Đi qua nhiều con phố, đến một khu nhà ở bình dân, lại sâu vào con ngõ lớn, khi nhìn thấy bảng hiệu nơi bản thân bị Giả Khinh Huân dẫn vào, giữa ngực của Hoán Hiểu Đan lại thấp thoáng lên cơn đau.
Nếu không phải vì chọn ở bên Hoán Hiểu Đan, có lẽ bây giờ Giả Khinh Huân đang trong trường cảnh sát, làm một cảnh sát giỏi giúp đỡ xã hội trong tương lai, thay vì phải vùi mình trong gara sửa xe.
Từ ngoài cổng gara đi vào là một khoảng sân rộng lớn, sát hai bên vách tường rào là những chiếc xe ô tô thể thao cũ đổ nối tiếp nhau. Đối diện cổng là khu chính của khu vực sửa xe, tuy hai cửa lớn phía trước đã đóng nhưng bên trong vẫn còn đang mở đèn sáng.
Giả Khinh Huân đưa Hoán Hiểu Đan vào trong bằng cửa phụ bên hông gara, vừa đến gần đã nghe thấy tiếng cười nói của những thanh niên trong độ tuổi hai mươi đến ba mươi.
Trong âm thanh thấp thoáng truyền tới, có người nhắc đến tên của Giả Khinh Huân: “Gần mười một giờ rồi, Khinh Huân nó đi từ sáng tới giờ mà chưa thấy mặt mũi đâu. Bởi vậy mới nói, không có bạn gái thì nhận không có bạn gái, giả vờ đi đón bạn gái xong trốn luôn.”
Lời người kia vừa dứt, lời của một người khác lập tức chen vào: “Mà tụi mình làm vậy có quá đáng lắm không? Chọc ghẹo nó rồi còn cá cược tiền. Vừa không có bạn gái lại còn mất tiền, tao nghi nó nghỉ chơi với tụi mình quá, sau này gặp mấy ca khó sửa, nó không làm giúp thì toi.”
“Ugh... ugh!”
Dừng lại ở cửa, Giả Khinh Huân một tay vẫn nắm lấy tay Hoán Hiểu Đan, một tay giơ lên che miệng vờ ho khan thông báo.
Nghe tiếng, nhóm thanh niên ba người đang ngồi vây quanh chiếc xe ô tô chưa sửa xong lập tức theo phản xạ xoay đầu nhìn.
Khi nhận ra sự hiện diện của Hoán Hiểu Đan, ba người kia đồng loạt tròn mắt kinh ngạc, có người còn há hốc miệng phô trương.
Riêng Giả Khinh Huân lúc này có hơi lên mặt, anh ngẩng cao đầu nhìn về phía những người anh em đồng nghiệp, cất giọng từ tốn, nhấn nhá trọng tâm: “Xin giới thiệu, đây là Hoán Hiểu Đan, bạn gái em. Em, đã đón cô ấy về rồi.”
Không gian rôm rả vừa nãy bỗng nhiên rơi vào yên lặng, Hoán Hiểu Đan bị nhìn chằm chằm nên có chút không thoải mái. Tuy nhiên, cô vẫn cố cong khóe môi, lịch sự chào hỏi: “Em là Hoán Hiểu Đan.”
Hoán Hiểu Đan vừa dứt câu, một người thanh niên tầm hai mươi lăm tuổi, mặt mày điển trai vừa có nét nam tính, vừa có chút ngọt ngào dễ gần đang ngồi ở nắp xe bỗng phóng xuống.
Anh ta đi đến gần, thẳng tay đẩy Giả Khinh Huân sang chỗ khác, sau đó nhìn chằm chằm vào Hoán Hiểu Đan truy xét: “Em, có thật là bạn gái Khinh Huân không?”
Hoán Hiểu Đan theo lẽ tự nhiên liếc mắt nhìn qua Giả Khinh Huân, nhưng chưa kịp làm gì thì người thanh niên đó đã đứng thẳng lưng che khuất tầm mắt của cô.
Trước thái độ hoài nghi của anh ta, Hoán Hiểu Đan đành gật đầu thừa nhận: “Dạ phải.”
“Vậy nốt ruồi nằm ở mông trái hay mông phải của nó?”
“Cái tên đê tiện!” Giả Khinh Huân bất ngờ nhào đến đánh vào sau gáy anh ta, tiện thể đẩy sang một bên, bức xúc lên giọng: “Nói năng khiếm nhã!”
Mắng xong, Giả Khinh Huân quay lại với Hoán Hiểu Đan, thái độ có hơi cáu gắt vừa rồi thoáng đã trở nên dịu dàng trở lại: “Anh ta là Hoàng Thành, chỉ được cái mã bên ngoài. Tốt nhất em đừng nói chuyện với anh ta, anh ta mở miệng thì không còn đẹp nữa đâu.”
“Gì chứ.” Hoàng Thành vừa xoa chỗ bị đánh, vừa nghe lời giới thiệu về mình xong liền không nhịn được càu nhàu.
Tiếp đó, Giả Khinh Huân lần lượt giới thiệu những đồng nghiệp còn lại. Một người có vẻ ngoài lạnh lùng khó gần là Gia Đoàn, một người tròn tròn đáng yêu là Đô Nan.
Người lớn nhất trong nhóm lần lượt là Đô Nan, Gia Đoàn, Hoàng Thành và cuối cùng là Giả Khinh Huân. Thế nên không quá khó hiểu khi Giả Khinh Huân bị chọc ghẹo vì là em út.
Giữa lúc Hoàng Thành và Đô Nan vây quanh Hoán Hiểu Đan thăm dò mối quan hệ thật sự giữa cô và Giả Khinh Huân, từ ngoài cửa bỗng vọng vào tiếng của một người đàn ông trung niên.
“Chưa nghỉ nữa à?”
Người đàn ông tầm ngoài bốn mươi, dáng vẻ điềm đạm từ tốn đi vào. Vừa thấy ông, mọi người trong gara đều lên tiếng chào hai tiếng “Chú Trần” một cách lễ phép.
Khi ông ấy nhìn thấy Hoán Hiểu Đan, thái độ có hơi ngạc nhiên thốt lên: “Ai đây?”
“Bạn gái của Khinh Huân đó chú.”
Nghe Hoàng Thành hô lên, chú Trần chắp hai tay sau lưng, khẽ cau mày nghi ngờ: “Bạn gái của Khinh Huân? Thật không?”
Những ánh mắt đồng loạt đổ về phía Giả Khinh Huân, anh không vội đáp mà nắm tay Hoán Hiểu Đan đến đứng trước mặt chú Trần, nghiêm túc trả lời: “Cô ấy là Hoán Hiểu Đan, thật sự là bạn gái con.”
Chú Trần lúc này nhìn thẳng vào Hoán Hiểu Đan, cô cũng chỉ khẽ gật đầu chào hỏi. Biết lần này không phải là đùa giỡn nữa, nét mặt chú Trần có hơi phức tạp.
Mãi một hồi sau im lặng, chú Trần chợt vỗ lên vai Giả Khinh Huân, ẩn ý nhắc nhở: “Nếu đã là thật thì phải làm mọi thứ cho nghiêm túc. Còn nếu chỉ là nhất thời, cả thèm chóng chán thì sẽ không có lần sau đâu.”
Nhận được cái gật đầu chắc nịch của Giả Khinh Huân, chú Trần chậm rãi nhìn qua Hoán Hiểu Đan, nhẹ giọng dặn dò: “Chú có một đứa con gái, nên nếu cần gì không tiện nhờ vả, con cứ nói với nó.”
“Dạ, cảm ơn chú.” Hoán Hiểu Đan gật nhẹ đầu.
“Cũng muộn rồi, tranh thủ nghỉ ngơi đi.” Nói hết câu chú Trần xoay người trở về nhà, nhưng lúc ra đến cửa, ông bỗng dừng bước ngoái lại nhìn ba người còn lại trong gara, sau đó lắc đầu ngao ngán: “Uổng tiền cho tụi bây xin nghỉ đi tán gái.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...