Bộ Thiên Tinh hỏi :
- Trên xe chỉ có bốn người đều ở cả đây. Không phải Tam trang chúa thì còn là ai ?
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng khích động, có miệng khôn phân. Chàng nóng nẩy lớn tiếng la :
Tuy bọn họ rượt theo xe ngựa bị giết, nhưng hung thủ không phải là Tiêu mổ .. .
Bộ Thiên Tinh tức giận ngắt lời :
- Sự thực đã rành rành ra đó mà ngươi còn cãi chối. Ðáng tiếc nghĩa đệ ta chết rồi, không thể rượt theo xe mà túm lấy ngươi lôi ra.
Tiêu Lĩnh Vu cũng không dằn nổi cơn giận, quát lớn :
- Các ngươi không hỏi rõ đầu đuôi, không phân đen trắng, cứ buộc chặt cho ta tức là bức bách ta .
Kim Lan đột nhiên hỏi xen vào :
- Tam gia ! Vàng mười không sợ lửa, Tam gia đừng nóng nẩy, cứ từ từ giải thích cho họ nghe được không ?
Tửu tăng Bán Giới cười lạt hỏi :
- Ngươi là ai ?
Kim Lan đáp :
- Tiểu nhân là Kim Lan. Các vị đã tự phụ là những nhân vật nghĩa hiệp mà sao lại hồ đồ thế ?
Sở Côn Sơn gầm lên :
- Ngươi bảo ai hồ đồ ?
Kim Lan đáp :
- Tiểu nhân bảo các vị, tức là cả lão nữa.
Sở Côn Sơn nghe thanh âm the thé dường như là tiếng con gái. Nhưng cô cải dạng nam trang, lão vọt mình nhẩy tới hỏi luôn :
- Ngươi là nam hay là nữ ?
Lão giơ tay lên chẩn bị phóng chưởng.
Kim Lan nói :
- Tiểu nữ là gái, nhưng thấy các vị đường đường tu mi nam tử mà xử sự hồ đồ không thận trọng bằng bọn nữ nhi. Hừ ! Các vị sừng sộ thực chỉ khiến cho người ta đáng thương và đáng cười.
Sở Côn Sơn thu tay về nói :
- Nam tử hán không thèm tỷ thí với đàn bà con gái. Lão phu địa vị như thế này, có lý nào lại chấp với ngươi ?
Lão dứt lời nhảy lùi ra xa một trượng.
Bộ Thiên Tinh vẩy tay một cái, lập tức hai hán tử to đen lại khiêng xác chết đi
Bộ Thiên Tinh rút ống ngân địch ở sau lưng đánh soạt một tiếng rồi lạnh lùng nói :
- Bất luận ngươi dùng thủ đoạn hay ám khí gì, nhưng đã liên tục hạ sát được chín tay cao thủ thì võ công hẳn cũng cao minh, vậy Bộ Thiên Tinh này muốn lãnh giáo mấy chiêu.
Kim Lan lớn tiếng hô :
- Tam gia.. .
Tiêu Lĩnh Vu xoay tay rút trường kiếm ra hửng hờ đáp :
- Vụ này đã không giải quyết bằng lời nói cho rõ được thì chỉ còn cách đem võ công phân cao hạ rồi sẽ tính. Cô hãy lùi lại mau.
Kim Lan biết Tiêu Lĩnh Vu đang lúc lòng đầy bi phẩn, không cho phát tiết ra thì ấm ức không chịu được . Mặt khác, bọn người kia lại nhất quyết chàng là hung thủ thì chẳng thể nào dùng lời giải thích cho rõ được . Cô buồn rầu thở dài nói :
- Xin Tam gia hãy coi chừng !
Bộ Thiên Tinh gắng gượng dằn lòng phẫn nộ mà cũng không chờ được nữa.
Hắn vung cây Ngân địch lên nói :
- Tam trang chúa tiếp chiêu đi !
Hắn cầm ngân địch phóng tới.
Tiêu Lĩnh Vu vung kiếm ra chiêu "Khởi phượng đằng giao" vừa thủ vừa công, hất cây ngân địch của Bộ Thiên Tinh rồi xoay kiếm hớt ngang một cái.
Bộ thiên Tinh tung mình lên hú một tiếng dài vung địch phản kích.
Bỗng thấy ngân quang chuyển động, bóng địch đầy trời chụp xuống.
Trong lòng đau khổ, Bộ Thiên Tinh đã dụng hết sức để tấn công.
Tiêu Lĩnh Vu huy động trường kiếm nghinh địch, xuất diện một trường ác đấu.
Ðịch pháp của Bộ Thiên Tinh thi triển thế công mỗi lúc một gấp rút. Chiêu nọ tiếp chiêu kia liên miên không ngớt, khiến đối phương chẳng có cơ hội nào để phản công. Thật là một địch pháp cực kỳ lợi hại, ít người đón đở được ba chục chiêu.
Ðáng tiếc Bộ Thiên Tinh lại gặp phải kình địch Tiêu Lĩnh Vu thành ra địch pháp của hắn uy thế giảm đi rất nhiều.
Nguyên Tiêu Lĩnh Vu khi học kiếm Trang Sơn Bối lại luyện được cả tâm pháp các phái trong thiên hạ, rất thiện nghề ứng biến. Lúc chàng thi triển tuyệt học của phái Võ Ðương, lúc chàng ra tuyệt chiêu của phái Thanh Thành. Ðường kiếm bao la biến hóa tinh kỳ, hóa giải địch pháp của Bộ Thiên Tinh một cách bất
ngờ.
Quần hào đứng chung quanh theo dõi cuộc chiến đều chấn động tâm thần.
Không ai hiểu được tại sao chàng còn nhỏ tuổi như vậy mà kiếm pháp đã cực kỳ quảng bác ?
Chỉ trong khoảnh khắc hai bên đã giao đấu ngoại ba chục hiệp .
Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên phóng ra chiêu "Xuân phong hóa vũ" , đẩy lui thế địch rồi nói :
- Tại hạ đã lãnh giáo địch pháp của các hạ cũng chỉ được đến thế mà thôi, chẳng còn gì để học nữa. Vậy tại hạ sắp phản kích đây.
Chàng vừa dứt lời đã biến đổi thế kiếm, ánh hàn quang lấp loáng, sao bạc bắn ra tới tấp . Những đòn phản kích cực kỳ lợi hại.
Bộ Thiên Tinh chỉ chậm một chút mà mất hết tiên cơ. Thế kiếm của Tiêu Lĩnh Vu ào ạt như nước thủy triều làm cho hắn khiếp sợ nghĩ thầm :
- Gã này không đầy nửa ngày đã hạ sát chín tay cao thủ. Bản lãnh gã quả nhiên không phải tầm thường. ..
Bộ Thiên Tinh còn đang ngẩm nghĩ thì đột nhiên bốn mặt kiếm khí ào ạt xô tới bỗng tan mất . Áp lực giảm đi rất nhiều. Hắn mừng thầm trong bụng, toan vận động ngân địch phản kích, bỗng thấy hàn quang lấp loáng. Bao nhiêu hoa bạc đột nhiên thu vào làm một nhằm đâm tới trước ngực . Hắn vội vung cây ngân
địch trong tay đưa chênh chếch lên để gạt. Ðồng thời hắn quát to một tiếng vận hết kình lực hất trường kiếm đi.
Nguyên Bộ Thiên Tinh sau khi động thủ hồi lâu với Tiêu Lĩnh Vu đã phát giác ra chiêu thức biến hóa của hắn khó lòng hạ nổi đối phương, chỉ còn một cách vận dụng mấy chục năm công lực để hất rớt tay kiếm của địch nhân mới có cơ thủ thắng.
Hắn tính như vậy là phải, nhưng sự thực lại ra ngoài điều tiên liệu. Nội lực của hắn không làm cho thanh trường kiếm của Tiêu Lĩnh Vu rớt khỏi tay mà còn gắn chặt vào cây ngân địch đè thấp xuống.
Ðây chính là kiếm thuật thượng thặng mà chàng đã học được . Trước hết dùng chân lực âm nhu để chịu đựng sức phản chấn cương mãnh của Bộ Thiên Tinh, rồi sau đưa kiếm theo ống Ngân địch chém xuống cổ tay hắn. Nếu Bộ Thiên Tinh không chịu buông cây ngân địch ra thì khó tránh khỏi lưỡi kiếm sắc bén cắt đứt cổ tay.
Gặp tình thế cấp bách, Bộ Thiên Tinh không kịp suy nghĩ nhiều, đành buông tay mặt cho cây ngân địch rớt xuống đất.
Tiêu Lĩnh Vu lùi lại hai bước nói :
- Cảm ơn ông bạn đã nhường cho.
Bộ Thiên Tinh thất bại rồi mặt xám như tro tàn, buồn rầu đáp :
- Kiếm thuật của Tam trang chúa đã đến trình độ xuất thần nhập hóa. Tại hạ không địch nổi.
Kim Lan sợ Tiêu Lĩnh Vu đang lúc bị khuất nhục ra tay hại người. Bây giờ cô thấy chàng thu kiếm về, trong lòng rất được an ủi.
Bí hiệp Thường Ðại Hải vung cây thiết trượng trong tay lên nói :
- Thắng bại là sự thường của nhà binh. Cuộc đấu bữa nay chẳng phải để quyết định ngôi thứ thì bại cũng chẳng có chi đáng kể. Xin Bộ huynh hãy lui ra nghỉ ngơi để tiểu đệ lãnh giáo kiếm thuật của Tam trang chúa.
Hắn chưa dứt lời đã nhẩy xổ lại, vung cây thiết trượng ra chiêu Hoành tảo thiên quân quét ngang một cái.
Tiêu Lĩnh Vu nghe trượng phong rít lên veo véo, không dám dùng kiếm đón đở Chàng lạng người đi né tránh.
Thường Ðại Hải sấn gần lại múa cây thiết trượng như gió táp mưa sa đánh tới tấp
Tiêu Lĩnh Vu phấn khởi tâm thần, vung trường kiếm thành những bông hoa bạc tìm chỗ sơ hở để đánh tới, bức bách đối phương không thể đến gần được .
Thường Ðại Hải bôn tẩu giang hồ lâu ngày, đã giầu kinh nghiệm lâm địch.
Hắn thấy Tiêu Lĩnh Vu không dám đở gạt thế trượng của mình, liền phát huy toàn bộ Lý công quải pháp vận nội lực vào Thiết trượng khiến cho chưởng phong mỗi lúc một thêm mãnh liệt.
Chỉ trong chớp mắt hai bên đã giao thủ ngoài năm chục hiệp .
Tiêu Lĩnh Vu bị thế trượng khủng khiếp bức bách phải lùi lại sáu, bảy thước .
Thường Ðại Hải chiếm được thượng phong nhưng trong lòng hắn biết rõ Tiêu Lĩnh Vu chỉ bị uy thế mãnh liệt của hắn làm cho hoảng sợ, không dám dùng thanh kiếm nhẹ nhỏm để đón tiếp phải lùi dần. Nếu chàng nghĩ ra được cách phá giải như đã dính lấy cây ngân địch của Bộ Thiên Tinh là cục diện biến đổi liền đoạt ngay lại được tiên cơ.
Hắn nghĩ vậy lền nhân lúc chàng tỉnh ngộ định hạ chàng trước đi.
Tiêu Lĩnh Vu tuy phải lùi hoài nhưng môn hộ phòng thủ rất nghiêm cẩn.
Ðường kiếm bao la rộng rải khôn lường, khiến cho Thường Ðại Hải không tìm ra được chỗ sơ hở để hạ thủ.
Thường Ðại Hải trong lòng nóng nẩy, nghĩ cách thủ thắng cho mau, tay trượng bất giác đờ đẫn một chút.
Tiêu Lĩnh Vu chợt động tâm cơ, vung trường kiếm đột nhiên ra chiêu "Thiên hà đảo quải" . Mũi kiếm rung động vọt ra hai bông kiếm hoa đâm chênh chếch vào bóng trượng của Thường Ðại Hải. Ðồng thời tay phải phóng ra một chưởng.
Chưởng lực cực kỳ cương mãnh hãm thế trượng của Thường Ðại Hải được.
Thanh kiếm của chàng ra chiêu "Hồi phong nhứ liễu" điểm lẹ vào hai bên.
Môn hộ Thường Ðại Hải sơ hở rất lớn. Hắn nhìn thấy thế kiếm điểm tới mà không thu kịp trượng về để chống đở, đành lùi lại phía sau.
Tiêu Lĩnh Vu vừa chưởng vừa kiếm ra một chiêu vãn hồi được thế kém.
Chàng rượt tới như bóng theo hình.
Thường Ðại Hải chạy quanh không trường chừng ba, bốn trượng mà vẫn không sao thoát được mũi kiếm của Tiêu Lĩnh Vu cứ trỏ vào trước ngực . Hắn cảm thấy khó lòng thoát chết, liền buông tiếng thở dài rồi dừng bước lại.
Quần hào sợ quá không nỡ nhìn ra đều nhắm mắt lại. Họ nghĩ tới Tiêu Lĩnh Vu thủ đoạn tàn nhẫn giết liền một lúc chín tay cao thủ thì thế kiếm này của chàng nhất định làm cho Thường Ðại Hải phải rách bụng lòi ruột.
Tên đệ tử nhỏ tuổi của họ Thường liền chống kiếm gầm lên một tiếng rồi cùng hán tử kia chia hai ngã xông ra.
Hai tên đệ tử này là đích truyền của Thường Ðại Hải. Chúng thấy sư phụ lâm nguy thì trong lòng vừa kinh hải vừa nóng nẩy vọt ra, hết sức phóng hai nhát kiếm đâm tới. Kiếm khí lạnh lẽo ghê người.
Bỗng thấy Tiêu Lĩnh Vu xoay cổ tay cho thanh trường kiếm chuyển động.
Choang choang hai tiếng ! Tiêu Lĩnh Vu đã hất được hai thanh trường kiếm của đối phương mà người chàng vẫn đúng nguyên chổ. Sắc mặt nghiêm trang, mắt chiếu hàn quang.
Quần hào chú ý nhìn ra thấy vạt áo trước ngực Thường Ðại Hải bị rách một miếng dài ba tấc, mà người hắn không bị chút thương tích nào .
Hai tên đệ tử ngẩn người ra, đồng thanh cất tiếng gọi :
- Sư phụ !
Bí hiệp Thường Ðại Hải hai mắt trợn lên, nét mặt thảm đạm. Lão buông tiếng thở dài nói :
- Hỏng rồi ! Hỏng rồi ! Thầy trò chúng ta còn mặt mũi nào mà đứng trên chốn giang hồ.. .
Hắn vung chưởng lên toan đánh vào huyệt Thiên Linh.
Hai đại hán đệ tử chống kiếm, đã liệu trước sư phụ có hành động này. Khi nhìn thấy sư phụ vung chưởng tự tử, muốn chạy lại cứu cũng không kịp nữa.
Giữa lúc ấy đột nhiên có bóng người thấp thoáng . Tiêu Lĩnh Vu vươn tay trái ra nhanh như chớp nắm được cổ tay Thường Ðại Hải.
Thường Ðại Hải đột nhiên cảm thấy cánh tay mình không hành động theo ý muốn, rồi nhủn ra rủ xuống.
Hai tên đệ tử đưa mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu. Không hiểu đó là cái nhìn cừu địch, hay cái nhìn cảm kích ? Ðoạn chúng cúi đầu xuống.
Trí Quang đại sư cất cao giọng niệm phật hiệu rồi từ từ cất bước tiến lại nói :
- Thắng bại là sự thường của nhà binh. Trước nay trong võ lâm chẳng có ai đánh trận bao giờ cũng thắng. Thường đại hiệp không nên khích động thái quá.
Thường Ðại Hải hỏi :
- Mình để cho kẻ địch cứu cấp thì cái nhục đó ngày sau báo đền thế nào ?
Tiêu Lĩnh Vu chẩm rãi đáp :
- Bất luận năm nào tháng nào, hể Tiêu mỗ mà còn sống ở đời thì Thường đại hiệp muốn bao giờ rửa hận cũng được.
Thường Ðại Hải lớn tiếng :
- Thường mổ mà còn có ngày rửa cái nhục bữa nay thì thế nào cũng tha mạng cho Tam Trang Chúa một lần.
Hắn dứt lời, chống cây thiết trưọng vọt ra xa hơn trượng rảo bước đi ngay.
Hai đại hán thấy sư phụ đi rồi cũng rượt theo. Chỉ trong chớp mắt ba thầy trò Thường Ðại Hải đã mất hút vào trong rừng rậm.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn bóng sau lưng ba người mất hút rồi ngấm ngầm thở dài lẩm bẩm :
Người ta hiểu lầm mình một cách sâu xa như vậy thì thật khó lòng giải thích được .
Lại nghe Trí Quang đại sư nói :
- A Di Ðà Phật ! Ðường kiếm của Tam trang chúa đã bát ngát lại biến hóa kỳ ảo như vậy. Thật lão tăng chưa từng thấy. Trách nào trong vòng nửa ngày Tam trang chúa chẳng hạ sát được chín tay cao thủ võ lâm. Lão tăng không biết tự lượng sức mình cũng xin lãnh giáo mấy chiêu.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Ðại sư là một tay hiệp ẩn chốn Không môn, là cao nhân ngoài đời, e rằng tại hạ khó lòng địch nổi.
Trí Quang đáp :
- Lão phu tự biết rất ít hy vọng thắng được Tam trang chúa, xin Tam trang chúa lấy kiếm ra đi .
Tiêu Lĩnh Vu biết câu chuyện bửa nay khó có thể dùng lời nói mà giải thích cho rõ được, chàng không khách sáo nữa, vung trường kiếm ra chiêu "Thiên phong chấn mộ" . Ba điểm hàn quang đồng chia ra tập kích vào ba đại huyệt nhà sư.
Trí Quang đại sư la lên :
- Hảo kiếm pháp !
Lão phất tay áo bào xô ra một luồng tiềm lực ngăn chặn thế kiếm rồi dập xuống trước ngực Tiêu Lĩnh Vu đánh vèo một tiếng.
Tiêu Lĩnh Vu giơ kiếm chênh chếch lên đón thế chưởng của nhà sư và nói :
- Ðại sư hãy khoan động thủ.
Trí Quang hỏi :
- Tam trang chúa còn điều chi dạy bảo ?
Chàng đã đánh bại Bộ Thiên Tinh và Thường Ðại Hải khiến cho mọi người trong trường không dám coi thường chàng nữa.
Tiêu Lĩnh Vu tra kiếm vào vỏ, chắp tay nói :
- Ðại sư đã không muốn dùng binh khí vậy tại hạ cũng xin lấy tay không để bồi tiếp .
Trí Quang nói :
- Kỹ thuật của Tam trang chúa đã đến trình độ kinh người. Lão tăng không tiện khuyên can. Tam trang chúa dùng kiếm hay không xin tùy ý.
Tiêu Lĩnh Vu nói nhún nhường một câu rồi vung chưởng đánh ra.
Trí Quang đại sư vận động công lực vung tay lên đón.
Chưởng lực hai bên đụng nhau nổ ra một tiếng sầm rùng rựn.
Tiêu Lĩnh Vu giật mình nói :
- Chưởng lực của đại sư thật là hùng hậu.
Chàng thi triển chưởng pahlp liên hoàn tấn công tới tấp .
Trí Quang đón một chưởng của Tiêu Lĩnh Vu rồi cũng chấn động tâm thần tự nhủ :
- Gã này nhỏ tuổi mà nội công cao thâm đến thế ! Nếu gã có thời giờ rảnh rang rèn luyện thêm thì võ lâm khó có ai hạ được gã.
Nhà sư còn đang ngẩm nghĩ thì Tiêu Lĩnh Vu đã đánh liền mười sáu chuởng. Chàng ra tay mau lẹ như sét nổ, chớp giật.
Trí Quang đại sư bị chưởng pháp liên hoàn mau lẹ tuyệt luân bức bách phải lùi lại luôn bốn bước, dường như đón tiếp không kịp .
Thập bát la hán chưởng của phái Thiếu Lâm nổi danh thiên hạ, người giang hồ đều biết tiếng. Ðịa vị Trí Quang đại sư lại rất tôn cao ở trong chùa. Lão đã dùng Thập Bát La Hán chưởng để thắng bọn Yên Sơn Cửu huynh đệ, nổi tiếng võ lâm. Bữa nay lão bị thế chưởng liên hoàn của Tiêu Lĩnh Vu bức bách phải lùi hoài khiến cho quần hào trong trường đều ngấm ngầm kinh hãi.
Tửu tăng Bán Giới khẽ bảo Phạn Cái :
- Lão ăn xin này . Xem chừng thằng nhỏ kia quả nhiên đạo hạnh phi thường, e rằng đại sư khá thắng nổi gã.
Bỗng thấy Trí Quang đại sư đánh mạnh ra hai chưởng, vãn hồi thế kém.
Cuộc ác đấu này thật là hiếm có. Bốn bàn tay qua lại khiến cho luống tiềm lực dàn dụa trong phạm vi hơn trượng.
Chưởng thế của Tiêu Lĩnh Vu sở trưởng ở chổ mau lẹ. Hai bàn tay chàng khởi thế công như vũ bão tưởng chừng mười mấy bàn tay đồng thời đánh ra, khiến người trông hoa cả mắt.
Chưởng thế của Trí Quang đại sư lại sở trường ở chổ hùng hậu, che kín môn hộ rất nghiêm cẩn.
Tiêu Lĩnh Vu dù chưởng thế biến ảo khôn lường mà không sao phá được thế phòng thủ của đại sư.
Chỉ trong khoảnh khắc hai bên đã giao thủ hơn một trăm chiêu mà vẫn chưa phân thắng bại. Trong vòng hơn trăm chiêu này, Tiêu Lĩnh Vu công nhiều mà thủ ít, còn Trí Quang đại sư lại công ít mà thủ nhiều.
Phạn Cái dường như không nhẫn nại được nữa đập tay vào cái chảo sắt lắc đầu nói :
- Hai người càng đánh tinh thần càng khỏe. Cuộc chiến này e rằng còn lâu. Có khi năm trăm chiêu cũng chưa phân thắng bại.
Bán Giới nói :
- Bản hòa thượng không đồng ý với lão. Mới trong vòng trăm chiêu Tiêu Lĩnh Vu đã có cơ hội thủ thắng. Ðáng tiếc là gã chưa đủ kinh nghiệm chiến đấu nên bỏ lỡ mất. Còn Trí Quang đại sư tuy giữ kín môn hộ nhưng công ít mà thủ nhiều đã mất tiên cơ thế thắng. Nếu bản hòa thượng không lầm thì chỉ một trăm
chiêu nữa là có kẻ được người thua.
Ðột nhiên Trí Quang đại sư cất tiếng niệm phật hiệu rồi đổi thủ làm công.Tay quyền tay chuởng đánh ra.
Phạn Cái mỉm cười nói :
- Tửu hòa thượng ! Lão đã nhìn thấy chưa ? Trí Quang đã giở đến bản lãnh độc môn của lão rồi !
Tửu Tăng Bán Giới đáp :
- Quyền chưởng của lão sử hai luồng lực đạo khác biệt nhau.
Phạn Cái nói :
- Ðúng rồi . Bàn tay mặt lão tuy thi triển Thập Bát La Hán chưởng pháp, nhưng tay trái lão lại sử dụng Thiên tính công quyền là một trong 72 tuyệt kỷ của phái Thiếu Lâm. Trong một chiêu thế công mà gồm cả chân lực cương nhu, e rằng thằng lỏi kia không chống được bao lâu nữa.
Bán Giới nói :
- Chưởng pháp của gã có điều rất quái dị, dường như là môn Liên Hoàn thiểm điện chưởng đã thất truyền trên chốn giang hồ. Ngày trước Nam Dật Công đại hiệp đã dùng chưởng pháp tuyệt thế vô song này đánh khắp mười ba tỉnh ở hai miền Nam Bắc sông Ðại Giang để nổi tiếng một thời.
Phạn Cái cười lạt hỏi :
- Lão đã được coi Liên hoàn thiểm điện chưởng pháp của Nam đại hiệp chưa ?
Tửu Tăng Bán Giới tủm tỉm cười đáp :
- Bản hòa thượng tuy chưa có cơ duyên được thấy Liên hoàn thiểm điện chưởng pháp của Nam Dật Công, nhưng đã được gặp lão nhân gia. Và điểm này bản hòa thượng e rằng cũng đủ hơn lão ăn xin rồi.
Phạn Cái nói :
- Lão chưa thấy qua Liên Hoàn thiểm điện chưởng pháp thì sao đã dám huyênh hoang những lời phê phán kinh người.
Bán Giới đáp :
- Ta đã xem chưởng pháp khắp thiên hạ, nhưng chưa từng thấy chưởng nào mau lẹ như của gã này. Nam Dật Công nhờ thế chưởng tuyệt diệu mà vùng vẩy giang hồ và đã được người ta khen làm đệ nhất khoái chưởng. Nguyên một điểm này cũng đủ chứng minh bản hòa thượng là người tinh tế, kiến thức cao minh,
bọn ăn xin không thể bì kịp .
Phạn Cái cười lạt nói :
- Tự mình khoe giỏi người ngoài chẳng ai tán dương.
Hai tay quái kiệt phong trần này chơi thân với nhau mấy chục năm mà suốt ngày cọ miệng tranh hơi với nhau.
Tình hình trong trường đã biến đổi. Trí Quang đại sư giở đến tuyệt nghệ chấn sơn của phái Thiếu Lâm quả nhiên vãn hồi được thế kém, chuyển từ thế thủ sang thế công.
Vì quyền chưởng của lão dùng hai luồng lực đạo không đều nhau, lúc cứng lúc mềm nên Liên hoàn thiểm điện chưởng của Tiêu Lĩnh Vu phải chịu ảnh hưởng rất lớn, đồng thời tốc độ cũng giảm đi nhiều.
Chưởng pháp của chàng sở trường ở chỗ mau lẹ, hể chậm lại một chút là uy lực kém sút rất nhiều. Do đó Trí Quang đoạt lại tiên cơ.
Kim Lan trong lòng rất đỗi lo âu, nghĩ thầm :
- Nếu Tam trang chúa mà bị bại về tay nhà sư kia thì quần hào tất không chịu buông tha. Tam gia phải hàm oan vĩnh viễn không bao giờ rửa sách được.
Cô còn đang ngẩm nghỉ, bỗng thấy chưởng pháp của Tiêu Lĩnh Vu lại biến đổi Tay trái chàng vẫn thi triển Liên hoàn thiểm điện chưởng pháp, tay mặt phát huy Thập Nhị Lan Hoa Phất Huyệt thủ. Mới không đầy ba chiêu, chàng đã vãn hồi được thế kém.
Thập Nhị Lan Hoa phất huyệt thủ chẳng những tấn công lợi hại mà tư thế coi rất đẹp mắt. Chưởng chỉ như màng nhện thủy chung không rời uyển mạch của đại sư.
Phạn Cái vừa thấy Trí Quang đại sư nắm chắc được phần thắng trong lòng rất cao hứng, toan nói mấy câu chế diểu Tửu Tăng, nhưng không ngờ chưởng pháp của Tiêu Lĩnh Vu biến đổi đoạt lại thượng phong, đưa Trí Quang đại sư vào tình thế kiềm tỏa. Chưởng thế cùng quyền pháp của nhà sư đều khó bề phát huy.
Bất giác lão biến sắc nói :
- Thằng lỏi này qụả mang tuyệt kỷ trong mình.
Bán Giới cười nói :
- Bản hòa thượng tuy suốt ngày bầu rượn kề môi, nhưng càng uống nhiều lại càng sáng suốt.
Phạn Cái nói :
- Ðừng đắc ý vội. Bẩy mươi hai đường tuyệt kỷ của phái Thiếu Lâm, Trí Quang đã sở trường được bảy thứ mà lão mới dùng đến có hai thứ là Thiếu Tinh công quyền và La Hán thập bát chưởng mà thôi .
Lão chưa dứt lời, cuộc đấu trong trường đã phân thắng bại. Hai bóng người đột nhiên xa nhau.
Trí Quang hai tay để trước ngực nói :
- Tam trang chúa võ công cao cường, lão tăng không phải là địch thủ.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Ða tạ đại sư đã nhượng bộ .
Phạn Cái biến sắc nhẩy ra lạnh lùng quát :
- Hảo tiểu tử . Ngươi quả có chỗ đặc biệt hơn người, nhưng lão hóa tử cũng muốn lãnh giáo mấy chiêu.
Lão cầm cái chảo sắt lớn để ngang trước ngực.
Tiêu Lĩnh Vu chắp tay nói :
- Tại hạ được nghe hiệp danh Tửu Tăng Phạn Cái từ lâu.
Phạn Cái gạt đi.
- Bất tất phải nói câu sáo mép . Hãy đem võ công ra phân cao thấp .
Kim Lan nghĩ thầm trong bụng :
- Dù Tam gia võ công cao cường đến đâu cũng không có cách nào thắng được bao nhiêu cao thủ dùng phép xa luân chiến. Keo này còn đánh nữa Tam gia khó lòng tránh khỏi thất bại.
Cô toan cất lời cảnh cáo nhưng Tiêu Lĩnh Vu đã rút kiếm ra nói :
- Ðược rồi ! Mời đại hiệp ra tay .
Phạn Cái thấy Tiêu Lĩnh Vu đã đả bại Bộ Thiên Tinh, Bá hiệp Thường Ðại Hải và Trí Quang đại sư chùa Thiếu Lâm, khi nào lão còn dám khinh địch ? Lão vung cái chảo sắt lên chụp xuống đầu chàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...