Bách Lý Băng cười nói :
- Nhân vì gia mẫu người ở Trung Nguyên, tiện thiếp từ thuở nhỏ tiếp thụ mẫu giáo thành tính thích sự vật Trung Nguyên.
Tiêu Lĩnh Vu ngửng trông chiều trời nói :
- Tại hạ muốn xin cáo biệt.
Bách Lý Băng đột nhiên cúi đầu xuống buồn rầu nói :
- Tuy tướng công mạo xưng Tiền Ngọc đến đây, nhưng tiện thiếp không có cách nào canh cải được...
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Cái đó tưởng không quan hệ. Tại hạ đã được cô nương giải cứu mấy phen trong lòng cảm kích vô cùng. Từ nay tại hạ nhất định giúp cô nương tra hỏi cho ra Tiền Ngọc lạc lỏng nơi đâu rồi sẽ báo tin cho cô nương, và bảo y phải cấp tốc đến Băng Cung ra mắt cô nương.
Bách Lý Băng ngửng đầu lên, nhìn Tiêu Lĩnh Vu bằng cặp mắt ai oán. Nàng muốn nói lại thôi. Ðoạn nàng thò tay rút cây trâm ngọc trên đầu ra nói :
- Xin Tiêu huynh thu lấy cây trâm này.
Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác hỏi :
- Băng cô nương muốn sao ?
Bách Lý Băng đáp :
- Sau này nếu Tiêu huynh gặp Tiền huynh đệ thì giao chiếc trâm này cho y và bảo y đến Băng Cung ở Bắc Hải để gặp tiện thiếp.
Tiêu Lĩnh Vu đón lấy ngọc trâm nói :
- Xin cô nương yên tâm. Vạn nhất tại hạ không tìm thấy Tiền Ngọc, sẽ đem ngọc trâm này trả lại.
Bách Lý Băng không trả lời vào câu hỏi của Tiêu Lĩnh Vu, nàng nói :
- Cây trâm này chế bằng thứ hàn ngọc ngàn năm ở Thiên Sơn. Nó có công dụng tránh được bách độc. Tướng công mang trong mình không phải là vô ích.
Tiêu Lĩnh Vu Chắp tay thi lễ nói :
- Tại hạ xin cáo biệt.
Chàng trở gót đi ra sảnh đường.
Bách Lý Băng khẽ quát :
- Ðứng lại ! Tướng công định đi đâu.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Tại hạ ra đón Tiền bà bà.
Bách Lý Băng khẽ thở dài nói :
- Tướng công đừng đi nữa vì gia phụ đã sinh lòng hoài nghi. Tướng công ra đó e xảy ra biến cố.
Tiêu Lĩnh Vu ngẩm nghĩ một chút rồi kiên quyết đáp :
- Tại hạ chẳng thể bỏ mặc Tiền lão tiền bối.
Bách Lý Băng nói :
- Ðể tiện thiếp dẫn bà ra cho...
Nàng quay lại vẩy tay một cái . Một ả nữ tỳ toàn thân vận đồ trắng chạy lại.
Bách Lý Băng trỏ vào Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Hương Tuyết ! Ngươi đưa Tiêu lang ra tòa miếu sơn thần cách đây ba dặm chờ ta. .
Hương Tuyết dạ một tiếng, quay lại cười nói :
- Mời Tiêu gia.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Tại hạ không biết đường đi. Phiền cô nương đi trước.
Hương Tuyết xin lỗi rồi trở gót đi trước dẫn đường.
Vừa ra khỏi cửa lớn, bỗng thấy hai người áo trắng từ góc tường nhảy ra cản đường.
Hương Tuyết chạy lại khẽ nói vài câu. Hai người áo trắng gật đầu rút lui.
Quảng đường ba dặm rất ngắn ngủi và cũng gặp bốn chỗ ngăn chặn.
Hương Tuyết mềm mỏng nói mấy câu khuyên họ rút lui.
Hương Tuyết qua được bốn chặng phục binh đưa Tiêu Lĩnh Vu vào miếu Sơn Thần.
Thị thở phào một cái cười nói :
- May mà tiểu tỳ không đến nỗi nhục mạng của Công chúa.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Tại hạ đã làm phiền cô nương.
Hương Tuyết nói :
- Tiêu gia thật quá khiêm...
Thị dừng lại một chút rồi tiếp :
- Trong vòng ba, bốn dặm đều có vệ đội của Băng Cung tổ chức thành ba mươi sáu ban tuần kiểm suốt ngày đêm. Họ chú ý từng cử động của mọi người trong phạm vi canh gác, còn ngoài giới hạn dù sập trời họ cũng mặc kệ.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- May mà cô nương đưa tại hạ ra một cách ung dung.
Hương Tuyết cười nói :
- Bọn họ đều biết tiểu tỳ là kẻ hầu tâm phúc của Công chúa nên có lòng úy kỵ không dám đắc tội.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Có phải Công chúa hung dữ lắm không ?
Hương Tuyết cười đáp :
- Ở Băng Cung người hung dữ nhất là phu nhân...
Thị không chờ Tiêu Lĩnh Vu hỏi đã nói tiếp :
- Phu nhân là mẫu thân của Công chúa. Ðến lão gia cũng phải sợ bà...
Thị chưa dứt lời bỗng thấy hai bóng người đi tới vội im bặt.
Bóng người chạy rất mau chớp mắt đã tới nơi. Chính là Bách Lý Băng và Tiền Ðại Nương.
Tiêu Lĩnh Vu Chắp tay nói :
- Thật làm phiền công chúa.
Bách Lý Băng nói .
- Chúc hai vị thuận buồm xuôi gió. Miễn cho tiện thiếp khỏi đưa chân.
Tiền Ðại Nương thở dài nói :
- Phiền Công chúa trình lại Tôn giả vì lão thân gặp tình cảnh bất đắc dĩ...
Bách Lý Băng ngắt lời : .
- Lão tiền bối cứ yên tâm. Vãn bối xin bảo đảm gia phụ quyết không vì vụ này mà ân hận với lão tiền bối.
Tiền Ðại Nương nói :
- Sáng mai lão thân lập tức lên đường đi khắp bên trời góc biển tìm kiếm tôn nhi hễ gặp gã là lập tức đưa tới Băng Cung để ra mắt Tôn giả lãnh tội.
Bách Lý Băng liếc mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Bất tất phải thế. Lão tiền bối có gặp Ngọc huynh đệ thì nói là vãn bối có lời hỏi thăm. Hỡi ơi ! Những sự chơi đùa khi còn trẻ nít hà tất phải cho là chuyện thật ! Bây giờ vãn bối đã tỉnh ngộ rồi.
Tiền Ðại Nương nói :
- Công chúa vì gã mà bôn ba ngàn dặm. Vậy gã phải đến Băng Cung tạ tội cũng là đáng lắm. Lão thân mà kiếm được gã thì nhất định đưa tới Băng Cung ngay. Xin công chúa trở gót. Lão thân xin cáo biệt.
Mụ chắp tay chào Bách Lý Băng rồi cùng Tiêu Lĩnh Vu trở gót đi luôn.
Bách Lý Băng nhìn theo bóng sau lưng hai ngươi cho đến khi mất hút mới cùng Hương Tuyết quay trở lại.
Tiền Ðại Nương cùng Tiêu Lĩnh Vu chạy một mạch về đến gốc cây đa thấy cảnh vật vẫn y nguyên.
Kim Lan đang đứng tựa cửa trông chờ. Thị vừa thấy Tiêu Lĩnh Vu liền chạy ra đón hỏi :
- Tam gia đi chuyến này đặng bình yên chứ ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Bình yên. Có ai vào căn nhà giánh này không ?
Kim Lan lắc đầu :
- Không có ai cả. Tam gia đi rồi không một người nào đến đây quấy nhiễu.
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp :
- Quả là người thủ tín.
Ngọc Lan cùng Ðường Tam Cô ở trong nhà nghe tiếng chạy ra. Hai người nghiêng mình thi lễ với Tiền Ðại Nương trước rồi hỏi Tiêu Lĩnh Vu :
- Tam trang chúa khen ai là người thủ tín ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Mã Văn Phi.
Tiền Ðại Nương hỏi :
- Mã văn Phi làm sao ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Gã đã hứa lời sẽ khuyên can anh hùng thiên hạ không đến đây xâm phạm trước đêm nay. Quả nhiên y đã thủ tín.
Kim Lan nói :
- Tam gia cùng lão tiền bối trải qua một phen bạt thiệp, xin hai vị hãy nghỉ ngơi một lúc. .
Tiền Ðại Nương nhớ đến sự ước hẹn của Mã Văn Phi, mụ sợ còn xảy ra trường ác chiến, khẽ thở dài nói :
- Lão thân quả nhiên cần nghỉ ngơi một lúc.
Rồi mụ tiến vào nhà gianh.
Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt ngó Ðường Tam Cô và Ngọc Lan, chậm rãi hỏi :
- Thương thế hai vị đã khá chưa ?
Ðường Tam Cô đáp :
- Hoàn toàn khỏi rồi. Tiện thiếp nghe Kim Lan cô nương kể lại những chuyện đã trãi qua, thật phiền cho Tam trang chúa.
Ngọc Lan khép nép thi lễ nói :
- Tỳ thiếp được đội ơn của Tam gia, kiếp này khôn nổi báo đền.
Tiêu Lĩnh Vu Cười đáp : ,
- Chúng ta là người đồng hội đồng thuyền, sinh tử có nhau. Cô nương bất tất nói đến chuyện ơn oán.
Ðường Tam Cô nói :
- Bọn người kia cùng chúng ta chẳng có thù oán gì mà họ theo đuổi bức bách. Ðêm nay họ còn trở lại, tiện thiếp sẽ cho họ nếm mùi độc dược cùng ám khí của Ðường gia ở Tứ Xuyên.
Tiêu Lĩnh Vu vội xua tay gạt đi :
- Không được ! Trước tình hình này, chúng ta chớ nên hại người. Tuy chúng ta không có tội lỗi gì nhưng đã lầm đường dấn thân vào Bách Hoa Sơn Trang thì đừng nói lực lượng của mấy người chúng ta chẳng thể chống lại anh hùng thiên hạ. Dù chúng ta có thắng được họ cũng không nên giết càn những người vô tội. Vậy nếu không gặp lúc nguy cấp tối hậu, xin cô nương đừng thi triển ám khí có chất độc...
Chàng ngừng lại một chút đảo mắt nhìn ba cô rồi nói tiếp :
- Hai vị giải trừ được Hóa cốt độc đan là một chuyện ra ngoài ý nghĩ của Ðại trang chúa. Vậy đêm nay bất luận hòa hay chiến chúng ta cũng thượng lộ.
Bây giờ nhân lúc rỗi rãi ba vị nên đi nghỉ để lấy sức.
Kim Lan và Ngọc Lan nhìn nhau mĩm cười đồng thanh nói :
- Tam gia cũng cần nghỉ ngơi. Việc qua ải chém tướng hoàn toàn trông cậy vào Tam gia. Bọn tỳ thiếp chẳng qua là những kẻ chạy cờ hay reo hò trợ oai mà thôi.
Nửa ngày thấm thoát trôi qua. Vừng thái dương lặn xuống non đoài. Mé trời Ðông vừng trăng lơ lửng hiện ra.
Tiêu Lĩnh Vu từ từ đứng dậy nhìn bọn Kim Lan khẽ nói :
- Chỉ cốt sao bọn họ đừng xông vào nhà gianh là ba vị không cần phải ra tay. .
Ðoạn chàng rảo bước ra khỏi căn nhà.
Dưới ánh trăng đã thấy Mã Văn Phi mình mặc võ phục màu lam tay cầm cây quạt đứng chờ chỗ cũ.
Tiêu Lĩnh Vu chắp tay nói :
- Tiểu đệ đến chậm mấy bước, làm phiền Mã huynh phải chờ đợi.
Mã văn Phi đáp :
- Không phải Tiêu huynh đến chậm mà là tiểu đệ tới sớm quá.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn vầng trăng bạc nói :
- Tiểu đệ mới ra khỏi lều tranh biết người rất ít, tự xét mình chưa gây điều gì oán hận với nhân vật võ lâm. Không hiểu tại sao quần hùng tụ hội đông đảo làm khó dễ tiểu đệ ở khắp nơi.
Mã văn Phi đáp :
- Tiêu huynh là bậc quân tử bình thản một lòng khẳng khái. Tiểu đệ đã tin lời không nghi kỵ gì nữa. Nhưng quần hào chẳng ai hận cá nhân Tiêu huynh mà là tại Tiêu huynh từ Bách Hoa Sơn Trang ra đi.
Y thở dài nói tiếp :
- Ngày trước Thẩm Mộc Phong một tay gây lên nhiều sát nghiệp trong võ lâm, rồi sau hắn đột nhiên qui ẩn biệt tích giang hồ. Tuy qụần hùng đã mở cuộc điều tra mấy năm mà chẳng thấy manh mối chi hết. Người ta còn đồn đại hắn chết rồi. Tin này không biết tự đâu ra nhưng làm cho đồng đạo võ lâm dần dần
giải tán. Không ngờ hắn ẩn núp tại Bách Hoa Sơn Trang...
Tiêu Lĩnh Vu máy môi muốn nói lại thôi.
Mã văn Phi khẽ buông tiếng thở dài nói tiếp :
- Nay nghĩ lại thì cái tin Thẩm Mộc Phong chết nhất định chính hắn phao ra...
Tiêu Lĩnh Vu thở dài hỏi :
- Khi đó Mã huynh đã gia nhập giang hồ rồi ư ?
Mã văn Phi đáp :
- Hồi tiểu đệ ra đời tuy Thẩm Mộc Phong qui ẩn rồi nhưng được gia sư thuật lại, dĩ nhiên không thể có chuyện giả trá.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Mã huynh bản lãnh hơn đời thì lệnh sư nhất định là một kỳ nhân rất nhiều danh vọng trên chốn giang hồ.
Mã Văn Phi buồn rầu đáp :
- Gia sư đã tạ thế rồi.
Y ngửa mặt trông vừng trăng thở phào nói :
- Vong sư vì bị phát chưởng rất nặng của Thẩm Mộc Phong, nội phủ bị trọng thương. Suốt đời không luyện võ được nữa liền truyền thụ hết võ công cho tiểu đệ, cam tâm thọ bệnh mà chết. Trong năm năm trời vong sư cực kỳ đau khổ, tiểu đệ đã được chứng kiến nên ôm mối thù nhất định phải báo. .
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Té ra là thế. Như vậy chẳng thể trách Mã huynh căm hận Thẩm Mộc Phong thấu xương.
Mã Văn Phi nói :
- Tiểu đệ oán hận Thẩm Mộc Phong vì mối thù của ân sư. Ngoài ra võ lâm đồng đạo bốn tỉnh Dự, Ngạc, Tương, Cám có lòng quá yêu đề cử tiểu đệ làm minh chủ. Theo chỗ tiểu đệ biết thì nhiều đồng đạo võ lâm ở bốn tỉnh này cũng bị Thẩm Mộc Phong độc hại. Dọc đường Tiêu huynh đã gặp quần hùng và họ đều
ôm hận Bách Hoa Sơn Trang. .
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Tiểu đệ được mắt thấy tai nghe đã nhiều, biết những lời Mã huynh là đúng sự thật. Nhưng tiểu đệ một bước xẩy chân quay đầu lại đã chậm mất rồi.
Bây giờ tiểu đệ không thể coi Bách Hoa Sơn Trang là cừu địch. Thẩm Mộc Phong tuy vô danh, nhưng tại hạ chẳng thể bất nghĩa. Có điều tiểu đệ xin trỏ bóng trăng mà thề quyết không giúp Bách Hoa Sơn Trang làm điều tàn ác .
Mã Văn Phi trầm ngâm một chút rội nói :
- Tiêu huynh đã thanh minh như vậy, tiểu đệ cũng không dám biện bạch thêm nữa. Mong Tiêu huynh nhớ lời thề đêm nay cho khỏi uổng cuộc gặp gở giữa chúng ta.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Sau này tiểu đệ có gặp Thẩm Mộc Phong sẽ hết sức khuyên y quay về điều thiện.
Mã Văn Phi nói :
- Thẩm Mộc Phong chìm đắm đã sâu, tưởng Tiêu huynh không đủ khuyên hắn hồi tỉnh. Tiểu đệ chỉ mong Tiêu huynh tự giữ thân mình...
Y ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Tiểu đệ đã cạn lời phế phủ, mong Tiêu huynh nghĩ kỹ. Bây giờ tiểu đệ hãy xin tạm biệt. Hậu hội còn nhiều tái ngộ.
Mã Văn Phi dứt lời chắp tay thi lễ rồi trở gót ra đi.
Tiêu Lĩnh Vu gọi giật lại :
- Mã huynh hãy dừng bước !
Mã Văn Phi quay lại hỏi :
- Tiêu huynh còn điều chi dạy bảo ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Câu chuyện dưới trăng bữa nay khiến tiểu đệ thêm phần kiến thức. Tiểu đệ đã hãm chân vào trong Bách Hoa Sơn Trang, không dám tính chuyện kết giao .
Từ đây tiểu đệ xin hết sức né tránh chuyện thị phi giữa Bách Hoa Sơn Trang và võ lâm đồng đạo.
Mã Văn Phi nói :
- Tiêu huynh chịu nghe lời khuyên của tiểu đệ, tiểu đệ rất cảm kích.
Tiêu Lĩnh Vu nói : .
- Tiểu đệ còn có một việc muốn phiền Mã huynh giúp cho. .
Mã Văn Phi đáp :
- Nếu Mã mỗ làm được quyết chẳng khước từ.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Bách Hoa Sơn Trang kết oán đã nhiều mà tiểu đệ làm Tam trang chúa xuất hiện trên chốn giang hồ, chẳng thể trách anh hùng thiên hạ đem lòng phẩn nộ muốn giết chết Tiêu mỗ ngay đương trường cho hả giận. Dù tiểu đệ trăm miệng cũng khôn bề giải thích. Trước tình thế bắt buộc tiểu đệ phải ra tay phản
kích, nhưng sự thực không muốn vì sự hiểu lầm gây ra đổ máu thê thảm. Mong rằng Mã huynh giải thích dùm với anh hùng thiên hạ. Một lời của Mã huynh nặng chín vạc, chắc được anh hùng thiên hạ tin phục.
Mã Văn Phi trầm ngâm một lúc rồi đáp :
- Tiểu đệ không dám chắc . Có điều tiểu đệ xin hết sức khuyên can được phần nào hay phần ấy.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Tiểu đệ cảm kích thịnh tình của Mã huynh. Bây giờ vì muốn tránh khỏi phần nào những sự đụng độ gây nên thảm kịch, tiểu đệ quyết định đi ngay đêm nay để tránh nhân vật võ lâm cản đường.
Mã Văn Phi thở dài nói :
- Tiêu huynh hãy thận trọng !
Ðoạn băng mình vọt đi mất hút.
Tiêu Lĩnh Vu quay về nhà gianh thấy Ðường Tam Cô và Kim Lan, Ngọc Lan đã sắp sửa hành trang xong rồi. Chàng đưa mắt nhìn ba người một lượt rồi nói :
- Chúng ta nên thượng lộ ngay bây giờ.
Rồi chàng chạy trước ra khỏi nhà gianh.
Thanh âm Tiền Ðại Nương nói vọng ra :
- Chúc bốn vị đi đường mọi sự may mắn. Xin miễn cho lão thân khỏi đưa chân.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Tiêu Lĩnh Vu này được lão bà bà một phen tương trợ, xin suốt đời ghi nhớ. Sau này nếu có cơ duyên nhất định báo đáp .
Tiền Ðại Nương lại nói :
- Bốn vị lên đường, lão thân cũng bỏ căn nhà này ra đi. Từ đây như ngọn đèn tàn trước gió. Bốn bể là nhà, bên trời lưu lạc, chẳng biết còn sống được bao lâu ? Ngày sau Tiêu tướng công có gặp Tiền Ngọc, mong rằng tướng công chiếu cố cho gã.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Tại hạ xin hết sức. Chúng ta chia tay từ đây.
Chàng chắp tay nhìn căn nhà gianh vái một cái rồi rảo bước đi ngay.
Một chàng, ba cô gái thi triển khinh công như bốn dây khói chạy trên đường hoang dã. .
Ðột nhiên có tiếng người quát :
- Ai ?
Trong bóng cây ngoài ba trượng, mũi tên lướt trên không rít lên khủng khiếp
Tiêu Lĩnh Vu đề tụ chân lực vào trường kiếm ra chiêu "Phù vân yểm nguyệt" gạt trúng mũi tên. Miệng chàng trầm giọng quát :
- Chạy cho nhanh !
Ðường Tam Cô trong tay cầm nắm độc châm vọt mình đi trước dẫn đường.
Ngọc Lan và Kim Lan rút kiếm khỏi vỏ theo sau Ðường Tam Cô.
Kim Lan thấy Tiêu Lĩnh Vu gặp liền mấy phen ác chiến. Lòng nàng đã biết dọc đường còn nhiều gian khổ, không hiểu còn bao nhiêu cao thủ võ lâm ngăn cản nữa. Cô nhân lúc Tiêu Lĩnh Vu nói chuyện với Mã Văn Phi, mở rương gỗ lựa lấy những vật cần thiết gói thành hai bọc. Cô đeo một bọc, còn một bọc đưa cho
Ngọc Lan giữ. Ngoài ra tiền bạc cùng các thứ khác đều bỏ lại hết.
Tiêu Lĩnh Vu vung trường kiếm gạt mũi tên chỉ làm cho nó trệch đi một chút. Chàng động tâm nghĩ thầm :
- Người này sức mạnh vô cùng ! Nếu không chế phục được hắn thì mối hậu hoạn không biết đến đâu mà lường.
Chàng liền đề khí thi triển thân pháp "Bát bộ đăng không" vọt về phía bụi cây.
Bỗng thấy gió rít lên. Một cây ngân trùy từ trong bóng tối quét ngang một cái.
Tiêu Lĩnh Vu thấy thế trùy khủng khiếp, chàng đành phải mạo hiểm huy động trường kiếm điểm lẹ vào ngọc ngân trùy.
Trong bóng tối có tiếng cười lạnh lẽo nổi lên rồi tiếng người nói :
- Thằng lỏi con muốn chết !
Câu nói chưa dứt, ngọn ngân trùy đã đánh trúng thanh trường kiếm.
Tiêu Lĩnh Vu cảm thấy cánh tay tê chồn. Thanh trường kiếm tuột tay.
Nhưng ngọn ngân trùy cũng bị thế kiếm của Tiêu Lĩnh Vu làm cho chậm lại.
Tay mặt Tiêu Lĩnh Vu tuột mất kiếm, chàng vươn tay trái chụp lấy sợi dây buộc ngân trùy. Chàng cảm thấy một luồng lực đạo rất mạnh kéo cả chàng lên khỏi mặt đất hất vào bóng tối.
Một bóng người cao lớn từ trong lùm cây chuyển ra, sắc mặt đỏ hồng.
Chính là Thần tiển trấn càn khôn Ðường Nguyên Kỳ.
Tay trái hắn cầm sợi dây, tay phải giơ bàn tay lớn bằng chiếc bồ đồng đập xuống Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu tay phải phóng chưởng ra nghinh địch. Cổ tay tê chồn, chàng nghĩ thầm :
- Luồng lực đạo của người này thật là hùng hậu !
Tay trái chàng bỏ sợi dây ra để phát huy Tu la chỉ lực. .
Một giây chỉ phong đánh vào chỗ yếu hại ở đầu gối bên phải Ðường Nguyên Kỳ.
Ðường Nguyên Kỳ không ngờ Tiêu lĩnh Vu còn nhỏ tuổi đã luyện thành được chỉ lực cách không đả huyệt. Ðầu gối hắn nhủn ra. Toàn thân mất thăng bằng, ngã về phía trước.
Tiêu Lĩnh Vu thân thủ rất mau lẹ. Tay trái chàng điểm lẹ vào ba huyệt đạo trong mình Ðường Nguyên Kỳ. Chàng nhủ thầm :
- Thật là may mắn.
Chàng xoay mình nhẩy vọt vào đường nhỏ chạy về phía trước.
Chàng đi được hơn mười trượng. Bỗng nghe tiếng sắt thép đụng nhau chát chúa biết là bọn Ðường Tam Cô lại gặp người đón đánh. Chàng thở dài than thầm :
- Xem chừng đêm nay mình có xông ra khỏi trùng vi cũng phải chật vật nhiều phen.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng đã lướt qua khỏi khu rừng rậm.
Chàng ngửng đầu trông ra thấy ba đại hán võ phục đang động thủ cùng Ðường Tam Cô.
Sáu người đang đánh nhau kịch liệt. Ðạo quang kiếm ánh lấp loáng dưới ánh trăng, không nhìn rõ đâu là bên địch đâu là bên mình.
Tiêu Lĩnh Vu bị cây ngân địch của Ðường Nguyên Kỳ làm tuột mất trường kiếm. Chàng vội đi ngay không kịp tìm kiếm. Bây giờ thấy sáu người chiến đấu hung mãnh mới nhớ ra là mình tay không binh khí. Chàng sửng sờ một chút, chợt nhớ ra lúc rời khỏi Tam thánh Cốc, Liễu Tiên Tử đã tặng chàng một chiếc bao
tay bằng da con xích giao ngàn năm có thể tránh được đao thương, liền thò tay vào bọc lấy ra bịt vào tay.
Chiếc giao bì thủ này màu sắc giống da người, đeo vào rồi khó có người nhận ra.
Bỗng nghe Ðường Tam Cô quát lên :
- Buông tay ! Thanh trường kiếm trong tay nàng đột nhiên hớt mạnh vào cổ tay đại hán.
Thế kiếm này cực kỳ mau lẹ. Nếu đại hán không buông kiếm tất phải bị thương.
Ðột nhiên đạo quang lấp loáng. Một thanh đơn đao đâm chênh chếch tới gạt thế kiếm của Ðường Tam Cô.
Nhưng Ðường Tam Cô mượn đà hất kiếm, tay nàng thò tay vào bọc móc ra nắm độc châm quát hỏi :
- Ba vị có muốn nếm thử chất độc hoàng phong châm của Ðường gia ở Tứ Xuyên không ?
Tiêu Lĩnh Vu vội thét lên :
- Ðường cô nương không nên động thủ.
Người chàng như cơn gió thoảng vọt tới vung tay trái lên gạt lưỡi đao chém tới Kim Lan, tay mặt ra chiêu "Thần long thám trảo" nắm lấy cổ tay đại hán. Chàng chỉ ra sức một chút đoạt mất đơn đao của gã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...