Tiếng nhạc kết màn vang lên nhịp nhàng và êm dịu, nhưng trong lòng tôi, có gì đó chênh vênh hẫng hụt. Cảnh Minh và Chi ngoài kia nhòe đi trong mắt tôi, những dòng cảm xúc không thể gọi tên khiến lòng tôi nhói lên. Gây phút chạm tay lên hàng lệ ướt nhòa và nóng hổi cũng là lúc tôi nhận ra...
Mình đã thích Minh. Thích từ lúc nào chẳng rõ.
Tôi không nhớ được hôm ấy tôi đã bước đi về lớp như thế nào. Tất cả diễn ra lặng lẽ, bỏ lại đằng sau buổi sự kiện lung linh và ồn ã. Tôi lấy cớ là bị đau tai nên về lớp lo mấy việc khác trước. Đứng nhìn bãi đồ hậu cần tan hoang trong lớp, rồi một mình bắt tay dọn dẹp.
Nhìn thấy tờ kịch bản Minh còn cầm trên tay trước đó, tôi muốn xé đi cho xong. Muốn dồn hết những nhỏ nhen đố kị của mình vào tờ giấy tội nghiệp. Nhưng tôi biết mình chẳng thể nào thế. Tôi tha thẩn đặt nó trên bàn của Minh. Đứng ở đó, tôi tưởng tượng ra bóng dáng cần mẫn và điềm đạm mà bấy lâu mình vẫn vô thức ngắm nhìn. Tôi ngồi vào chỗ của Minh, nằm gục xuống, như thể làm vậy thì sẽ cảm nhận được chút hơi ấm hay mùi hương thoang thoảng mà tôi vẫn nhớ như in từ lần đứng chung trên tầng thượng hôm nào.
Thật đáng ghét.
Tôi quệt đi hàng nước mắt, không để dây ướt lên bàn cậu.
Nhìn ra ngoài cửa lớp, chỉ thấy màn đêm hoang hoải đơn côi.
*
Sau sự kiện đó, Minh và Chi chính thức thành đôi. Thời gian đầu, ai nấy trong lớp đều tích cực trêu chọc. Tôi tránh nhìn hai đứa, vì sợ phải trưng ra nụ cười méo xẹo của mình.
Thời gian cứ thế bẵng đi vài tuần, tôi vùi đầu vào học hành để tránh phải đối diện với hiện thực. Ngay cả trang blog mà tôi dùng để giải tỏa tâm trạng cũng chẳng được tôi đăng nhập vào lần nào. Vì tôi sợ, khi đối diện với góc nhỏ chứa chan cảm xúc đó, tôi lại chẳng ngại ngần mà giải tỏa tâm tư vào. Nên sau khi thay một tấm ảnh bìa tối tăm u ám hệt như tâm trạng của mình, tôi tạm gỡ phần ghim blog xuống trang chủ trình duyệt, để tạm không bấm vào một thời gian. Hơn nữa, tôi còn sợ Chi ghé blog đọc thì sẽ phát hiện ra cảm xúc đau đớn và u hoài của mình.
Mà có thể là tôi lo thừa. Vì tâm trí nó đã cuốn theo chuyện tình đầu đời của mình.
Với người bạn trai đầu đời của mình.
*
Dư âm sự kiện văn nghệ chưa xong thì giải bóng rổ các khối chuyên đã chính thức đi đến vòng bán kết. Nhiều khi tôi không biết phải nói về nhịp độ vận hành của Chuyên Việt Ninh bằng lịch thi hay lịch ngoại khóa nữa. Với mùa giải lần này, Anh 2 lại thuận lợi vượt qua các trận đầu tiên với những chiến thắng dễ dàng.
"Kết quả bốc thăm bán kết đầu tiên: Anh 1 và Anh 2."
Lớp tôi nghe thông báo xong, vừa hào hứng vừa e ngại. Trong bốn năm trở lại đây, Anh 1 và Anh 2 thay nhau vô địch, giờ lại đối mặt nhau ở bán kết, sẽ có một bên bị loại thẳng.
- Thế thì khác gì chung kết sớm đâu?
Cả lớp nhao nhao lên bàn luận.
- Ừ thì chung kết sớm mà!
Tiếng của Khánh lại vang lên, vẫn với giọng điệu quen thuộc.
- Đến đây ra oai làm gì vậy? Đã biết ai hơn ai đâu chứ? - Chi đến gần Khánh, phản đối thái độ tự tin của cậu ta.
- Tôi có ra oai thì cũng không cần ra oai ở cái lớp này! Tên bạn trai của cậu còn ngồi dự bị trận trước, sao tôi lại phải so đo cơ chứ. - Khánh vừa nói vừa liếc nhìn Minh.
- Các anh chị trong khối cho Minh dưỡng sức, trận dễ thì cần gì thể hiện? - Chi không kiêng nể, đáp.
- Ghê, bênh nhau gớm nhỉ? Vậy đợi xem cuối tuần này khối nào thắng nhé!
Khánh để lại hai câu rồi đi về lớp. Nhưng sao tôi có cảm giác Khánh của hôm nay hơi khác, dù ngạo nghễ và khiêu khích đó, nhưng trong thái độ có gì đó u trầm. Vẻ mặt ấy theo cậu ta đến tận vòng bán kết, dù cho sự máu lửa hết mình vẫn hừng hực trong từng động tác.
"Hết hiệp ba, tỉ số: Anh 1 - 55, Anh 2 - 46."
Tôi nhìn vào tỉ số, rồi nhìn xung quanh nhà thi đấu khang trang và nhộn nhịp. Không gian rộng cùng với hệ thống đèn càng làm nổi bật thêm những trang thiết bị mới toanh phục vụ cho giải đấu. Cơ sở vật chất tốt như vậy, chẳng trách các phong trào được phát động vô cùng thuận lợi và nhận nhiều sự hưởng ứng.
Xung quanh tôi là tiếng xì xào bàn luận về trận đấu. Ai nấy bên khán đài này đều lo lắng trước tỉ số hiện tại:
- Hôm nay đội Anh 2 hơi bị áp lực tâm lý thì phải.
- Anh 1 là đương kim vô địch, nghe nói còn có anh Ngọc Long là MVP từ lớp 10 đến giờ.
- Tân binh bên mình năm nay không kém, nhưng so với bên kia thì có vẻ đuối hơn.
Tôi không biết bình luận gì, vì ánh mắt cứ dán chặt vào Minh và Chi. Đứa bạn tôi cẩn thận đưa nước và khăn cho người yêu, khiến ai nấy đều xuýt xoa. Ánh mắt Minh hơi ưu tư, thỉnh thoảng lại nhìn về bên trái khán đài. Tôi hướng theo cái nhìn ấy thì thấy một bác trung niên ăn mặc lịch sự, từ đầu đến cuối không nói gì. Hình như đó là bố của Minh.
Tiếng còi vang lên, hiệp đấu cuối cùng chính thức bắt đầu. Ai nấy trong chúng tôi đều căng thẳng hơn hẳn, khán đài cũng đông trên mức bình thường vì là một trận giữa hai ứng cử viên vô địch hàng đầu.
"Anh 1 lại mở màn hiệp đấu với một cú ghi điểm bùng nổ. Phí Ngọc Long, lại một pha xử lí vô cùng đẳng cấp."
Tiếng bình luận viên càng khiến cho cuộc đua trở nên hấp dẫn.
"Một cuộc truy cản gay cấn, Vũ Đăng Minh đang ép sát sân đội bạn!"
"Bóng hụt! Một sự cản phá thành công của Đặng Duy Khánh!"
Đây đã là pha hụt lần thứ ba của Minh từ đầu hiệp cuối. Ai nấy trong khối tôi đều sốt ruột.
"Đặng Duy Khánh, phòng thủ xuất sắc! Đây vẫn là gương mặt đang duy trì phong độ tuyệt vời từ đầu mùa giải!"
"Một sự đổi người bên phía Anh 2, Trọng Khoa thay cho Đăng Minh."
Minh bước ra khỏi sân, ngước đôi mắt thẫn thờ bên phía trái khán đài. Tôi lại vô thức nhìn theo, thấy người đàn ông kia chỉ lắc đầu rồi lặng lẽ rời khỏi sân đấu. Minh đứng lặng một lúc, rồi từ từ về chỗ theo dõi nốt phần còn lại.
"Một phút cuối cùng, bên phía Anh 1 vẫn giữ vững chiến thuật phòng thủ đầy hiệu quả."
"Một pha ném phạt xuất sắc! Ba điểm cho Anh 1. Không chỉ thận trọng mà còn tận dụng tối đa cơ hội! Chiến thắng thuyết phục đến giây phút cuối cùng!"
Thanh âm mãn cuộc đã cất lên. Khi nhìn vào bảng tỉ số 85 - 61 rõ ràng ngay ở trước mắt, dường như chúng tôi phải mất vài giây để thực sự nhận ra rằng: đây chính là hiện thực.
Tiếng reo hò mừng vui và khí thế của đội bạn dội vào tai khán đài này, nghe sao chua xót. Lần đầu tiên trong bốn năm trở lại đây, Anh 2 không vào chung kết. Tôi còn nghe phong thanh những bình luận kiểu như, vì đối thủ vòng trước không khó ăn, nên người ta không nhìn ra được vấn đề của cả đội. Giờ gặp Anh 1 trội hẳn, Anh 2 mới lộ ra điểm yếu là sự rời rạc trong tổng thể sơ đồ. Nhưng dù có nói thế nào, thì thua vẫn là thua, lại còn thua rõ ràng tới nỗi không có gì phải luyến tiếc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...