Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà
Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây
Đường Ngữ cười xán lạn như mặt trời: "Cậu nhỏ, cuối cùng cậu cũng tới thăm con, con nhớ cậu lắm á."
Lý Dịch Sâm nhìn Đường Ngữ đáng yêu nói nhớ hắn, cười cong cả mắt, cưng chiều sờ đầu cậu: "Chẳng phải đã tới thăm con rồi sao?"
"Chỉ tới thăm thôi ấy ạ, có mang vịt ngon ngon theo không ạ?" Đường Ngữ.
"Đương nhiên rồi, cậu biết bé Đường là mèo con ham ăn mà," Lý Dịch Sâm nhéo má Đường Ngữ, "Vừa nãy làm sao mà trông bực bội thế? Ai chọc bé Đường nhà chúng ta tức giận, cậu nhỏ đi đánh nó cho con."
"Không có ạ, chỉ là về nhà một mình chán quá." Đường Ngữ chột dạ nói dối.
Lý Dịch Sâm không thấy Kha Đô đâu bèn hỏi, "Nhóc Nòng Nọc đâu, lại tuyệt giao với nó à?"
"Tên cháu trai đó ở trọ trong trường, chắc chắn là do ở nhà bị ghét bỏ." Đường Ngữ lén cười nhạo sau lưng Nòng Nọc.
Lý Dịch Sâm cầm cái cặp nặng nề của Đường Ngữ xuống giúp cậu: "Cũng hơi nặng đó, sách của mấy đứa nhiều ghê, vai có đau không?"
"Không đau không đau, con đeo quen rồi ạ." Đường Ngữ nhún nhún vai.
Lý Dịch Sâm là cậu nhỏ của Đường Ngữ, lớn hơn cậu tám tuổi.
Từ nhỏ Đường Ngữ đã thích đi theo sau mông Lý Dịch Sâm y như một cái đuôi nhỏ, ngày nào cũng gọi cậu nhỏ cậu nhỏ rất đáng yêu.
Khi đó Lý Dịch Sâm vẫn còn là học sinh nên rất thích Đường Ngữ bé nhỏ quấn lấy anh ta cả ngày, từ nhỏ đã cực kỳ nuông chiều Đường Ngữ.
Tuy Đường Ngữ vẫn luôn là bé cưng của cả nhà, nhưng mà không có ai nuông chiều cậu vô hạn như Lý Dịch Sâm.
Sau này Lý Dịch Sâm tốt nghiệp đại học đi làm nhà thiết kế cho công ty kiến trúc, ngày nào cũng bận đến không biết sớm tối nhưng vẫn rút thời gian đến thăm Đường Ngữ.
Lần nào đến anh ta cũng đau lòng Đường Ngữ phải học hành nặng nề nên dẫn cậu ra ngoài chơi, ăn thật nhiều món ngon, mua đủ thứ đồ chơi.
Có một lần nghỉ hè, Lý Dịch Sâm mang Đường Ngữ ra ngoài chơi điên cuồng ba ngày, đến lúc về nhà lại mang về thật nhiều đồ ăn đồ chơi, đến mức phòng khách mọc lên một ngọn núi nhỏ.
Mẹ Đường Ngữ phàn nàn em trai mình chiều Đường Ngữ quá, nói đừng có muốn mua gì là mua nấy.
Lý Dịch Sâm thấy chẳng sao cả, chỉ cần bé Đường thích thì cứ mua thôi.
"Đi thôi, hôm nay muốn đi đâu chơi?" Lý Dịch Sâm mở cửa ghế phụ.
"Con..." Đường Ngữ do dự, theo bản năng nhìn về phía Băng Mật ở bên kia.
"!" Đúng lúc Băng Mật cũng đang nhìn cậu, hai người bốn mắt nhìn nhau, ngăn cách bởi một đám học sinh đang qua lại.
Băng Mật vẫn chưa đi à?
Cậu ta cứ đứng ở đó nhìn lâu như vậy sao?
Không hiểu sao Đường Ngữ lại cảm thấy hoảng hốt, bèn tránh ánh mắt của Băng Mật.
"Bé Đường?" Lý Dịch Sâm nhìn theo tầm mắt của Đường Ngữ, bắt gặp một nam sinh cao lớn đẹp trai.
Nam sinh đó đứng giữa đám người không nhúc nhích, một vai đeo cặp sách, hai tay đút túi, dáng người cao cao, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, là một gương mặt mặt cực kì đẹp đẽ, nhưng lại bị một lớp sương lạnh bao phủ.
Tuy rằng cậu ta chỉ mặc đồng phục học sinh, nhưng cả người lại toát ra một loại tác phong không giống với tuổi, vừa thần bí vừa lạnh lùng, ngăn người khác cách xa ngàn dặm, vừa tự chủ vừa yên tĩnh.
Anh ta chỉ đánh giá một giây, ánh mắt Băng Mật bắt gặp hắn.
Đó là một ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, cũng rất nguy hiểm.
Lông mày Lý Dịch Sâm hơi nhướng lên, anh ta cảm nhận được sự căm ghét của đối phương.
Không thể hiểu nổi.
"Đi thôi cậu nhỏ ơi." Đường Ngữ ngồi vào xe, giận dỗi đóng sầm cửa xe lại, lầm bầm trong lòng: hừ, không cho tôi đi chung đúng không, được thôi, tôi cũng không cần đâu, cậu thích thì tự đi một mình đi.
Trong lòng thật khó chịu.
Lý Dịch Sâm ngồi vào xe, nổ máy, hỏi: "Bé Đường, con quen biết bạn đó hả?"
"Dạ, bạn cùng lớp." Đường Ngữ.
Xe thương vụ cao cấp nghênh ngang chạy đi, Băng Mật nhìn đuôi xe biến mất ở chỗ ngoặt mới thôi không nhìn nữa.
Trong mắt hắn có một lớp sương mù, che dấu tất cả cảm xúc.
Tâm trạng hắn nặng nề ngoài ý muốn, như có một ngọn lửa nghẹn trong lòng, không rõ nguồn cơn, cũng không biết trút đi đâu.
Đi chưa được mấy bước đã có một nam sinh mặc đồng phục trường khác đứng trước mặt hắn, thận trọng hỏi.
"Ừm, xin hỏi...!tôi thêm WeChat của cậu được không?"
Băng Mật nhíu mày, quai hàm nghiến chặt, tay trong túi quần siết chặt thành nắm đấm.
Hắn là người rất nhạy cảm, nam sinh này vừa nhìn đã biết là có ý với hắn.
Đây là lần đầu tiên hắn ghét bị nam sinh tiếp cận đến vậy.
Băng Mật giống mẹ từ nhỏ.
Mẹ hắn có một gương mặt rất xinh đẹp, năm đó học đại học cũng thuộc cấp bậc hoa hậu giảng đường.
Hắn di truyền ưu điểm của bố mẹ, dung mạo và dáng người gần như hoàn mỹ, nhưng cũng vì nguyên nhân này mà luôn có cả trai lẫn gái tiếp cận hắn.
Nữ sinh da mặt mỏng nên ít khi làm mấy chuyện trắng trợn táo bạo, còn nam sinh thẳng thắn hơn nhiều, hắn vẫn luôn làm lơ để chừa mặt mũi cho người ta.
Nhưng hôm nay, nam sinh này đụng phải họng súng rồi.
Ánh mắt nguy hiểm của Băng Mật dừng trên mặt nam sinh: "Cút."
Hắn dùng một chữ phán tử hình người ta, không chút lưu tình.
Nam sinh ngẩn ngơ nhìn Băng Mật lướt qua.
Trong xe, Lý Dịch Sâm đưa trà sữa vừa mua cho Đường Ngữ: "Không trân châu."
"Cậu nhỏ hiểu con." Đường Ngữ giơ ngón cái với anh ta, rồi lại thất thần.
Lý Dịch Sâm cũng nhận ra, vừa lái xe vừa giả bộ lơ đãng hỏi: "Vừa nãy con cãi nhau với bạn đó hả?"
"Không có không có," Đường Ngữ uống một ngụm trà sữa che dấu, "Cậu nghĩ nhiều rồi."
Trong xe bật nhạc êm ái nhẹ nhàng, không khí thoang thoảng mùi trà sữa.
Lý Dịch Sâm hồi tưởng lại ánh mắt căm ghét của Băng Mật và cả ngoại hình xuất chúng của cậu ta, trong lòng bỗng mơ hồ dấy lên cảm giác khủng hoảng.
"Cậu ta trông ổn đấy." Lý Dịch Sâm nói một câu không đầu không đuôi.
"Chứ sao nữa, hotboy trường Phục Cao làm sao xấu được, con thật ghen tị.
Người theo đuổi cậu ta nam nữ trong trường ngoài trường đều có." Đường Ngữ chua lòm.
Hóa ra là hotboy trường, bảo sao.
Trong lòng Lý Dịch Sâm càng khó chịu, bình luận một câu: "Cậu ta nhìn có vẻ rất lạnh lùng kiêu ngạo, vậy chắc là nhân duyên không tốt đúng không?"
"Éc...!cũng không phải." Tiếp xúc nhiều thì thấy cũng khá tốt, Băng Mật rất dịu dàng, nội tâm tinh tế, chỉ là khi làm việc tốt cho người khác quá âm thầm.
"Cậu cảm thấy con nên hạn chế...ô..." Lý Dịch Sâm chưa nói xong đã bị nhét một viên kẹo sữa Thỏ Trắng vào miệng, đành phải nuốt những lời còn lại xuống.
"Ăn kẹo ăn kẹo." Đường Ngữ vừa chột dạ vừa hoảng hốt đổi đề tài, sợ cậu nhỏ nói không được chơi với Băng Mật.
Lý Dịch Sâm ngậm viên kẹo ngòn ngọt trong miệng, nở một nụ cười bất đắc dĩ, tiếp tục lái xe.
Lúc Đường Ngữ về đến nhà trời đã tối, mẹ thấy cậu vậy mà không cầm gì trên tay cả: "Kỳ lạ thật đấy, chẳng phải hồi trước lần nào đi chơi với cậu nhỏ con cũng mang rất nhiều đồ về nhà à, hôm nay làm sao đấy, biết bản thân mình lớn rồi không nên đòi mua đồ như con nít nữa hả?"
"..." Đường Ngữ cũng thấy kỳ lạ, hôm nay cậu vậy mà chưa mua cái gì.
Có thể...!là do trong lòng còn tức giận đi, cậu vẫn luôn nhớ lời Băng Mật nói lúc tan học.
Hôm nay cậu chơi cũng không chơi hết mình, Băng Mật cứ lởn vởn trong đầu không xóa đi được, cái khuôn mặt lạnh nhạt kia, cả ánh mắt xuyên qua đám đông nhìn cậu.
"Cục cưng, mau bỏ cặp xuống đi, sao lại đứng đó ngây ngốc như mất hồn thế?" Mẹ đi vào phòng bếp bưng đồ ăn.
Mất hồn, còn không phải à.
Đường Ngữ phiền muộn trong lòng, Băng Mật giống như Bạch Vô Thường đi câu hồn, câu linh hồn nhỏ bé của cậu lên rồi lại buông xuống, câu lên rồi lại buông xuống, sau đó ném tới ném lui, rồi ném mất tiêu luôn.
【520, tao cảm thấy tao sắp xong đời rồi.】Đường Ngữ bơi vào phòng ngủ, ném cặp sách nặng nề đi, nằm liệt trên giường,【Trong đầu tao toàn là Băng Mật.】
【Á há há há há...】520 cười vừa vô tình vừa nham hiểm.
Bố gọi Đường Ngữ ra ăn cơm, ba người ngồi vào bàn ăn nói chuyện thú vị trong ngày như thường lệ.
Đến lượt Đường Ngữ, nhưng cậu lại phản ứng chậm gấp ba lần, bố mẹ đều đang nhìn chằm chằm vào cậu.
"Ồ, hôm nay con không có chuyện gì thú vị hết." Đường Ngữ nhét mấy miếng cơm to đùng vào miệng.
Mẹ Lý Dư Phân nói: "Cậu nhỏ của con có bạn gái chưa?"
"Làm sao mà con biết được ạ?"
Đúng là Đường Ngữ không biết, mà cậu cũng chẳng quan tâm, dù sao thì chỉ cần cậu nhỏ tìm người dịu dàng xinh đẹp là được.
"Ây dà, mẹ lo muốn chết luôn rồi, bảo cậu con đi xem mắt cậu con không đi, hỏi cậu con thích người thế nào cậu con cũng không nói.
Chỉ có lời của con cậu con mới nghe lọt tai, con đi khuyên cậu con đi." Lý Dư Phân nói.
Cậu còn là con nít thì khuyên kiểu gì?
Đường Ngữ cắn đũa: "Cậu nhỏ vừa cao vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, điều kiện tốt như vậy cần gì phải lo không tìm được vợ, mẫu hậu đừng lo mà."
Nói là nói vậy thôi, Lý Dư Phân cũng biết đạo lý, nhưng mà hình như Lý Dịch Sâm không định tìm bạn gái sớm.
Có điều mẹ họ lớn tuổi rồi nên muốn thấy con trai sinh con sớm một chút, xem ra không thể hối thúc rồi.
Ăn tối xong, Đường Ngữ nhớ tới lời hứa với Băng Mật hôm nay.
Cậu tìm trong phòng ngủ một hồi lâu cũng không thấy giấy viết thư, đành phải bỏ cuộc.
Băng Mật chỉ nói là hình thức gửi thư, chứ không có nói một hai phải dùng giấy viết thư, nên dùng giấy thường cũng được mà.
Nhưng mà Đường Ngữ nhìn giấy trắng trên bàn lại cảm thấy quá qua loa chiếu lệ.
Nếu cả hai người đều tức giận, mà đây là con đường làm lành duy nhất, vậy phải lợi dụng con đường này thật tốt.
Quan trọng là thái độ, quá trình phải có cảm giác nghi thức.
Đường Ngữ lẻn vào phòng làm việc của bố.
Lúc này bố cậu đang nhíu mày đọc sách y học, thấy Đường Ngữ đi vào không nói gì đã mở tủ lục lọi tìm tòi, ông hỏi: "Tìm cái gì?"
"Không có gì ạ, bố cứ bận tiếp đi, đừng quản con." Sao Đường Ngữ có thể mặt dày nói tìm giấy viết thư được?
Kệ sách không có, trong ngăn tủ cũng không có, vậy chỉ còn lại ngăn kéo của bố.
Đường Ngữ tìm mãi, cuối cùng cũng nhìn thấy một góc của tờ giấy ở dưới cùng.
Cậu vội vàng rút nó ra, thấy chỉ còn mỗi hai tờ, trong đó một tờ đã bị hỏng.
Tờ giấy duy nhất còn nguyên vẹn lại có màu hồng phấn.
Màu hồng phấn...!
Đường Ngữ ngại ngùng nhìn tờ giấy viết thư màu hồng, ây dà, sao phải xấu hổ, cũng không phải là viết thư tình, chỉ là chép tên thôi mà.
Cậu mạnh mẽ thuyết phục bản thân, nhưng vẫn không chịu được mà đỏ cả tai.
Bố vẫn luôn quan sát con trai, thấy thế liền nhíu mày, không nhịn được mà hỏi: "Con có đối tượng yêu thầm?"
"!" Đường Ngữ hoảng hốt giấu giấy viết thư ra đằng sau lưng, chẳng biết đang chột dạ cái gì mà hấp háy mắt, "Không có, con trông giống người đang yêu thầm lắm ạ? Con trai của bố đẹp trai như này, chỉ có người khác yêu thầm con thôi."
"Tự luyến, vậy con tìm giấy viết thư làm gì, thế hệ của bố cũng còn không viết thư nữa, con còn dùng à?" Đôi mắt của bố dưới lớp kính lóe sáng như thể đã biết rõ tất cả.
Đường Ngữ không muốn nói nữa, cũng không muốn giải thích rõ ràng với người bố đồ cổ này nên cậu nói dối qua loa cho xong chuyện: "Bọn con có bài tập làm văn về phương diện này."
Lão Đường không tin, làm sao ông có thể không hiểu con trai của mình được, chắc chắn là trong lòng có quỷ.
Đường Ngữ chạy trối chết, đã đóng cửa lại rồi mà trái tim vẫn còn đập thình thịch.
Quan trọng là chính cậu cũng không biết vì sao mình chột dạ, vốn dĩ cũng đâu có phải để viết thư tình, tại sao bố hỏi như vậy cậu lại xấu hổ tới mức hoảng hốt?
Đường Ngữ vỗ vỗ gương mặt nóng bừng, cậu ngồi vào bàn học, hít một hơi thật sâu, cầm bút bắt đầu viết.
Tuy nhiên, vào khoảnh khắc ngòi bút chạm vào giấy viết thư, Đường Ngữ lại có cảm giác như mình đang viết thư tình, chủ yếu là bởi vì tờ giấy màu hồng này rất dễ làm người khác nghĩ lung tung.
Thật sự rất giống một bức thư tình.
Cậu cúi đầu nghiêm túc viết một lần năm cái tên.
Đường Ngữ nghỉ một lát, mở lồng sắt bắt Bảo Khí ra vuốt.
Vuốt vuốt một hồi, cậu đột nhiên nhớ ra một việc rất quan trọng, cậu còn chưa đăng vòng bạn bè nữa.
Cậu đặt Bảo Khí giữa hai đùi, cầm điện thoại lên soạn bài, sau đó đăng lên, lúc này mới cười cười.
"Ting ting ——" Điện thoại của Băng Mật trên bàn học rung rung.
Mắt hắn vẫn không rời khỏi trang sách mà duỗi tay qua cầm điện thoại lên, vừa nhìn đã thấy Đường Ngữ đăng bài mới trên vòng bạn bè.
Băng Mật nhịn không mở ra xem, tắt điện thoại đi.
Nhưng hắn vẫn chậm chạp không bỏ điện thoại xuống, do dự hơn một phút vẫn nhịn không được mà muốn xem xem rốt cuộc Đường Ngữ đã đăng cái gì nên ấn mở vòng bạn bè.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Đường Ngữ: Xem vòng bạn bè của tui mà không bấm like là crush tui rồi đó.
Băng Mật:......!
- --
*Khoai Tây Xàm Xí: Hôm nay tui đã rứt là năng suất ó mụi ngừi, hí hí.
Btw Đường Ngữ em cũm ít có vã lắm á.
Dị thôi à, tui đang chơi gem nhưn vẫn phải vô trăn trối=]
15/10/2020
Hết chương 22.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...