"Muốn nghe ạ." Băng Mật gật đầu.
Hắn đã từng nghe nói bố Đường Ngữ thích nhất là kể chuyện ma cho mọi người, thường khiến họ sợ tới mức mỗi lần nghĩ lại vẫn rùng mình.
Chỉ là hắn thấy thật ra rất thú vị, truyện ma gì đó chẳng qua cũng chỉ là mấy kịch bản cũ rích, hẳn là không dọa được hắn.
Hơn nữa, nghe truyện ma cần có bầu không khí, cảnh tượng bây giờ ấm áp như vậy, khó mà cảm nhận được cái không khí kinh khủng đó.
Đường Ngữ có vẻ còn khẩn trương hơn cả hắn, cậu lén kéo tay áo Băng Mật: "Đừng nghe, đáng sợ lắm đó, cậu nghe xong không dám đến bệnh viện vào buổi tối đâu."
Cậu với Băng Mật ngồi một bên, bố mẹ ngồi sát tường ở bên kia.
Bố mẹ không thấy được động tác nhỏ của Đường Ngữ.
Băng Mật chỉ cười thầm, Đường Khánh Thư thấy Băng Mật muốn nghe, bèn chọn câu chuyện ông mới đọc gần đây mà vẫn chưa kể cho ai nghe, lại thêm mắm dặm muối một hồi.
Lúc kể, mọi người ai cũng im lặng, phòng khách cực kì yên tĩnh, trong không khí cũng chỉ có mùi đồ ăn lan tỏa.
Đường Khánh Thư là bác sĩ, nên ông biết trong bệnh viện có những thứ gì làm người ta sợ hãi, cộng thêm giọng kể trầm và tốc độ phù hợp, rất dễ khiến người khác bị cuốn vào như thể bị lạc trong câu chuyện.
Đường Ngữ vốn biết rõ kịch bản của bố già cũng tê cả da đầu, cảm giác như có một bác sĩ tâm thần đang chữa trị cho mình, mà mọi người không ai biết vị bác sĩ này bị tâm thần, lại còn chết hơn một năm rồi.
"Bố!" Đường Ngữ đập bàn một cái, mãnh liệt bày tỏ mình chịu không nổi nữa, cắt ngang phần sau câu chuyện.
"Ha ha ha ha..." Mẹ bật cười đầu tiên, sau đó là bố, cuối cùng là Băng Mật.
Cả ba người đều cười, như thể chỉ có một mình Đường Ngữ bị dọa sợ.
Đường Ngữ giận đến nỗi run cả miệng, đôi mắt to vô tội có vẻ rất tủi thân, lông mi dày hơi run, thật lâu sau cậu mới hừ một tiếng, nhìn cả bàn đầy đồ ăn cũng chẳng muốn ăn nữa.
Cậu không thừa nhận mình sợ đâu.
"Con trai như vậy là không được rồi, con nhìn bạn Mật mặt không đổi sắc kìa." Đường Khánh Thư có vẻ rất vừa lòng với Băng Mật.
Lý Dư Phân gắp một miếng thịt cho con trai: "Ăn miếng thịt là không sợ nữa, bố con không dọa được con trai nhà người ta, lại dọa sợ con trai mình."
Băng Mật ngó Đường Ngữ rồi cúi đầu cười.
Hắn nhìn tay trái Đường Ngữ túm chặt quần ở nhà màu xanh của cậu, thật sự bị dọa không nhẹ, nhát gan như vậy ư?
Băng Mật lén vói tay sang trùm lên mu bàn tay Đường Ngữ, phát hiện nó hơi lạnh, bèn nắm chặt lấy.
Hắn vừa ngước lên nhìn thì thấy ánh mắt ngạc nhiên của Đường Ngữ.
Lúc này, hắn mới nhận ra hình như mình thất lễ nên lập tức buông tay ra.
Lý Dư Phân múc một chén canh cho Băng Mật, nói: "Canh cũng ngon lắm, con đừng khách sáo nhé."
"Đúng đó, nhóc Nòng Nọc đến nhà chú chơi, lúc nào nó cũng tự nhiên như ở nhà, ăn giỏi cực kì.
Chỉ cần có nó là đồ ăn bao giờ cũng hết nhẵn."
"Nhào vô như gia súc vậy đó." Đường Ngữ nhịn không được mỉa mai.
"Đúng rồi," Lý Dư Phân nói, "Còn chưa cảm ơn con đã kèm cặp con trai nhà dì nữa."
"Con trai chú đầu óc không nhanh nhạy lắm, nói chuyện lại thẳng thắn, nếu có xúc phạm con thì bỏ qua cho nó nhé." Đường Khánh Thư cũng nghiêm túc.
"Chú dì khách sáo quá, con và Đường Ngữ giúp đỡ lẫn nhau." Băng Mật nói rất có chừng mực.
Bữa cơm này mọi người ăn rất vui vẻ, chỉ có Đường Ngữ bị câu chuyện ma hù dọa, nhưng nhìn chung thì Băng Mật cũng không khó chịu, cả nhà ai cũng khiến hắn thả lỏng.
Trước đây, Băng Mật nghe các bạn xung quanh nói người nhà Đường Ngữ rất nhiệt tình hiếu khách, khi gặp rồi mới biết quả thật là vậy.
Họ nói chuyện rất dễ chịu, không hỏi chuyện riêng tư.
Cơm nước xong, Đường Khánh Thư phải về bệnh viện, hôm nay ông cố tình xin nghỉ nửa ngày để chiêu đãi bạn của con trai.
Băng Mật và Đường Ngữ cùng dọn chén đũa, mẹ bảo hai người đi chơi game, còn mình rửa chén trong phòng bếp.
Lúc này chỉ còn Đường Ngữ và Băng Mật nhìn nhau, Đường Ngữ hơi mất tự nhiên, rõ ràng là đang ở nhà, lại có cảm giác như mình là khách.
Băng Mật cứ cúi đầu nhìn cậu như vậy, xem khi nào cậu mới nhớ tới chuyện dẫn mình đi xem hamster trồng cây chuối đi tiểu.
"Éc...!à thì..." Đường Ngữ vậy mà đỏ mặt, đỏ mặt chuyện gì?
Băng Mật mỉm cười không nói.
Đường Ngữ ngại ngùng nói: "Cậu có muốn vào phòng tôi không?"
Cái gì gọi là có muốn không, hẳn là "mời cậu vào phòng tôi" mới đúng nhỉ.
Băng Mật: "Đi thôi, đi xem hamster nhà cậu lộn ngược ra sau."
Đường Ngữ: "..." Che mặt, nhục quá không muốn nhìn người ta nữa.
Cửa phòng ngủ mở ra, Băng Mật nhìn thấy trên đầu giường có rất nhiều mô hình nhân vật hoạt hình, đối diện với ánh mắt Đường Ngữ, hắn: "..."
Đường Ngữ đi đến trước mặt Băng Mật, dẫn hắn ra ban công, vì cậu để Bảo Khí ở ngoài ban công.
Hôm qua cậu biết Bảo Khí bị thừa cân nên đã cho ăn ít lại, bây giờ nó đang nằm lười trên mùn cưa, để lộ cái bụng tròn vo, cực kỳ không vui.
Hai người cùng cúi đầu nhìn hamster trong lồng sắt.
"Cậu nhìn đi, hamster của cậu đã béo đến nỗi không muốn vận động nữa." Băng Mật thò ngón trỏ vào lồng chọc bụng Bảo Khí.
Bảo Khí khẽ cựa quậy, nhưng vẫn nằm tiếp.
Đường Ngữ sốt ruột cũng thò ngón trỏ vào chọc, lại phát hiện ngón tay mình không đủ dài, chọc không tới?!
Mất mặt!
Vậy dùng ngón giữa.
Vì thế, một cảnh khiến người ta xấu hổ xuất hiện, Đường Ngữ thò ngón giữa vào lồng sắt để chọc Bảo Khí.
Cậu muốn chọc cho Bảo Khí đứng dậy, nhưng nó chẳng hề nể mặt, nên động tác này của Đường Ngữ lại có vẻ mang tính ám thị.
Băng Mật: "......"
Đường Ngữ: "......"
"Bảo Khí! Mau dậy!" Đường Ngữ quát Bảo Khí để bớt xấu hổ.
Lúc này Bảo Khí mới chịu nhúc nhích, lăn dậy từ trong đống mùn cưa.
Băng Mật nhìn Đường Ngữ, trong mắt vẫn có ý cười: "Xem ra nó vẫn chịu nghe lời chủ nhân."
"Tôi là ba của nó." Đường Ngữ sửa lại cho đúng.
Hai người đứng dậy.
"Lời tôi nói sau đây cậu phải nhớ cho kỹ." Vừa rồi Băng Mật quan sát hamster, đúng là thừa dinh dưỡng nên bị béo phì, vì thế hắn nói từng việc cần chú ý cho Đường Ngữ.
Đường Ngữ nghe xong thấy nuôi hamster cũng chẳng dễ dàng, bất đắc dĩ nhún vai: "Thật là phiền toái, không thì cậu cũng làm bố nó đi?" Thế thì những chuyện phiền toái có cậu lo.
Nhưng nói xong cậu mới nhận ra lời này rất mờ ám, đang định giải thích thì Băng Mật lại nói: "Hai người ba hả?"
"Vậy cũng được, cậu làm daddy!" Đường Ngữ nói đùa.
"..." Băng Mật suy nghĩ một lúc, nhìn vào mặt Đường Ngữ, bỗng có ý định đùa giỡn một chút, "Vậy thì nó là con trai chúng ta à?"
"!" Đường Ngữ kinh hãi trợn to mắt, thật đúng là lời chẳng kinh người chết chẳng yên mà, Băng Mật vậy mà cũng biết nói cái kiểu đùa giỡn này, ai không biết sẽ tưởng rằng bọn họ...
"Ha ha," Băng Mật xoa đầu Đường Ngữ, hắn hơi cúi đầu thì thầm bên tai cậu, "Tôi đùa đấy, đừng đỏ mặt."
Ông đây đỏ mặt hồi nào?!
Hai tay Đường Ngữ vội vàng che mặt, đúng là nóng quá aaaaaaaaaaa!
Nhục quá đi mất, mình đỏ mặt cái giề?
Đường Ngữ xấu hổ đến nỗi hoảng hốt, vội vàng chạy vào phòng, lòng dạ rối bời đứng cạnh bàn học, tim đập thình thịch không bình tĩnh được.
Móa, hành động vừa rồi của Băng Mật là đang ghẹo cậu đó.
"Đường Ngữ," Băng Mật cũng đi vào, "Cậu đã nói cho tôi xem trồng cây chuối đi tiểu mà?"
"Tôi không biết trồng cây chuối..."
"Phụt ——" Băng Mật vịn cửa cúi đầu cười.
"Aaaaaaa không phải...!tôi nói nhầm...!ý tôi là Bảo Khí không biết trồng cây chuối!" Đường Ngữ vừa xấu hổ vừa tức giận, Băng Mật hư quá.
Băng Mật cười đủ rồi thì ngẩng đầu, bỗng nhiên hắn nhìn thấy trên góc bàn học có một bức tranh, hình như là...!tranh trước đây mình vứt đi.
Chẳng lẽ......
Băng Mật chầm chậm đi đến cạnh bàn học khiến Đường Ngữ căng thẳng khủng khiếp, cậu chẳng dám nói gì nhiều, sợ Băng Mật lại nói ra mấy lời khiến cậu mềm chân.
"Đường Ngữ?" Băng Mật đã cách cậu không đến 20 cm, một tay chống lên bàn học, nhìn cậu, "Có phải cậu lấy thứ gì đó của tôi mà không nói cho tôi biết không?"
"Hả?" Đường Ngữ ngơ ngác, "Oan quá, không có mà."
"Thật không?"
"Thật!"
"Thế đây là cái gì?" Băng Mật duỗi tay cầm lấy tờ giấy vẽ ở trong góc, mở ra trước mặt Đường Ngữ.
!
Đây là...!tranh của Băng Mật!
Đường Ngữ nhớ ra rồi, hồi trước đúng là cậu đã mang bức tranh Băng Mật không cần về nhà để mãi ở chỗ đó nên quên mất.
Hồi trước cậu còn lấy ra uy hiếp Băng Mật, đúng là tính sai rồi, tại trí nhớ của cậu không tốt lắm.
"Tôi..." Đường Ngữ cúi gằm mặt không biết phải giải thích thế nào.
"Cậu cất tranh của tôi kỹ vậy à?" Băng Mật cúi đầu hỏi cậu.
"Coi như vậy đi." Đường Ngữ thì thầm trả lời.
Băng Mật đến sát gần cậu, khẽ hỏi: "Tại sao?"
Âm thanh đó như đang mê hoặc người khác, một hai phải dụ dỗ tên ngốc nói ra sự thật.
Đường Ngữ lắc đầu, không muốn nói.
Băng Mật: "Cậu biết không, trên mạng nói chỉ có thích một người mới cất kỹ đồ vật của người đó."
"!" Đường Ngữ kinh hãi, sợ tới mức không nhả ra được một chữ nào.
Băng Mật lẳng lặng nhìn cậu vài giây rồi giơ tay xoa đầu cậu: "Sao cậu lại..." Đáng yêu vậy.
Giỡn cậu đó.
"Lại cái gì?" Đường Ngữ ngẩng đầu hỏi.
"Không có gì." Băng Mật.
Đường Ngữ lấy lại bức tranh đó, gấp xong nhét lại vào kệ sách: "Lúc trước cậu nói rồi mà, chúng ta là bạn bè, đương nhiên là thích rồi.
Bức tranh này coi như tặng cho tôi, cậu không được mang về đâu."
Đúng vậy, bạn bè.
Chính hắn nói như thế.
Băng Mật thất vọng.
Nhưng nếu lúc ấy không nói là bạn, thì phải nói là gì?
Rõ ràng là hắn hối hận vì nói là bạn, nhưng nếu xuyên không trở lại lúc đó, thì hắn cũng chẳng biết phải nói đó là quan hệ gì.
Thế nhưng Băng Mật cảm thấy quan hệ giữa hắn và Đường Ngữ không phải là bạn, phải là...
Chắc là mình bị điên rồi.
"Bố cậu là bác sĩ ngoại khoa à?" Băng Mật đổi chủ đề.
"Đúng vậy." Đường Ngữ kéo ghế dựa ra, ấn vai Băng Mật mời hắn ngồi xuống, còn mình thì ngồi ở mép giường.
"Vậy chắc phòng làm việc có rất nhiều sách về y học nhỉ?"
"Đúng vậy," lúc này Đường Ngữ phản ứng nhanh biết Băng Mật muốn làm gì, "Cậu có muốn đi xem không, có rất nhiều loại đó, mang mấy quyển về đọc cũng được nữa."
Mẹ vẫn còn đang dọn dẹp trong bếp, cửa phòng đọc sách mở ra, hai người đi vào rồi đóng cửa lại.
Trong phòng có mùi giấy thoang thoảng, nhìn một vòng quanh phòng, trên kệ sách xếp đầy sách, ngay cả trên bàn cũng toàn là sách, nhưng lại rất gọn gàng, là sự chặt chẽ cẩn thận của một vị bác sĩ.
"Sao cậu lại không di truyền tính ngăn nắp này của bố cậu?" Băng Mật nghĩ đến cái bàn lộn xộn của Đường Ngữ mà lần nào hắn cũng phải dọn dẹp sau lưng cậu.
"Cậu không biết theo tâm lý học, người càng bừa bộn càng thì càng sáng tạo à? Einstein cũng như thế đó." Đường Ngữ nói một cách hợp tình hợp lý.
"Cậu đúng là rất sáng tạo, vẽ tranh đẹp hơn tôi nhiều." Băng Mật thật lòng khen.
Đường Ngữ được khen đến nỗi lâng lâng như bay trên mây.
Băng Mật đứng trước kệ sách nhìn lướt qua những quyển sách về y học đó.
Hắn đang nghĩ tương lai mình cũng muốn có một cái kệ để toàn sách y học.
Bỗng nhiên, có một quyển sách được đưa đến trước mắt Băng Mật, Đường Ngữ nói: "Ngày xưa bố tôi thích đọc quyển này lắm, cơ bản của y học lâm sàng, cậu cầm đi."
Băng Mật hơi ngạc nhiên: "Sao cậu biết là quyển này?"
"À, ừ thì...!tôi đoán thế." Đường Ngữ sao có thể nói mình đã từng thấy nhìn được chứ.
Băng Mật nhận quyển sách, lật đại một trang, thấy trong đó chi chít ghi chú, viết rõ ràng hơn mình nhiều.
Hắn khó tránh khỏi có hơi ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng ngay sau đó, hắn lại nhìn sang Đường Ngữ.
Đường Ngữ thấy Băng Mật dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn cậu, như thể muốn nhìn thấu cậu.
"Sao, sao vậy?"
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Sân khấu nhỏ một:
Bảo Khí: Tui có hai người ba á? Thế ai là daddy, ai là papi?
Đường Ngữ: Ba là papi.
Băng Mật: Ba là daddy.
Sân khấu nhỏ hai:
Băng Mật: Nếu lúc ấy không nói là bạn, thì phải nói thế nào?
Đường Ngữ: Người yêu!
- --
*Đoạn "Đường Ngữ kinh hãi trợn to mắt, thật đúng là lời chẳng kinh người chết chẳng yên..." đây là một câu thơ trong bài thơ Giang Thượng Trị Thủy Như Hải Thế Liêu Đoản Thuật của Đỗ phủ.
"Vi nhân tính tịch đam giai cú
Ngữ bất kinh nhân tử bất hưu"
Tạm dịch:
Làm người tính thích câu thơ đẹp
Đọc chẳng kinh người chết chẳng thôi
Ở đây, "ngữ bất kinh nhân tử bất hưu" là lời thơ không hay, không kinh người thì chết không yên lòng, nhưng cũng có thể hiểu là lời lẽ không kinh động lòng người thì chẳng thể chết yên được.
Tức là lời Băng Mật nói làm Đường Ngữ rất kinh ngạc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...