Sau khi trở về nhà, cùng nhau ăn tối xong Giả Khinh Huân quay lại gara kiểm tra xe để sáng mai giao cho khách. Hoán Hiểu Đan rửa chén bát rồi cũng tranh thủ đi tắm rửa.
Ngay khi Giả Khinh Huân bước đến cửa phụ bên hông gara, từ phía sau lưng bỗng phát ra tiếng gọi của Chi Linh: “Anh Khinh Huân!”
Giả Khinh Huân theo phản xạ dừng bước xoay đầu lại nhìn, tuy nhiên khi Chi Linh chỉ còn cách vài bước chân, Gia Đoàn bất ngờ xuất hiện ở cửa lên tiếng chen ngang: “Khinh Huân, mọi người đợi nãy giờ rồi đó.”
Đúng lúc này, Chi Linh cũng đến gần chỗ Giả Khinh Huân đang đứng, nhưng trước sự thúc giục của Gia Đoàn, anh phải ưu tiên công việc trước.
“Có gì nói sau đi, anh đang bận.”
Dứt lời, Giả Khinh Huân đi thẳng vào trong gara, Chi Linh không cam tâm nhìn theo anh, sau đó nhìn thẳng vào Gia Đoàn bằng ánh mắt khó chịu.
“Anh cố ý à? Anh đừng tưởng cha em đồng ý cho anh lấy em thì em cũng sẽ đồng ý, em sẽ không bao giờ lấy anh đâu!”
“Rồi thì sao, chẳng lẽ em nghĩ mình có thể đến với Khinh Huân?”
Gia Đoàn vẫn giữ thái độ điềm nhiên pha chút lạnh lùng như mọi khi, anh ta từ tốn bước đến gần chỗ Chi Linh, ẩn ý nhắc khéo: “Em nghĩ, nhét vỏ bao cao su vào đồ của Khinh Huân để Hiểu Đan hiểu lầm, gây mâu thuẫn cho họ thì em sẽ đến được với cậu ấy?”
“Anh…”
Chi Linh giật mình tròn mắt nhìn thẳng vào Gia Đoàn, phản ứng tựa như việc làm đã cố giấu diếm trước đó bị phát hiện.
Trái lại, Gia Đoàn không đe dọa cũng không khuyên can, anh ta chỉ tốt bụng nhắc nhở: “Trong xưởng có lắp camera, em lợi dụng lúc không ai để ý để làm ra việc kia, không đồng nghĩa với việc không ai biết.”
Ngừng lại một chút, Gia Đoàn nghiêm túc nhấn mạnh: “Suy nghĩ của em thật sự vẫn còn rất trẻ con. Em thừa biết Khinh Huân yêu bạn gái cậu ấy đến mức nào, nếu cậu ấy biết chính em là người dùng cách hèn hạ để phá tình cảm cậu ấy, em nghĩ, Khinh Huân sẽ để yên cho em sao?”
Trước ánh mắt cùng biểu cảm có phần hoảng loạn bất an của Chi Linh, Gia Đoàn dùng lời nói càng tấn công thêm một cách mạnh mẽ.
“Đừng nói là dọn ra khỏi đây, Khinh Huân có thể sẽ nghỉ việc và cắt đứt liên hệ với chú Trần vì chuyện em đã làm. Em nên nhớ, đồng hành với cậu ấy cả đời là vợ, chứ không phải một công việc đầu tắt mặt tối bên dầu nhớt và kẻ cản trở hạnh phúc cậu ấy như em đâu.”
Gia Đoàn càng nói, biểu tình của Chi Linh càng dao động dữ dội, kể cả hai mắt cũng rưng rưng lên đầy kìm nén.
Trông thấy dáng vẻ hiện tại của Chi Linh, Gia Đoàn khẽ thở dài một hơi: “Em có biết tại sao đến tận bây giờ việc em làm không bị vạch trần không? Vì Hiểu Đan không nông nổi như em, nếu cô ấy ghen tuông làm ầm lên, thì không chỉ riêng em bị mang danh là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác, mà ngay cả mặt mũi và uy tín của chú Trần cũng bị chính em chà đạp lên.”
Liên tục bị Gia Đoàn công kích tinh thần, tuy Chi Linh ít nhiều thông suốt ra một chút, thế nhưng vẫn không quên anh ta cũng có vấn đề.
Đáp lại những gì Gia Đoàn đã lên mặt dạy dỗ mình từ nãy giờ, Chi Linh điềm nhiên hỏi lại: “Vậy còn anh? Anh biết rõ em không có tình cảm với anh, tại sao anh còn muốn cùng cha em ép cưới em?”
“Bởi vì anh có thể thay đổi em, còn em sẽ không bao giờ có thể thay đổi được Khinh Huân.”
Nhẹ nhàng để lại một câu khẳng định, Gia Đoàn xoay người trở vào trong gara tiếp tục làm việc. Có điều, khi anh ta bước vào cửa, đúng lúc chạm mặt Giả Khinh Huân đã đứng đó không rõ từ bao giờ.
Sắc mặt Giả Khinh Huân trầm hẳn xuống, khoảng vài giây im lặng trôi qua, anh bỗng xoay người tiếp tục công việc.
Bầu không khí căng thẳng đến ngột ngạt lúc này, ai ai cũng cảm nhận được.
Ban nãy đứng từ xa không rõ đã có chuyện gì, lúc Giả Khinh Huân và Gia Đoàn đến gần với biểu tình khác thường, Hoàng Thành và Đô Nan chỉ biết lẳng lặng nhìn nhau.
Tuy nhiên, không gian yên lặng không kéo dài lâu, trong lúc vừa kiểm tra xe, Đô Nan vừa tìm cớ thay đổi không khí: “Phải rồi Gia Đoàn, chú Trần nói thế nào về chuyện mày với Chi Linh?”
“Anh còn phải hỏi.” Hoàng Thành lên giọng chen vào: “Thịt con gái người ta rồi thì phải chịu trách nhiệm đến cùng chứ!”
“Ừm.” Gia Đoàn mỉm cười gật đầu, tâm tình vui vẻ khác với bộ dạng nghiêm túc khó gần như mọi khi: “Tháng sau hai bên gia đình sẽ gặp mặt bàn chuyện cưới hỏi.”
Ngay khi Gia Đoàn dứt lời, Giả Khinh Huân đã cất giọng tỏ rõ sự khó chịu: “Người của anh thì anh giữ kỹ vào, nếu không em không khách sáo đâu.”
Bỗng nhiên Giả Khinh Huân nói năng hành xử khác lạ, Hoàng Thành và Đô Nan lần nữa bị rơi vào khó hiểu đưa mắt nhìn anh.
Mặt khác, Gia Đoàn không còn tỏ ra xa cách với Giả Khinh Huân như trước đây, anh ta bước đến bên cạnh vỗ lên vai anh, kiên định đáp: “Anh biết, chuyện lần này mày xem như vì anh em mà nhịn một lần. Sau này, vợ ai người đó nấy quản.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...