Băng Mật nhìn heo Peppa trong tay rồi lại nhìn Đường Ngữ đang tỏ vẻ không phục, cúi đầu cười.
Đường Ngữ ghé vào cạnh cô bé: "Tiểu Nhụy Nhụy, anh nói anh thổi giúp em thì em khóc lóc giậm chân, còn anh trai này thổi thì em vui lắm hả?"
"Em chỉ cho anh thổi một chút thôi à, mà anh cứ thổi mãi, tất nhiên là em giận rồi!" Nhóc con nhà này cũng dữ dằn phết.
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa," Băng Mật đưa heo Peppa cho Tiểu Nhụy Nhụy, "Em gái, người lớn nhà em đâu rồi?"
"Không thấy đâu hết." Tiểu Nhụy Nhụy ủ rũ.
Đường Ngữ nghe vậy nói: "Nãy tôi vừa tới thì thấy nhóc này đang chơi thổi bong bóng, lúc hỏi nhóc còn rất bình tĩnh nói là mẹ mình đi lạc rồi, nên tôi quyết định ngồi đây chơi cùng chờ mẹ nhóc tới."
"Anh ơi, trước khi mẹ em tìm được em anh đừng đi mất mà." Tiểu Nhụy Nhụy túm chặt góc áo Băng Mật.
"Bọn phải anh đi, bọn anh không làm theo lời nhóc mít ướt đâu." Đường Ngữ cố ý trêu bé.
"Vậy thì anh đi một mình là được rồi." Tiểu Nhụy Nhụy dứt khoát ôm lấy tay Băng Mật.
Đường Ngữ trợn trắng mắt.
Nếu mà cái bóng đèn nhỏ này phá hoại buổi hẹn hò đầu tiên của cậu, cậu nhất định sẽ cầm cái máy sấy Peppa kia thổi hết bong bóng trước mặt bé.
Ngay lúc Đường Ngữ đang có suy nghĩ "độc ác" như vậy, một giọng nữ lo lắng truyền đến, Tiểu Nhụy Nhụy ngẩn người, lập tức quay đầu về phía giọng nói gọi mẹ.
Người phụ nữ vừa nhìn thấy Tiểu Nhụy Nhụy là mắng xa xả, sau khi la đủ rồi mới dừng lại, lúc này mới nhìn thấy hai người Đường ngữ.
Khi Tiểu Nhụy Nhụy vội vàng nói hai anh trai này vẫn luôn bảo vệ bé, sắc mặt người phụ nữ mới tốt hơn, cảm ơn hai người rồi nắm tay Tiểu Nhụy Nhụy vừa đi vừa rầy.
Bóng đèn nhỏ lắm chuyện cuối cùng cũng đi mất, tâm trạng Đường Ngữ rất tốt, cười rạng rỡ lộ ra tám cái răng trắng tinh.
Buổi hẹn hò của cậu bắt đầu được rồi!
Ai ngờ lại bị Băng Mật búng trán, cậu ngơ ngác che trán mình: "Sao thế?"
Băng Mật hơi nghiêm túc nói: "Sao cậu lại đi trêu con nít như vậy, nếu phụ huynh người ta thấy cậu làm con nhà mình khóc, người ta sẽ tưởng cậu là bọn buôn người đó." Đương nhiên là Băng Mật nói hơi quá, nhưng dạy dỗ Đường Ngữ cần phải dọa cậu một chút.
"Tôi người gặp người thích như này sao có thể là bọn buôn người được?" Đường Ngữ nhanh nhảu làm nũng, ủn đầu vào hõm vai người ta, mũ lưỡi trai cũng làm rớt, được Băng Mật cầm lấy.
Băng Mật bị tóc Đường Ngữ chọc ngứa, cười bất đắc dĩ, xoa đầu cậu, nhéo cổ ngửa đầu cậu lên: "Để anh xem nào, bạn nhỏ này vẫn chưa cai sữa đúng không?"
"Phụt há há há..." Đường Ngữ cười run cả người.
520:【Ký chủ, đội nón đôi cộng một điểm.
Cố lên ha~】
Đường Ngữ biết lần này đi hẹn hò nên đã mua sẵn mũ đôi rồi, thằng cháu 520 này vậy mà tận dụng mọi thứ để giao nhiệm vụ, chỉ là cái này thì đâu tính là nhiệm vụ, dù cho nó không nói thì cậu cũng sẽ bắt Băng Mật đội.
Nhưng mà......
Đường Ngữ lấy một cái mũ lưỡi trai ra từ túi đeo chéo bên hông ra thì ngơ ngẩn—— vì sao trên đỉnh mũ lại có số "0"?
Cậu nhớ rõ ràng lúc mua đâu có số gì đâu, từ từ, vậy còn cái mũ nãy cậu đội thì sao?
Cậu nhìn thấy nó trên tay Băng Mật.
"!!!" Tròng mắt Đường Ngữ muốn rớt ra ngoài luôn, cái mũ mà Băng Mật đỡ được kia cũng có số, là "1"?
Đây là mũ mình mua hả?
【520, mày làm có phải không?】Đường Ngữ tức giận nói.
520 yếu ớt trả lời:【Ký chủ cậu anh minh quá đi.】
【Tao...】 Đường Ngữ bất lực chỉ đành bạo lực mồm 【Xin hỏi có phải não mày bị chập sợi dây nào phải không, sao lại làm cái mũ hệt như mũ của mấy con Teletubbie vậy, đây là mũ tình nhân, không phải là mũ em bé!】
Bảo sao lại cho nhiệm vụ, móa nó* quá thiếu đánh.
Buổi hẹn hò đầu tiên của tao mà...
*格老子的 (cách lão tử đích): phương ngữ Tứ Xuyên dùng để chỉ bản thân hoặc cảm thán khi cạn lời, mà cũng có nhiều người hiểu từ này theo kiểu nói tục.
520 khổ quá đi mất, nếu không phải do Băng Mật có "Chứng chướng ngại dò 0", còn chọn thẻ chức năng "Mắt tinh nhận 0", thì nó cũng không cần nghĩ ra cái trò này.
【Cái mũ này đáng yêu lắm mà, này nhé, nếu hai cậu cùng nhau đội thì chính là "10", ngụ ý là thập toàn thập mỹ.】 520 chém gió.
【Tao...】Tao tin cái con quỷ á, mày là cái đồ hệ thống thiểu năng.
Nhưng nói gì thì cũng như trứng chọi đá thôi, Đường Ngữ khụ khụ hai tiếng, vẩy vẩy cái mỹ trước mặt Băng Mật, nói thử: "Đội mũ không, quảng trường hơi lạnh."
Lúc này, người ở quảng trường vẫn nhiều như cũ, xung quanh có rất nhiều nhân viên của các hoạt động tạm thời đang gân cổ gào thét, có đám người trẻ tuổi và người nổi tiếng trên mạng đang chụp ảnh ở đường phố, có mấy thiếu niên thi trượt ván đang trượt quanh, có cả bóng dáng chạy tới chạy lui cười hi hi ha ha của các bạn nhỏ.
Băng Mật nhìn cái mũ trẻ con trong tay Đường Ngữ, lại nhìn cái mũ trong tay mình, mới biết đây là mũ đôi, chắc phải dũng cảm lắm mới dám đội cái mũ ấu trĩ như này trước mặt nhiều người vậy nhỉ?
Hắn nhớ tới một câu nói, nếu thích một người, thì phải chịu cùng xấu hổ với người ấy.
Được rồi, chịu xấu hổ chung với Đường Ngữ vậy.
Khi Băng Mật chuẩn bị đội cái mũ khi nãy Đường Ngữ làm rớt lên, bỗng nhớ tới việc mình còn chưa kích hoạt thẻ chức năng:【222, kích hoạt thẻ "Mắt tinh nhận 0".】
【Thân ái, đã kích hoạt thành công, mời cậu nhìn mũ của Đường Ngữ bé nhỏ, rồi lại nhìn mũ của bản thân.
】
Băng Mật nhìn cái mũ lưỡi trai của Đường Ngữ, là "0", lại nhìn của mình, là "1".
Nói như vậy...!Đường Ngữ là...!"0"?
Còn chưa kịp mừng thì Đường Ngữ đã chỉ vào cái mũ trong tay hắn: "Chí cốt ơi, cái cậu đang cầm mới là của tôi."
"..." Gương mặt Băng Mật lập tức cứng đờ.
Trùng thuộc tính rồi...?
Đường Ngữ cũng là...!1?
Cho nên, thật sự phải suy xét về việc làm "0" hả?
Ngay lúc tâm trạng Băng Mật đang chơi tàu lượn siêu tốc thì hắn thấy Đường Ngữ trợn to mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
Lúc này, 520 đang nói với Đường Ngữ:【Ký chủ, không được, đó là của Băng Mật, cái trong tay cậu mới là của cậu!】
【 Nhưng mà tao không thích số "0" đâu.】
【Cậu là "0" vạn năm mà không đội 0 thì muốn đội 1 hả?】
【Cái gì? Ý mày là đây là thuộc tính á?】 Lúc này Đường Ngữ mới ngộ ra,【Mày đúng là cái đồ hệ thống lắm mưu nhiều kế, vừa rồi đúng là đã lừa được tao rồi, tao trù cho đôi người yêu tiếp theo của mày sau hai năm mới ở bên nhau.】
【Hừ hừ, nói nhảm ít thôi, cậu mà không đội 0 thì Băng Mật sẽ phải ép mình thành 0 đấy!】520 dọa cậu.
Quả nhiên Đường Ngữ vội vàng đội cái mũ trong tay lên đầu.
Băng Mật: "......"
Lúc Đường Ngữ đội xong, Băng Mật thấy trên đỉnh đầu cậu hiện lên mấy chữ, giống như tên người chơi trong game vậy.
Trên đó viết: 0 trời sinh.
Băng Mật nghiêng đầu cười rồi đội cái mũ mang số "1" của mình lên.
Lập tức, Đường Ngữ cũng thấy trên đỉnh đầu Băng Mật có mấy chữ: 1 trời sinh.
Hai người nhìn nhau ba giây rồi cùng cười ha hả.
Bên cạnh có một thiếu niên mười mấy tuổi lướt ván ngang qua, thấy hai người nhìn đỉnh mũ đối phường cười, nhưng mà trên đó lại chẳng có gì.
Cậu ta gãi đầu khó hiểu.
Đường Ngữ mặc kệ việc có ấu trĩ hay không, dù sao thì cũng đã có Băng Mật ấu trĩ chung với cậu rồi, vui quá đi thôi, hạnh phúc quá đi thôi, cảm giác mình đã ở đỉnh cao của đời người rồi.
Hai người đi cùng nhau, tỉ lệ quay đầu nhìn cực kì cao.
Họ cứ tưởng là do cái mũ, nhưng thật là con số trên đó chỉ có hai người họ mới thấy được, còn mọi người chỉ thấy hai anh đẹp trai đi cùng nhau rất vui mắt nên muốn nhìn nhiều một chút thôi.
Đường Ngữ dẫn Băng Mật đến cửa hàng chuyên bán kẹo "Quả nhiều vị".
Lúc trước Nòng Nọc nói chỗ này mới cộng tác với kẹo sữa Thỏ Trắng ra mấy cái áo hoodie, vớ, gối ôm các thứ, cuối cùng Đường Ngữ cũng dẫn Băng Mật tới.
Cửa hàng này rất lớn, chuyên bán các loại kẹo.
Lúc trước áo hoodie cộng tác với Want Want đã bị tranh hết rồi, lần này không thể bỏ lỡ Thỏ Trắng nữa.
Nhưng mà đông người quá, Đường Ngữ hơi tuyệt vọng rồi.
Cậu vừa nhìn đã thấy gần một nửa là sinh viên đại học, lại còn toàn là người yêu đến mua áo cộng tác.
Xin các anh các chị nương tay...
"Thôi, tôi thấy áo hoodie mình không tranh được đâu, vậy mua vớ đi." Đường Ngữ kéo theo Băng Mật chen vào đám người.
Họ dừng lại trước quầy hàng cộng tác, may là vớ còn rất nhiều, Đường Ngữ cầm hai đôi lắc lắc trước mặt Băng Mật: "Đáng yêu lắm đúng không?"
Băng Mật thấy chỗ cổ chân của đôi vớ kia thêu logo kinh điển màu xanh trắng của Thỏ Trắng.
"Ừm, đáng yêu lắm." Băng Mật hẳn sẽ không định mang, nhưng Đường Ngữ mang chắc chắn sẽ rất đáng yêu.
"Chúng ta mỗi người một đôi nhé?" Đường Ngữ dụ dỗ.
"Ờm..."
Đường Ngữ biết hắn muốn từ chối: "Không sao đâu, mũ này cũng dám đội rồi mà còn không dám mang vớ này à? Tối tôi về nhà mang xong chụp cho cậu xem nhé."
Dứt lời cậu lại thêm một câu: "Cậu cũng phải chụp cho tôi xem đấy."
Băng Mật chỉ áo hoodie cộng tác đằng kia, nói: "Cái này cũng giống áo hoodie, không phải mua trực tiếp đâu, phải trả lời câu đố."
"Hả?!" Đường Ngữ lập tức có động lực, lại kéo Băng Mật đi đến chỗ đông người nhất.
Quả nhiên cậu nghe thấy chị gái hướng dẫn mua hàng đang dùng một cái loa nhỏ nói chuyện, nói cái gì mà đề Toán này sai rồi.
May mà Đường Ngữ không thấp, nhón chân một chút là nhìn được đề trên màn hình điện tử.
Băng Mật thì càng không cần nói, cao 1m87, nhìn được trực tiếp.
Đường Ngữ vỗ Băng Mật: "Chí cốt ơi, quy tắc là gì thế, cậu nghe có hiểu không?"
"Muốn mua áo hoodie công tác thì phải đi rút thăm trước, rút được đề nào trả lời đúng là được mua, trả lời sai thì phải chờ lượt sau, nhưng mà không thể đảm bảo lượt sau có còn nữa không."
"Đề về gì thế, có khó lắm không?"
Băng Mật nhìn lướt qua, nói: "Có hơi mưu mô, hình như văn toán anh lý sinh cái nào cũng có."
"Vậy cậu có biết không?" Đường Ngữ nhìn hắn bằng ánh mắt tràn ngập mong chờ.
"Thử thì biết." Băng Mật cười tự tin.
Nếu Đường Ngữ đã muốn đến thế, vậy thì phải mua cho cậu mới được.
Hai người xếp hàng rút thăm, Đường Ngữ rút được đề Lịch sử, Băng Mật rút được đề Vật lý.
Đường Ngữ vừa nhìn thấy câu đố đã choáng váng —— Chu Đệ xây dựng Tử Cấm Thành (Cố Cung) có tổng cộng bao nhiêu phòng?
Xảo quyệt!
Cậu muốn hỏi chị Baidu, nhưng xung quanh có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cậu cũng ngại lấy điện thoại ra tra.
"Chíp chíp ——" Đường Ngữ phát ra âm thanh nho nhỏ cầu cứu Băng Mật.
Băng Mật nhỏ giọng trả lời cậu: "8707 phòng."
Sau đó lập tức đến lượt Băng Mật trả lời câu hỏi.
Người trước Băng Mật rút được đề Địa lý nhưng không trả lời được, nên lúc đến lượt Băng Mật, ai cũng chú ý đến gương mặt hắn.
Đến khi tay Băng Mật viết xuống cái bảng một chuỗi ký tự, chị gái hướng dẫn cũng tuyên bố chính xác, mọi người mới cảm thán "tài mạo song toàn".
Đường Ngữ đắc ý đến nỗi muốn bay lên mây, như thể người được khen ngợi là bản thân mình.
Chị gái hướng dẫn: "Chúc mừng anh đẹp trai này đạt được cơ hội mua sắm, xin hỏi mua đồ đôi hay đồ chó độc thân?"
"Đẹp trai như thế sao mà độc thân được?" Đám người lập tức nghi ngờ.
Băng Mật chỉ cười nhẹ: "Mua đồ đôi là hai cái hả?"
"Đúng."
"Vậy thì mua đồ đôi." Băng Mật nói số đo của hắn và Đường Ngữ.
Đám người lại thở dài một hồi, quả nhiên là hoa đã có chậu.
Chị gái hướng dẫn nói với Băng Mật, "Được, vậy xin mời đến quầy tính tiền." rồi nói với Đường Ngữ, "Xin hãy đưa đề mục."
"Không cần đâu, em đã được mua rồi." Đường Ngữ cười đưa tờ giấy cho chị, rồi rời đi trước ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa hâm mộ của mọi người, đuổi theo bước chân của Băng Mật.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Ngân Hà: Éc...!Biết mấy em bé rối Teletubbies đúng không, trên đầu Po là "0", còn trên đầu Dipsy là "1".
Ngừi ta hông có ý muốn ghép couple bé Teletubbie đâu nha (điên cuồng lắc đầu).
Bé Đường: Mũ đôi, áo đôi đã có, còn thiếu gì không nhỉ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...