Xác Chết Loạn Giang Hồ

Lão dừng lại một chút rồi tiếp:
-Huống chi môn võ công này theo đường cương mãnh. Lẽ thường cứng thì dễ gẫy. Ta không thể làm hại tới dưỡng tử của ta được.
Dường như lão phát giác câu vừa nói tỏ ra mình còn tầm thường liền mỉm cười nói tiếp:
-Tuy cứng dễ gẫy nhưng cứng đến tột độ thì trở lại mềm. Có điều phải mấy chục năm khổ luyện mới thành tựu được. Kể thì mấy chục năm thấp thoáng chẳng là bao, nhưng đời người có hạn. Chờ cho ngươi luyện cương biến thành nhu thì tuổi đã già rồi. Vì thế ngươi không nên học công phu của nghĩa phụ.
Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi nghĩ thầm:
-Nếu phải học mấy chục năm mới thành tựu thì quả nhiên mình thành lão già rồi. Khâu tỷ tỷ cũng đầu đốm tóc bạc và bao nhiêu người uy hiếp tỷ tỷ không chừng đã chết hết...
Lão áo vàng thấy Tiêu Lĩnh Vu ra vẻ trầm ngâm thì không nhịn được, cười khanh khách hỏi:
-Hài tử! Ngươi sợ rồi phải không?
Tiêu Lĩnh Vu ấp úng:
-Vu nhi... Vu nhi...
Lão áo vàng nghiêm nghị ngắt lời:
-Lão phu e rằng mình không còn sống được bao lâu nữa. Ngươi đã nhận lão phu làm nghĩa phụ mà lão phu không làm cho ngươi biến thành một bông hoa lạ để ngày sau bôn tẩu giang hồ vẫn bị người khinh khi há chẳng tổn thương đến oai
danh của lão phu?
Tiêu Lĩnh Vu nói:
-Vu nhi ngu dốt không hiểu được ý tứ lời nói của nghĩa phụ.
Lão áo vàng cười đáp:
-Không thể trách ngươi ngu dại mà là trách lão phu nói không rõ ràng. ở chốn thâm sơn này ngoài nghĩa phụ còn hai người tuyệt thế cao minh cũng ẩn cư ở đây...
Tiêu Lĩnh Vu nói ngay:
Ủa! Phải chăng là bà già đầu bịt tấm sa trắng ở trong căn nhà gỗ kia?
Lão áo vàng đáp:
-Phải rồi!... Ðúng rồi! Mụ đó có những môn khinh công, ám khí và chỉ pháp độc bộ võ lâm. Còn về nội công thì cũng thường thôi.
Tiêu Lĩnh Vu kinh ngạc hỏi:
-Sao? Chẳng lẽ trong hang thẳm này còn có nhân vật thứ ba nữa ư?
Lão áo vàng cười đáp:
-Phải rồi! Ba người ngươi đã gặp hai. Còn người nữa ở một nơi rất cổ quái. Nếu ta không chỉ điểm thì nhất quyết ngươi không thể kiếm ra được.
Tiêu Lĩnh Vu động tâm hỏi:
-Y trú ở địa phương nào?
Lão áo vàng cười nói:
-Ngươi thử đoán coi.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
-Nghĩa phụ ở thạch động, một bà ở trong nhà gỗ. Còn vị thứ ba ở nơi cổ quái chắc là một chỗ khác thường.
Chàng nghĩ vậy liền hỏi lại:
-Phải chăng vị đó ở trên cây?
Lão áo vàng đáp:
-Không phải! Không phải! Y ở lơ lửng trên không.
Tiêu Lĩnh Vu lấy làm kỳ hỏi:
-Ở lơ lửng trên không là thế nào?
Lão áo vàng cười đáp:
-Ðúng thế! Bọn ta ba người ở đây đã mấy chục năm. Cứ cách một khoảng thời gian ngắn lại có một phen tỷ đấu võ công. Nhưng đấu qua đấu lại vẫn ở vào thế quân bình không ai thắng ai bại...

Lão đang nói đến chỗ cao hứng, bỗng buông tiếng thở dài buòn rầu hỏi:
-Hài tử! Ngươi có biết tại sao ta ở đây mấy chục năm không ra ngoài nữa?
Tiêu Lĩnh Vu chợt nhớ tới chiếc chìa khoá cung cấm làm cho bao nhiêu cao thủ võ lâm theo đuổi tranh cướp. Ngoài miệng họ nói chỉ muốn coi những điều bí mật trong cung cấm mà thực ra đều có lòng tư lợi. Họ định vào cung cấm để tìm xem các bậc tiền bối ngày trước có để lại môn võ gì đặc biệt đặng mưu tính cuộc tranh hùng trong võ lâm. Con nhà võ trọng nhất là chữ danh. Vậy mà nghĩa phụ chàng ở trong tuyệt cốc mấy chục năm e rằng không phải lão cam tâm tình nguyện như vậy. Chắc lão cũng có lòng tranh danh gì đây.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, miệng chàng nói:
-Chắc nghĩa phụ cũng vì thanh danh làm cho liên luỵ mới nằm trong chốn hang thẳm này mấy chục năm trời...
Lão áo vàng thở dài nói:
-Hài tử! Ngươi mới chỉ đoán trúng được phân nửa. Hỡi ơi! Ta ở trong hang thẳm mấy chục năm ngoài chút thanh danh, còn bị liên luỵ về chữ tình. Câu chuyện dài lắm. Sau này ta còn nhiều thời giờ sẽ nói cho ngươi hay. Từ lúc ngươi khóc lóc làm cho ta tỉnh lại, ta vẫn chưa có lúc nào sáng suốt. Bây giờ ta quay lại nhìn chốn hồng trần thì thấy đều là nưững việc đáng thương và đáng cười.
Mấy câu huyền bí này lại ngụ ý thiền cơ. Tiêu Lĩnh Vu tuy thông minh nhưng cũng chẳng thể nào hiểu được.
Lão áo vàng khẽ vuốt chòm râu bạc rủ xuống trước ngực nghiêm trang nói:
-Hài tử! Chúngta phải mau đi kiếm lão Toan tú tài.
Rồi lão kéo Tiêu Lĩnh Vu ra ngoài thạch thất.
ánh dương quang soi xuống trần gian, trăm hoa đua nở tựa gấm thêu. Suối khe chảy róc rách. Phong cảnh trong hang núi này xinh như vẽ.
Lão áo vàng ngửa mặt lên thở phào một cái, giơ tay trỏ về hướng chính Ðông nói:
-Vu nhi! Ngươi có nhìn thấy không? Toan tú tài ở chỗ đó.
Tiêu Lĩnh Vu dương mắt nhìn ra xa quả thấy một chấm đen đang di động ở phía dưới phía Ðông.
Lão áo vàng một tay xách Tiêu Lĩnh Vu lên nói:
-Muốn luyện võ công thượng thặng thì trước hết phải học nội công. Toan tú tài kia đã luyện môn nội công chính tông của nhà Phật. Nếu ngươi được hắn truyền thụ nội công và kiếm thuật, thêm vào kiếm pháp của ta, khinh công, chỉ pháp cùng ám khí của Liễu Tiên Tử thì chỉ trong vòng một năm là có thể hành hiệp trên chốn giang hồ.
Lão chạy rất lẹ. Tiêu Lĩnh Vu hai tai nghe tiếng gió vù vù. Vách núi cùng cây cỏ như chạy lùi lại. Chỉ trong khoảnh khắc đã tới phía dưới bóng đen.
Tiêu Lĩnh Vu ngửa đầu nhìn lên thì thấy bóng đen chuyển động đó là những sợi mây kết lại thành cái võng. Trên võng thấp thoáng có người ngồi xếp bằng. Hai bên là hai ngọn núi đều có những sợi mây rất dài buộc vào nhau thành cái võng treo lơ lửng giữa hai ngọn núi. Hễ gió thổi là cái võng đưa đi đưa lại không ngớt.
Tiêu Lĩnh Vu ước chừng cái võng cách mặt đất đến trên ba chục trượng. Vạn nhất mà té xuống thì đừng nói con người bằng xương bằng thịt mà là khối đá cũng phải vỡ tan tành.
Chàng lo thay cho Toan tú tài liền hỏi:
-Nghĩa phụ! Y suốt ngày đêm ngồi trên võng mây hay sao?
Lão áo vàng hỏi lại:
-Hài tử! Có phải ngươi lo thay cho hắn lỡ ra té xuống không?
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp:
-Nếu mưa to gió lớn thì những sợi mây dài ở hai bên làm sao giữ chắc được mà không tụt ra?
Lão áo vàng cười khanh khách nói:
-Cái đó khỏi lo. Hắn ngồi mấy chục năm mà chưa té xuống bao giờ hết.
Tiêu Lĩnh Vu đã ngồi trên mỏm đá mấy ngày, tình trạng nguy hiểm khác thường, nhưng mỏm đá còn vững chãi hơn, so với cái võng mây đeo tòn ten còn an toàn gấp mấy. Một người ở trong tình trạng nguy hiểm này mấy chục năm nay thì
là một điều không ai tưởng tượng được.
Bỗng nghe lão áo vàng lớn tiếng gọi:
-Toan tú tài! Môn thần công đó lão đã tinh thông chưa?
Từ trên võng mây bật lên tiếng cười sang sảng rồi tiếng người hỏi:
-Sao? Phải chăng Nam huynh lại ngứa nghề?
Lão áo vàng cười đáp:
-Cứ kể như lão phu không địch nổi ngươi và từ nay chúng ta bất tất tỷ đấu làm chi nữa.
Câu này ra ngoài ý nghĩ của người ngồi trên võng. Hồi lâu y mới buông tiếng thở dài nói:
-Thực ra võ công của Nam huynh có thua kém gì tiểu đệ đâu?
Một người ở trên cao, một người ở dưới đất cách nhau khá xa mà thanh âm rất rõ, cả tiếng thở dài cũng nghe thấy như ở bên tai.

Lão áo vàng khẽ nói nhỏ vào tai Tiêu Lĩnh Vu:
-Lão Toan tú tài này bề ngoài thì hoà hoãn mà bề trong rất cương cường. Ngươi nói với lão phải cẩn thận một chút.
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp:
-Vu nhi xin ghi lòng lời dạy của nghĩa phụ.
Lão áo vàng bản tính rất cao ngạo muốn tranh hơi với đồng bạn mà ẩn cư trong thâm cốc mấy chục năm không bước chân ra ngoài đời. Nay chỉ vì Tiêu Lĩnh Vu mà lão cam thừa nhận không địch nổi Toan tú tài.
Bỗng thấy thò xuống một đầu dây mây rồi tiếng cười rộ nói:
-Nam huynh đã làm cho tiểu đệ đẹp mặt. Tiểu đệ cảm kích vô cùng. Nam huynh bảo thằng nhỏ lên đây đi.
ý câu nói của hắn là: lão đã tự nhận không địch nổi ta tất là muốn yêu cầu ta điều gì. Hắn thò sợi dây mây xuống đón tiếp Tiêu Lĩnh Vu tỏ ra đã hiểu lòng dạ của lão.
Lão áo vàng nở nụ cười thê lương nói:
-Hài tử! Ngươi lên đi!
Rồi lão từ từ trở gót đi ngay.
Tiêu Lĩnh Vu biết nụ cười của nghĩa phụ vô cùng thê lương, vô cùng hy sinh,nhưng trong lúc nhất thời chàng không nghĩ ra được nguyên nhân.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn bóng sau lưng lão áo vàng, tựa hồ đột nhiên lão già đi nhiều lắm. Chân lão loạng choạng rồi mất hút vào trong đám cây rậm.
Khi chàng ngoảnh đầu trông lại thấy sợi dây đã hạ thấp xuống tới mặt. Chàng liền níu lấy sợi mây trèo lên.
Tiêu Lĩnh Vu trong bước đường ngẫu nhiên đã được ăn thứ nấm đá ngàn năm lại được lão áo vàng thúc đẩy chân khí đả thông tam âm tuyệt mạch, khí lực chàng tăng lên rất nhiều mà chàng không tự biết. Chàng vịn sợi mây trèo lên rất mau.
Chỉ trong khoảnh khắc đã lên cao được bốn năm trượng.
Bỗng nghe người trên võng nói:
-Nắm chắc lấy sợi mây!
Rồi sợi mây đột nhiên vọt lên cao.
Tiêu Lĩnh Vu chỉ thấy mắt hoa lên một cái, người chàng đã được kéo tới trên võng.
Chàng định thần nhìn lại thấy một văn sĩ trung niên đầu đội nho cân, mình mặc áo trường bào màu lam ngồi xếp bằng trên giường mây.
Văn sĩ đang nhìn Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười. Tiêu Lĩnh Vu nhớ tới lời dặn của nghĩa phụ rằng lão này là người bề ngoài tỏ vẻ ôn hoà mà bề trong lại cương cường nên chàng vội lạy xuống nói:
-Tiêu Lĩnh Vu xin khấu đầu a mắt lão tiền bối.
Văn sĩ trung niên vẻ mặt từ hoà cười đáp:
-Ngươi ngồi xuống đi!
Tiêu Lĩnh Vu nói:
-Vãn bối xin đứng hầu.
Rồi chàng đứng ngay người lên buông thõng hai tay.
Văn sĩ cười mát nói:
-Chắc Nam Dật Công đã nói chuyện ta cho ngươi nghe, nên ngươi mới khép nép như vậy.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ bụng:
-Ðúng rồi! Nghĩa phụ bảo lão bề ngoài hoà hoãn mà bề trong cương cường, dặn ta ăn nói phải coi chừng.
Lòng chàng nghĩ vậy nhưng miệng không nói gì.
Văn sĩ trung niên ngắm nghía Tiêu Lĩnh Vu rồi thu nụ cười về nói:
-Hài tử! Ngươi vào được tới đây là một cơ duyên hiếm có mà lại đến vừa đúng lúc.
Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác đáp:
-May mà vãn bối được gặp nghĩa phụ cùng lão tiền bối, nếu không đã bị chết ở trong hang thẳm này.

Hai người nói mấy câu đầu đều chưa có gì quan hệ.
Ðột nhiên văn sĩ cười sang sảng hỏi:
-Sao? Nam Dật Công thu ngươi làm nghĩa tử rồi ư?
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
-Thật là đáng thẹn! Tên họ nghĩa phụ là gì mình cũng không biết.
Chàng hàm hồ đáp:
-Người vừa đưa vãn bối tới đây là tệ nghĩa phụ...
Văn sĩ ngắt lời:
-Ðúng rồi! Lão áo vàng đó tên là Nam Dật Công...
Y ngừng lại một chút rồi hỏi:
-Lão đưa ngươi tới đây làm gì chắc ngươi biết rồi?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Nghĩa phụ bảo vãn bối năn nỉ lão tiền bối truyền thụ nội công cùng kiếm thuật cho.
-Ta mà không chịu truyền thụ võ công cho ngươi thì tất nghĩa phụ ngươi sẽ cùng ta liều mạng...
Tiêu Lĩnh Vu thấy bầu nhiệt huyết sủi lên. Chàng không nhịn được đáp:
-Lão tiền bối bất tất phải quan tâm. Nếu tư chất vãn bối kém cỏi không theo học được thì lão tiền bối khỏi phải nhọc lòng.
Văn sĩ tủm tỉm cười nói:
-Vì ngươi có tư chất hơn người nên ta mới ngần ngừ không quyết về việc truyền thụ võ công cho ngươi.
Tiêu Lĩnh Vu tuy thông tuệ khác thường, nhưng chàng là đứa nhỏ mười mấy tuổi đầu thì trong lúc nhất thời hiểu sao được chỗ bí ẩn trong lời nói của đối phương.
Chàng không biết làm thế nào, lẳng lặng không nói gì.
Văn sĩ thở dài nói:
-Hài tử! Ngươi bất tất phải nghĩ nhiều. Ngươi hãy còn nhỏ thì hiểu sao được chỗ huyền bí...
Tiêu Lĩnh Vu hỏi ngay:
-Vãn bối nhỏ dại chưa biết gì. Mong rằng lão tiền bối chỉ điểm cho.
Văn sĩ trung niên đột nhiên mắt lộ hùng quang vẻ mặt nghiêm nghị nói:
-Nam Dật Công cùng ta tỷ võ mấy chục năm trời mà thuỷ chung bất phân thắng bại. Lão vốn là người ưa khoái lạc, chỉ vì một chút tranh hơi mà hãm mình trong thâm cốc mấy chục năm. Ngày tháng không làm cho biển cạn non mòn, nhưng
mấy chục năm ở con người cuộc sống có hạn thật là một quãng thời gian dài đằng đẵng. Nay lão vì ngươi mà dẹp lòng hiếu thắng, tự nhận đánh không nổi ta. Tuy đó chỉ là một lời nói khiêm tốn, nhưng đối với lão nó còn đau đớn hơn là bị giết.
Tiêu Lĩnh Vu tựa như đã hiểu mà cũng giống người không hiểu gật đầu đáp:
-Nghĩa phụ thương yêu Vu nhi không biết đến đâu mà kể.
Văn sĩ hỏi:
-Y đã bỏ phế tính hiếu danh đến cầu ta thì chắc lão cũng đi cầu cả Liễu Tiên Tử rồi phải không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Nghĩa phụ đã nhắc tới việc này với Vu nhi.
Văn sĩ nói:
-Ba chúng ta đây tuy những điều sở học không giống nhau, ai nấy chuyên về sở trường riêng của người đó. Mấy chục năm nay ở chốn hang sâu, cách tuyệt trần thế để tham nghiên võ công và ai cũng hy vọng thắng được đối phương để ra khỏi tuyệt cốc...
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:
-Nếu ba vị tỷ đấu bất phân thắng bại thì vĩnh viễn không ra khỏi hang này ư?
Văn sĩ đáp:
-Ðúng thế! Lúc chúng ta vào đây đã đoạn ước và có lời thề là hễ ai thắng được hai người mới ra khỏi tuyệt cốc. Còn lại hai người tỷ đấu với nhau, ai thắng sẽ được ra nhưng phải cách người trước ba năm.
Tiêu Lĩnh Vu lại hỏi:
-Vậy còn người bị thua hai lần thì vĩnh viễn không rời khỏi đây nữa hay sao?
Văn sĩ đáp:
-Người đó ở đây cho hết kiếp không bao giờ đi đâu nữa.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
-Cuộc đánh bạc này thật là tàn nhẫn. Con người phải ở lại chốn hang sâu không vết chân người, chịu đựng mọi nỗi thê lương hết năm này sang năm khác, không trách họ chuyên tâm cầu tiến là phải.

Lại nghe văn sĩ nói tiếp:
-Mấy năm đầu ba người trong bọn ta còn đầy tin tưởng giành phần thắng. Cứ nửa năm tỷ thí một lần. Vì muốn cho tỷ thí được công bằng, người nào cũng phải đấu với hai người kia. Rút cục vẫn bất phân thắng bại. Ba người cùng mỏi mệt kiệt lực phải bãi chiến và hy vọng lần sau sẽ thắng. Nhưng năm năm qua, mười phen tỷ thí thì ai nấy đều hiểu rõ khó mà áp đảo được hai đối thủ. Ba người liền cùng nhau thương nghị từ đây một năm mới tỷ thí một lần. Rồi năm năm sau lại đổi hai năm mới tỷ thí một lần. Mấy chục năm trời vùn vụt trôi qua, tấm lòng tranh thắng của ba người phai lạt dần dần.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ bụng:
-Sở dĩ ba người bất phân thắng bại là vì ai cũng có môn sở trường, đối phương không hạ được, như vậy còn tỷ thí làm chi?
Văn sĩ trung niên ngửa mặt lên trời thở phào một cái nói:
-Chúng ta ẩn ở tuyệt cốc này mấy chục năm dù sao cũng có điều lợi là vì bản lãnh của cả ba người đều tiến bộ hơn đời. Bao nhiêu chỗ không hiểu ngày trước bây giờ đã khám phá ra hết. Nếu trở lại giang hồ dám coi thường võ lâm thiên hạ...
Ðột nhiên văn sĩ thở dài lộ vẻ buồn rầu nói tiếp:
-Có điều thể chất chúng ta đi vào chỗ cùng kiệt. Mấy chục năm trời vận dụng hết tâm trí để cố tìm ra chiêu thức ảo diệu đặng chế thắng đối thủ. Vì thế mà xác thịt tuy ngồi yên song tâm não quay lộn như sóng cồn. Có thể nói mấy chục năm không một lúc nào thần trí yên tĩnh. Ðây là một điều trái ngược với đạo dưỡng sinh. Mấy tháng nay ta đã cảm thấy trong người có sự biến đổi. Thể chất diễn biến của ta tuy không bằng được nghĩa phụ ngươi, nhưng ta đã luyện môn tâm pháp thượng thặng của nhà Phật. Nếu ta chỉ chú trọng về đường dưỡng sinh thì muốn sống đến trăm tuổi cũng chẳng khó gì. Chỉ vì chút hư danh mà bị liên luỵ. Ta cũng biết đó là điều lầm lẫn, nhưng ở vào tình thế tên lắp cung giương, chẳng thể để đó mà không bắn ra. Ta đã thế thì hẳn nghĩa phụ ngươi cùng Liễu Tiên Tử cũng vậy,khó mà sống lâu ở đời được.
Tiêu Lĩnh Vu nghe tới đây không khỏi chấn động tâm thần, bụng bảo dạ:
-Té ra bọn họ đều có cảm giác về sự tử vong rồi.
Văn sĩ trung niên giương cặp mắt sắc bén nhìn vào mặt Tiêu Lĩnh Vu nói:
-Vì thế mà ta bảo ngươi đến đây là vừa khéo. Nếu ngươi tới sớm mấy năm,chúng ta còn tha thiết với lòng tranh thắng thì bất cứ ngươi quấy nhiễu ai cũng khó toàn mạng. Bằng ngươi đến chậm một vài năm thì nơi đây chỉ còn lại ba bộ xương trắng. Thế mới biết cơ duyên của ngươi run rủi rất khéo. Chúng ta cũng sắp chết đến nơi thì dĩ nhiên lòng tranh thắng phai lạt và nghĩa phụ ngươi mới chịu dung nạp.
Cơn gió núi thổi qua làm cho cái vòng mây chuyển động.
Tiêu Lĩnh Vu sợ quá đứng không vững té nhào xuống.
Văn sĩ vung tay một cái. Sợi mây trong tay bay vọt ra cuốn được Tiêu Lĩnh Vu giật mình lên khiến người chàng tung lên cao rồi rớt xuống võng mây.
Văn sĩ mỉm cười hỏi:
-Ngươi sợ lắm phải không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Vãn bối quả có sợ thật.
Văn sĩ nói:
-Nếu ngươi học được võ công của cả ba người chúng ta thì khắp thiên hạ khó mà tìm được nhân vật nào thắng ngươi. Nhưng nếu ngươi chìm đắm vào ma đạo thì đó lại là mối đại hoạ cho thế gian.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
-Lão tiền bối lo xa như vậy là phải, nhưng vãn bối nên làm thế nào?
Văn sĩ đáp:
-Sau đây ba tháng lại đến kỳ tỷ võ giữa ba người chúng ta. Khi đó ta sẽ cùng nghĩa phụ ngươi thương lượng tìm ra một giải pháp để hạn chế trong mình ngươi.
Bây giờ ta hãy truyền thụ nội công tâm pháp cho ngươi trước.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng lấy làm kỳ tự hỏi:
-Không hiểu họ sẽ có biện pháp gì để hạn chế trong mình ta? Ðây thật là một kỳ sự ta chưa từng nghe ai nói đến.
Văn sĩ trung niên truyền thụ phép toạ tức cho Tiêu Lĩnh Vu. Lão đứng dậy đặt chân đi trên sợi mây chăng ngang giữa hai ngọn núi.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ bụng:
-Mình tưởng lão nhảy xuống, ai ngờ lão đi trên dây.
Văn sĩ đi rất mau, chớp mắt đã mất hút. Chỉ còn mình Tiêu Lĩnh Vu ngồi trên võng mây. Chàng đã sợ gió thổi lật nhào, lại sợ giây mây đột nhiên đứt tung bị té xuống vực sâu. Trong lòng lo lắng mà không biết làm thế nào, chàng đành bỏ qua không nghĩ tới để mặc hoàn cảnh ra sao thì ra. Chàng theo khẩu quyết của văn sĩ tự mình vận khí hành công.
Mãi đến lúc trời tối, văn sĩ mới trở về võng mây. Trong tay lão cầm mấy trái cây tươi và con gà rừng nướng chín, vừa cười vừa nói:
-Ðây là đồ thực dụng cho ngươi trong hai ngày.
Lão giao đồ ăn cho Tiêu Lĩnh Vu rồi lại trở gót đi ngay.
Sắc đêm lờ mờ, gió núi vi vút. Chiếc võng mây lúc lắc không ngớt khiến Tiêu Lĩnh Vu sợ hãi vô cùng. Tuy trong lòng sợ hãi chàng vẫn vận khí hành công để lãng quên tình trạng hiểm nghèo không biết tan xương nát thịt lúc nào.
Hai ngày hai đêm liền Tiêu Lĩnh Vu không thấy văn sĩ trở về. Trái cây và gà nướng chàng đã ăn hết. Nếu mai lão không về thì chàng biết lấy gì để ăn được.
Hôm sau Tiêu Lĩnh Vu đói bụng như cào ngửa mặt trông lên trời. Lúc này mặt trời vừa lặn, ráng đỏ rực rỡ chiếu xuống đỉnh núi, phong cảnh rất ngoạn mục.
-Bóng tịch dương phản chiếu vào ánh tuyết khiến cho cảnh sắc cực kỳ mỹ lệ.
Ðáng tiếc là cảnh sắc này không tồn tại lâu được...
Tiêu Lĩnh Vu còn đang ngẫm nghĩ bỗng thấy phía sau núi cao hiện ra một chấm đen.
Chấm đen này bay rất mau, chỉ trong khoảnh khắc đã tới khu hang núi.
Tiêu Lĩnh Vu bây giờ đã nhìn rõ đó chính là con đại bằng bữa trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui