Khi nghe được những gì Giả Khinh Huân nói, nhìn thấy dáng vẻ của anh qua màn hình, Hoán Hiểu Đan tuy miệng cười nhưng hai mắt đã lưng tròng lệ.
Nếu như bản thân chịu phạt có thể bù đắp lại tổn thương và thiệt thòi mà Giả Khinh Huân cùng Tâm Di đã chịu, Hoán Hiểu Đan giờ đây sẵn sàng chấp nhận.
Xong công việc trở về nhà, Hoán Hiểu Đan vừa tắm rửa xong chưa kịp ăn tối thì Giả Khinh Huân đã đến. Từ trong phòng, cô đã nghe thấy tiếng cười phấn khích của Tâm Di bên dưới phòng khách.
Theo lời quản lý của Giả Khinh Huân, anh cần nghỉ ngơi sớm chuẩn bị tinh thần và sức khoẻ cho cuộc thi ngày mai, thế nên Hoán Hiểu Đan cũng không làm mất thêm thời gian mà chuẩn bị vài bộ quần áo, rồi cùng Tâm Di theo anh quay lại khách sạn.
Lúc trên xe, Tâm Di ngồi trên chân Giả Khinh Huân, tíu tít kể lại chuyện đã thấy anh trên tivi vừa nãy.
Tuy nhiên không rõ Giả Khinh Huân đang mệt hay nghĩ ngợi chuyện khác, dáng vẻ của anh có chút trầm ngâm lơ đãng, nụ cười giữ trên môi khi nghe Tâm Di nói chuyện cũng có chút không tự nhiên.
Chỉ khi mấu chốt trong lòng Giả Khinh Huân được Tâm Di hé mở, mặt mũi anh như bừng tỉnh trở lại.
Tâm Di ngồi dựa lưng vào thành xe, hướng ánh mắt qua phía Hoán Hiểu Đan ngồi song song cách một lối đi nhỏ, tiếp đó cô bé ngẩng đầu nhìn lên Giả Khinh Huân, e dè hỏi: “Cha còn giận mẹ ạ?”
Khi nghe Tâm Di hỏi, không chỉ Giả Khinh Huân mà Hoán Hiểu Đan cũng bị thu hút. Dù đã trúng phốc tâm tư, thế nhưng ngoài mặt anh vẫn tỏ ra bình thản: “Ai nói cho con biết?”
“Hồi nãy xem tivi… bà ngoại nói cha giận mẹ nhiều lắm.”
“Vậy bà ngoại con nói đúng rồi.”
Hoán Hiểu Đan: “…”
Trái với Hoán Hiểu Đan câm nín trong bất lực, Tâm Di lại buồn bã cố nói giúp cho cô: “Sao cha giận mẹ nhiều? Mẹ ngoan mà.”
“Mẹ ngoan với con thôi, với cha thì mẹ con rất hư.”
Nghe xong, Tâm Di thở ra như bà cụ non hướng cặp mắt ngây thơ về phía Hoán Hiểu Đan, cô bé có chút rầu rĩ trách: “Sao mẹ hư với cha? Mẹ dạy con phải ngoan mà?”
Hoán Hiểu Đan cười không nổi, khóc cũng chẳng xong, cuối cùng vẫn là Tâm Di làm đầu mối giải hoà.
Cô bé giơ bàn tay nhỏ chạm vào cằm của Giả Khinh Huân, cười ngọt ngào nịnh anh: “Mẹ hôn cha một cái, cha đừng giận nữa nha?”
Giả Khinh Huân cười nửa miệng, tuy nhìn con gái nhưng ý tứ lại đâm thọt qua Hoán Hiểu Đan: “Mẹ con có hôn một trăm cái cha cũng không hết giận.”
Tâm Di lần nữa thở ra, trộm nhìn về phía Hoán Hiểu Đan, nhỏ giọng nói: “Con không giúp mẹ được.”
Hoán Hiểu Đan lúc này chỉ mỉm cười, biết rằng không nên đối đầu gây hiềm khích với Giả Khinh Huân thêm, nhưng nghe anh nói câu vừa rồi, cô buộc miệng bật ra: “Mẹ cũng không muốn đụng vào người cha con đâu.”
Tức khắc, Giả Khinh Huân ném cái liếc mắt đầy sắc bén qua Hoán Hiểu Đan, còn cô vội quay mặt ra cửa sổ trốn ánh nhìn hung hăng của anh.
Sau khi về tới khách sạn, Tâm Di do đã ăn tối trước đó nên chỉ uống thêm một ít sữa trước khi ngủ. Trong lúc Giả Khinh Huân cùng Hoán Hiểu Đan ngồi ăn gần đó, Tâm Di một mình nằm sấp giữa giường, lật xem hình ảnh trong quyển truyện cổ tích mang theo.
Tuy trong phòng có tận ba người, thế nhưng bầu không khí vô cùng tĩnh lặng. Phải qua một hồi rất lâu, khi Hoán Hiểu Đan vô tình chạm tay với Giả Khinh Huân, lúc này anh chẳng chút nhân nhượng đánh vào tay cô khiến âm thanh vang lên một tiếng “Chát”.
Tiếng phát ra có hơi lớn, thu hút sự chú ý của Tâm Di nằm trên giường gần đó. Cô bé lồm cồm ngồi dậy, giương đôi mắt ngây thơ hỏi: “Sao vậy ạ?”
“Không có gì, cha vừa đập muỗi thôi.”
Xác nhận được vấn đề, Tâm Di chỉ nhìn nhìn một chút rồi lại tập trung về quyển truyện trong tay.
Qua mặt được con gái, Giả Khinh Huân quay lại tiếp tục ăn tối, nhưng cùng lúc này, Hoán Hiểu Đan đã buông đũa đứng dậy. Thoáng nhìn thấy nét mặt buồn bã của cô, cảm giác áy náy phút chốc đã bao trùm lấy lồng ngực của anh.
Lát sau, khi ăn uống tắm rửa xong, Giả Khinh Huân trở về giường thì Hoán Hiểu Đan và Tâm Di đã ngủ trước.
Một chiếc giường lớn, thế nhưng mẹ con cô chỉ chiếm một phần ba. Nhìn Tâm Di bé nhỏ nằm rúc trong lòng Hoán Hiểu Đan, bất giác khiến Giả Khinh Huân lại nhớ về những ngày tháng từng quấn quít năm xưa.
Giả Khinh Huân rất muốn cùng Hoán Hiểu Đan làm lại từ đầu, cùng nhau xây dựng một gia đình êm ấm hòa thuận. Nhưng suốt bốn năm qua, nếu anh ngày ngày chịu đựng cảm giác nhung nhớ trong đau khổ, con gái anh chịu thiếu thốn bất công khi không có cha bên cạnh, anh lại vừa thương vừa hận Hoán Hiểu Đan.
Giá như cô kiên trì đợi anh thêm một chút, gia đình nhỏ này sớm đã trọn vẹn từ bốn năm trước.
Giá như ngày hôm đó Giả Khinh Huân không quay về nhà, anh đã không làm lạc mất người con gái mình yêu và giọt máu do mình tạo ra.
Nghĩ về chuyện cũ, Giả Khinh Huân không khỏi tự cười nhạo bản thân đã quá thất bại. Những thứ anh mất đi và có được quá đột ngột, cứ ngỡ như là một giấc mơ, hoàn toàn không tự quyết định được.
Trôi qua một đêm trằn trọc lẫn dằn vặt tâm trí, Giả Khinh Huân vừa chợp mắt được vài tiếng đã bị Tâm Di đánh thức.
Cô bé nằm vắt vẻo trên eo anh, vẻ mặt còn ngái ngủ trách móc: “Chỗ này của con mà, sao cha giành?”
Hoán Hiểu Đan nằm ngoài cùng xoay mặt ra phía rìa giường, Giả Khinh Huân nằm sát bên cạnh ôm cô từ phía sau, một khoảng đệm trống còn lại đều nhường Tâm Di nhưng cô bé vẫn không cam tâm.
Bị Tâm Di chen lấn, Giả Khinh Huân nhấc con gái đặt trở lại chỗ trống sau lưng, từ tốn giải thích: “Cha nhường con chỗ rộng hơn rồi.”
“Không chịu!” Tâm Di ngồi quỳ trên giường, mái tóc có hơi bù xù lắc qua lắc lại phản đối: “Cha giận mẹ sao còn ôm mẹ, con phải ôm mẹ chứ.”
Giả Khinh Huân nằm ngửa ra, vẫn cố chấp biện minh: “Phải ôm cái gì đó cha mới ngủ được.”
“Sao cha không ôm con?”
“Con nhỏ quá cha ôm không đủ.”
Mới sáng sớm đã nghe tiếng cha con Giả Khinh Huân tranh cãi, Hoán Hiểu Đan vô thức nở một nụ cười bất lực, cuộc sống gia đình mà cô mong ước, dường như đã chính thức bắt đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...