Sáng sớm hôm sau, Tâm Di theo ra vườn thu hoạch hoa, cô bé mặc áo thun có tay cùng quần short ngắn, chân đi giày búp bê và đội nón tai bèo hình thú có tai.
Lúc thấy Hoán Hiểu Đan ôm bó hoa lớn vừa thu hoạch trong tay, Tâm Di nhanh chóng chạy đến, hai bàn tay nhỏ giơ lên cao, háo hức đề nghị: “Để con cầm cho mẹ.”
“Nặng lắm, con ôm không nổi đâu.”
Bị Hoán Hiểu Đan từ chối, Tâm Di kiên quyết khẳng định: “Con ôm nổi mà.”
Hoán Hiểu Đan thừa đoán được kết quả, tuy nhiên vẫn cho Tâm Di tự mình trải nghiệm kết cục. Cô giao bó hoa trong tay cho Tâm Di, cô bé dùng sức ôm lấy, quay người về hướng cửa sau của tiệm hoa.
Có điều, đi còn chưa được hai bước, cả người Tâm Di đã loạng choạng rồi ngã bẹp xuống đất, bó hoa nặng cũng đè lên chân cô bé.
Lúc này, Tâm Di mới chịu thừa nhận sự thật, vội nhờ giúp đỡ ngược lại: “Mẹ ơi, cứu…”
Hoán Hiểu Đan buồn cười dõi theo, một tay ôm lấy bó hoa, một tay kéo Tâm Di đứng lên.
Sau khi đứng dậy, Tâm Di tự phủi mông bị dính đất, tiếp đó cô bé thở ra một hơi, điệu bộ bất lực nói: “Tại con đói nên không có sức.”
Nghe lời biện minh của con gái, Hoán Hiểu Đan chỉ biết cười trong im lặng, dẫu sao cũng không đành làm nhục ý chí của cô bé.
Tâm Di vừa nhắc đến đói bụng, Giả Khinh Huân đã nấu xong bữa sáng. Nghe tiếng anh gọi, cô bé đã hớn hở ra mặt, nhưng vì đợi Hoán Hiểu Đan nên không vào nhà trước, chỉ khi được cô nhắc thì cô bé mới chạy vào.
Hoán Hiểu Đan mang hoa vào tiệm trước rồi mới trở về cùng Giả Khinh Huân và Tâm Di ăn sáng.
Trôi qua một lúc yên tĩnh, ông ngoại Tâm Di bỗng từ ngoài đi vào, từ thái độ đến giọng điệu đều có chút cẩn trọng.
Ông hướng thẳng tầm mắt về phía Giả Khinh Huân, lên tiếng thông báo: “Người nhà của con tìm.”
Tạm thời, Giả Khinh Huân cùng ông ngoại Tâm Di đi gặp người nhà anh trước, Hoán Hiểu Đan đợi con gái ăn sáng xong mới đến gặp sau.
Tuy biết rằng người nhà Giả Khinh Huân ở thời điểm hiện tại sẽ không dám gây chuyện, nhưng họ đường đột đến tận nơi đây, ắt hẳn lý do không đơn giản.
Tiệm hoa không có nơi tiếp khách, phòng khách trong nhà Hoán Hiểu Đan lại quá nhỏ, vậy nên mẹ cô và ông ngoại Tâm Di đã mời họ về nhà ông tiếp chuyện.
Khi Hoán Hiểu Đan đưa Tâm Di sang nhà ông ngoại cô bé, bầu không khí bên trong nhà tuy không náo nhiệt dù đông người, nhưng cũng không quá ngột ngạt.
Chỉ là, đôi bên có hơi khó xử vì những mâu thuẫn của ngày trước.
Nhưng điều khiến Hoán Hiểu Đan chú ý là không chỉ ông bà ngoại và cha mẹ anh đều có mặt, họ thậm chí còn mang rất nhiều quà cáp đến chất đầy bàn.
Bây giờ không cần đoán sâu xa cũng biết, người nhà Giả Khinh Huân làm tất cả là vì Tâm Di.
Khi theo Hoán Hiểu Đan vào cửa, Tâm Di có chút nhút nhát lên tiếng thưa, tay cô bé nắm chặt tay cô không buông, cơ thể cũng hơi nép sau chân của cô.
Đến khi tới gần chỗ Giả Khinh Huân, Tâm Di mới buông tay Hoán Hiểu Đan để nhào vào vòng tay anh.
Hoán Hiểu Đan ngồi xuống bên cạnh Giả Khinh Huân, tạm thời không tham gia vào cuộc trò chuyện của người lớn.
Vẫn giống như lần trước, phía bên nhà Giả Khinh Huân vẫn lấy lý do vì tương lai của Tâm Di nên muốn đôi bên “dĩ hòa vi quý”, nhưng mục đích cuối cùng lại là chuyện kết hôn của Giả Khinh Huân và Hoán Hiểu Đan.
Ngay khi vấn đề kết hôn được nhắc tới, không gian đột nhiên rơi vào tĩnh lặng, vài ánh mắt tự động cũng hướng về phía Hoán Hiểu Đan chờ câu trả lời.
Thế nhưng, từ đầu đến cuối Hoán Hiểu Đan đều không tham gia vào cuộc nói chuyện, chỉ có Giả Khinh Huân tỏ ra hờ hững nói vào.
“Cháu trên trời rơi xuống nên ông bà xin cháu dễ như vậy sao?”
Giả Khinh Huân vừa dứt lời, những ánh mắt kìm nén của người nhà anh lập tức hướng về phía anh.
Ông ngoại Tâm Di thấy Hoán Hiểu Đan không đáp lại, nhìn sang bên cạnh thấy mẹ cô cũng khó xử, dáng vẻ bà vừa muốn thuận theo nhưng cũng vừa băn khoăn.
Cuối cùng, ông ngoại Tâm Di chủ động lên tiếng nói thay, ngoài mặt vui vẻ xởi lởi, nhưng thực chất mỗi lời nói ra đều đầy dụng tâm.
“Tuy rằng tôi không phải là người nhà của Hiểu Đan, nhưng con bé để cho Tâm Di gọi tôi là ông ngoại, chứng tỏ con bé cũng xem tôi như cha chú. Vậy với tư cách là cha chú, tôi xin phép nói vài câu như thế này…”
Ngừng lại một chút, ông nghiêm túc nhấn mạnh: “Tôi biết chuyện tình cảm của Hiểu Đan với Khinh Huân trước đây, nếu tôi là anh chị, có lẽ tôi cũng không chấp nhận được con mình yêu người không tương xứng. Nhưng với tư cách là một người cha chú, tận mắt chứng kiến Hiểu Đan mang nặng đẻ đau, gánh vác mọi khổ cực khi tuổi đời còn quá trẻ, chúng tôi cũng không đành lòng ép uổng những điều khiến nó không hạnh phúc.”
Nói rồi ông cười thành tiếng, nhằm phá bỏ bầu không khí đang trầm xuống: “Chúng tôi không có ý gây khó dễ, nhưng hôn nhân là chuyện đại sự, chúng ta vẫn nên tôn trọng quyết định của Hiểu Đan với Khinh Huân.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...