Xác Chết Loạn Giang Hồ
Nhờ nhược nữ quần hào thoát hiểm Bỗng thấy Uyển Nhi nói nhỏ vào tai Thẩm Mộc Phong mấy câu. Thẩm Mộc Phong lập tức biến đổi sắc mặt. đứng thẳng người lên hỏi:
- Thật thế ư?
Uyển Nhi thều thào đáp:
- Tiểu nữ nói nhiều mệt lắm rồi. Thẩm bá bá không tin thì tiểu nữ cũng chẳng biết làm thế nào được.
Thẩm Mộc Phong mắt lộ sát khí nói:
- Con tiểu nha đầu kia! Ta muốn phanh thây ngươi làm muôn đoạn trước.
Uyển Nhi mỉm cười hỏi:
- Tiểu sự bất nhẫn tất loạn đại mưu. Liệu Thẩm bá bá có dám hạ sát một đứa con gái yếu ớt chẳng hiểu chút võ công nào không?
Thẩm Mộc Phong nét mặt dần dần tan hết sát khí. chậm rãi nói:
- Nếu ta theo lời ngươi triệt thoái hết đoàn hắc y võ sĩ bao vây bốn mặt thì sao?
Uyển Nhi đáp:
- Dĩ nhiên tiểu nữ cũng y lời giao ước mà hành động.
Thẩm Mộc Phong hỏi:
- Bây giờ ta phải làm gì?
Uyển Nhi đáp:
- Thẩm bá bá hãy tha hết bọn họ đi. tiểu nữ ở lại đây làm con tin.
Quần hào không hiểu hai người đã nói với nhau những gì. Nhưng nghe thấy Thẩm Mộc Phong ưng lời giải tán đám võ sĩ áo đen thì kinh ngạc vô cùng.
Thẩm Mộc Phong nói:
- Hay lắm! Chúng ta cứ nhất định như vậy.
Rồi hắn giơ tay lên hô:
- Hãy mở đường cho họ.
Hắc y võ sĩ bốn mặt dạ ran một tiếng rồi lùi lại. Cả bốn mặt đông. tây. nam.
bắc đều để hở một lối đi.
Thẩm Mộc Phong tuyên bố:
b - Bốn mặt đều hở lối rồi đó. tùy các vị muốn đi lối nào cũng được.
Uyển Nhi quay lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Tiêu lang! Xin Tiêu lang nghe tiểu nữ một lời được chăng?
Tiêu Lĩnh Vu buồn rầu đáp:
- Uyển cô nương muốn sai bảo điều gì xin cứ nói ra.
Uyển Nhi nói:
- Tiêu lang đưa song thân cùng quần hào đi thẳng về hướng chính nam.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Còn cô nương thì sao?
Uyển Nhi đáp:
- Tiểu muội ở lại đây làm con tin.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Không được! Tiêu mỗ đường đường tấm thân nam tử có lý đâu lại chịu thế.
Chẳng thà đêm nay quyết một trận tử chiến . dù có phải vùi xương nơi hoang dã cũng đành chứ chẳng thể nghe lời cô nương được.
Uyển Nhi thở dài hỏi:
- Đại hiệp khí phách anh hùng. tử chiến ở đây cũng không sao nhưng đại hiệp nỡ để hai vị lão nhân gia cùng chết với đại hiệp được ư?
Tiêu Lĩnh Vu ngẩn người không biết nói sao.
Độc Thủ Dược Vương đột nhiên chắp tay hỏi:
- Thẩm huynh! Tiểu đệ nguyện ở lại làm con tin. xin Thẩm huynh buông tha cho tiểu nữ.
Thẩm Mộc Phong vẻ mặt trầm trọng thủng thẳng đáp:
- Dược Vương ở lại cũng bằng vô dụng.
Uyển Nhi nói:
- Gia gia ơi! Bây giờ hài nhi đứng bên Thẩm bá bá. Bá bá muốn giết hài nhi thì chỉ cất tay một cái là xong. Gia gia muốn cứu mạng hài nhi cũng không được nào.
Độc Thủ Dược Vương hỏi:
- Hài tử! Ai bảo ngươi tự đưa mình vào miệng cọp?
Uyển Nhi đáp:
- Hài nhi đã vào miệng cọp thì nói gì cũng bằng vô ích.
Đột nhiên co mỉm cười nói tiếp:
- Nhưng hài nhi tin rằng Thẩm bá bá quyết không gia hại hài nhi.
Cô đảo mắt nhìn Thẩm Mộc Phong hỏi:
- Có phải vậy không bá bá?
Thẩm Mộc Phong hắng dặng một tiếng rồi đáp:
- Hễ ngươi không gạt ta thì dĩ nhiên ta không giết ngươi.
Uyển Nhi giơ tay áo lên lau mồ hôi rồi giục:
- Các vị đã nghe rõ rồi. sao còn chưa chạy đi? Còn đợi đến bao giờ?
Tiêu Lĩnh Vu nghiến răng. nhìn Độc Thủ Dược Vương và Trung Châu Nhị Cổ nói:
- Xin các vị đưa song thân Tiêu mỗ chạy trước. Tiêu mỗ ở lại đây bầu bạn với Uyển cô nương.
Trong lúc cường địch bao vây. chỉ nháy mắt có thể giết người. vậy mà một cô gái yếu đuối bệnh hoạn vẫn ung dung chấn tĩnh phi thường.
Cô giơ tay lên vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối tung. cười nói:
- Như thế cũng may. Thẩm bá bá tuy là người thâm hiểm tàn ác. nhưng cũng là một nhân vật thông minh hơn đời. biết cân nhắc hai mối hại. chịu đựng mối nào nhẹ hơn. Y không chịu giết chúng ta cho hả giận trong lúc nhất thời để làm hư công cuộc mưu đồ bá nghiệp trên chốn giang hồ... Cô đảo mắt nhìn Thẩm Mộc Phong hỏi:
- Thẩm bá bá! Vãn bối nói vậy có đúng không?
Thẩm Mộc Phong hắng dặng rồi đáp:
- Hãy tạm kể là đúng đi.
Uyển Nhi mỉm cười ngó Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Đại hiệp giục họ đi mau lên!.. Tôn Bất Tà cười ha hả ngắt lời:
- Tiêu huynh đệ! Lần trước chúng ta ở Bách Hoa Sơn Trang chiến đấu với mấy trăm võ sĩ được một phen sung sướng mê ly. suốt đời lão khiếu hoá. không quên được. Bữa nay tấn kịch cũ tái diễn. chẳng lẽ lão khiếu hoá bỏ đi mà không ở lại chịu đựng với Tiêu huynh đệ ?
Uyển Nhi lắc đầu nói:
- Không được! Các vị nên đi hết thì bọn thiếu nữ mới thêm hy vọng sống sót.
Một mình Tiêu Lĩnh Vu ở lại là đủ rồi?
Cô lại giục Kim Lan. Ngọc Lan:
- Hai vị tỷ tỷ cũng đi ngay đi.
Quần hào nhận thấy cô nói cũng có lý không phản đối vào đâu được. Tcng hành động trước tiên. hai người đỡ Tiêu đại nhân đi về phía nam.
Ngọc Lan đỡ Tiêu phu nhân đi theo Trung Châu Nhị Cổ.
Tôn Bất Tà nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Huynh đệ hãy bảo trọng tấm thân. lão khiếu hóa đi trước một bước.
Độc Thủ Dược Vương vẫn đứng ỳ ra đương trường không chịu hành động. Kim Lan cũng ngơ ngác đứng bên Uyển Nhi không biết theo ai.
Uyển Nhi trong lòng nóng nẩy cố gượng thét lên:
- Gia gia ơi! Gia gia ở lại đây vị tất đã cứu được hài nhi. Nếu gia gia không chịu đi thì hài nhi xin chết trước mặt gia gia coi.
Độc Thủ Dược Vương sa đôi hàng lệ. uể oải nói:
- Hài tử! Hài tử trân trọng giữ mình.
Uyển Nhi nhìn thẳng vào mặt Kim Lan giục:
- Tỷ tỷ mau đi theo gia phụ.
Kim Lan nghiêng mình thi lễ nói:
- Tiểu tỳ xin tuân mạng.
Thị theo sau Độc Thủ Dược Vương chạy về hướng chính nam.
Uyển Nhi dùng sức quá nhiều không chống được nữa hai chân nhũn ra té xuống.
Tiêu Lĩnh Vu vội chạy ra đỡ lấy mình cô.
Uyển Nhi thở phào một cái. Cô thẹn thùng tựa mình vào Tiêu Lĩnh Vu. cười nói:
- Tiểu muội nhớ là đã nói tên họ với Tiêu đại hiệp rồi.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng:
- Lúc này mà cô còn nói chuyện vơ vẩn.
Ngoài miệng chàng đáp:
- Phải rồi! Uyển Nhi nói:
- Đại hiệp còn nhớ không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Dĩ nhiên tại hạ nhớ lắm chứ.
Uyển Nhi nói:
- Đại hiệp thử nói nghe được chăng?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Cô nương là Nam Cung Ngọc. Có đúng thế không?
Uyển Nhi đáp:
- Đúng rồi! Thẩm Mộc Phong đứng bên hai người trơ như tượng gỗ. cặp mắt chăm chú nhìn quần hào ra đi không nói nửa lời. Bâu giờ hắn không nhịn được nữa. lạnh lùng cất tiếng:
- Các vị có chuyện gì để lát nữa nói cũng chưa muộn. Lão phu tuy là người nhẫn nại nhưng cũng chỉ đến mọt trình độ nào đó mà thôi.
Tiêu Lĩnh Vu quay đầu nhìn lại thì thấy quần hào đã đi mất hút liền phưỡn ngực ra hỏi:
- Thẩm đại trang chúa! Phải chăng đại trang chúa muốn cùng Tiêu mỗ quyết một trận tử chiến?
Thẩm Mộc Phong toàn thân run bần bật. Hiển nhiên hắn phẫn nộ đến cực điểm nhưng ráng nhẫn nại đáp:
- Nếu Thẩm mỗ muốn giết tam đệ thì đã không buông tha lệnh tôn cùng lệnh đường.
Nam Cung Ngọc cười nói:
- Tiểu nữ biết Thẩm bá bá rất thương xót tiểu nữ. quyết không gia hại bọn tiểu nữ.
Thẩm Mộc Phong dặng hắng một tiếng rồi đáp:
- Con nha đầu khả ố kia! Đêm nay ta tha ngươi. nhưng ngày sau quyết chẳng nhiêu dung.
Nam Cung Ngọc cười nói:
- Việc tương lai để sau này hẵng tính.
Thẩm Mộc Phong ngắt lời:
- Bây giờ bọn chúng đi rồi. Ngươi đã hứa với lão phu chuyện gì thì thi hành đi.
Nam Cung Ngọc đáp:
- Thẩm bá bá làm chi vội thế? Bọn họ chưa đi xa đâu.
Thẩm Mộc Phong hỏi:
- Ngươi còn muốn ta đợi đến bao giờ?
Nam Cung Ngọc hỏi lại:
- Sau khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm được chăng?
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Như vậy lâu quá.
Nam Cung Ngọc nói:
- Thôi được! Thế thì Thẩm bá bá chờ trong thời gian chừng uống cạn tuần trà.
Thẩm Mộc Phong không làm sao được. đành buông tiếng cười lạt không nói gì nữa.
Tiêu Lĩnh Vu lấy làm kỳ tự hỏi:
- Xem chừng cô gái yếu ớt gió thổi bay này quả đã kiềm chế được Thẩm Mộc Phong. Nhưng không hiểu cô dùng biện pháp gì mà hiệu nghiệm như vậy?
Chàng muốn hỏi nhưng lại e cô không tiện nói ra nên đành ôm mối hoài nghi trong dạ.
Nam Cung Ngọc vẫn giữ thái độ hào sảng. tuyệt không lộ vẻ gì sợ hãi. Cô quay lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu cười nói:
- Thẩm đại trang chúa đã quyết tâm muốn bắt lệnh tôn và lệnh đường về Bách Hoa sơn trang. Bây giờ lão nhân gia không thoa? mãn chắc trong lòng phẫn nộ vô cùng.
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ:
- Trước tình trạng này nguy hiểm muôn phần. Thẩm Mộc Phong chưa ra tay hạ sát ta đã là quá lắm rồi. Chẳng lẽ cô còn muốn chọc giận để hắn hạ thủ ư? Hai bên đứng gần nhau thế này. nếu hắn đột nhiien ra tay e rằng ta muốn cứu cũng không được.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ. ngoài miệng chàng thản nhiên đáp:
- Cô nương nói phải lắm.
Nam Cung Ngọc mỉm cười nói:
- Nhưng Thẩm bá bá là người đại trí. đại dũng. quyết không vì việc nhỏ mà làm hư việc lớn. Đại trang chúa mà giết chúng ta là làm hư đại sự bá chủ giang hồ.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng không hiểu cô có ý gì. đành hàm hồ đáp:
- Đúng thế! Nam Cung Ngọc cười lớn:
- Trước nay tiểu muội vẫn kêu Thẩm đại trang chúa bằng Thẩm bá bá nhưng hiện giờ lão nhân gia đã cùng gia phu vạch đất tuyệt giao. Tiểu muội hết đường kêu lão nhân gia bằng bá bá rồi.
Thẩm Mộc Phong quả là tay kiêu hùng. Bất luận Nam Cung Ngọc giở giọng trào phúng thế nào thủy chung hắn vẫn không nói nửa lời. vẻ mặt lạnh lùng đứng trơ như tượng gỗ.
Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà. Thẩm Mộc Phong bỗng lên tiếng:
- Cô nương! Đã đến giờ rồi đó.
Nam Cung Ngọc mỉm cười nhắc lại:
- Đến lúc rồi.
Thẩm Mộc Phong nói:
- Vậy cô hứa với lão phu điều gì thì bây giờ hãy thực hiện đi.
Nam Cung Ngọc đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi đáp:
- Cái đó ư? Thẩm đại trang chúa hãy giải tán đám hắc y võ sĩ đi để khi tiểu nữ giao cái đó xong là có thể chạy trốn ngay tức khắc.
Thẩm Mộc Phong chuyển động mục quang. trầm ngâm không nói gì.
Nam Cung Ngọc mỉm cười nói:
- Thẩm đại trang chúa đừng lo là tiểu nữ có ý niệm không tốt. Tiểu nữ đã chia đồ án đó thành mấy mảnh. giấu ở nhiều nơi. Đại trang chúa có giết tiểu nữ thì có tìm được một bộ phận cũng chẳng thể nào đem ra đỗi chứng được.
Thẩm Mộc Phong cười lạt nói:
- Không ngờ ngươi lại đưa ra nhiều điều kiện như vậy.
Nam Cung Ngọc nói:
- Thẩm đại trang chúa đã nhận lời không gia hại bọn tiểu nữ thì rút lui đám hắc y võ sĩ cũng chẳng mất mát gì.
Thẩm Mộc Phong hỏi:
- Nhưng lấy gì đảm bảo là cô nương không gạt ta?
Nam Cung Ngọc đáp:
- Tiểu nữ quyết không lừa gạt đại trang chúa. nhưng đại trang chúa cứ nghi kỵ hoài thì tiểu nữ cũng chẳng biết phải làm thế nào.
Cô đưa đẩy cặp mắt nhìn quanh rồi khẽ nói:
- Đại trang chúa có nổi lòng tàn độc muốn giết hết thì cũng chỉ giết được một mình tiểu nữ là cùng. Tiêu đại hiệp nhất định có thể phá vòng vây chạy thoát. Lúc này Thẩm đại trang chúa đang ở vào tình thế bất lợi thì tội gì không nhượng bộ thêm một bước?
Thẩm Mộc Phong thở phào một cái rồi nói:
- Con tiểu nha đầu kia! Ngươi mà lừa gạt ta thì dù có chạy đến góc bể bên trời nào ta cũng quyết bắt cho bằng được để cho ngươi nếm mùi đau khổ nhất trần gian.
Nam Cung Ngọc mỉm cười đáp:
- Nếu tiểu nữ không lừa gạt đại trang chúa thì sao?
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Lão phu sẽ đền đáp xứng đáng.
Đoạn hắn giơ tay lên vẫy một cái ra lệnh:
- Bốn mặt đều triệt thoái! Võ sĩ áo đen tới tấp rút lui. Chỉ trong khoảnh khắc chúng đã bỏ đi hết.
Thẩm Mộc Phong lạnh lùng nói:
- Cô nương! Võ sĩ bốn bên đã rút lui cả rồi. Thế là lão phu đã nhượng bộ đến cùng cực.
Nam Cung Ngọc đưa mắt nhìn tám đại hán áo đỏ đứng sau Thẩm Mộc Phong thủng thẳng nói:
- Đại trang chúa đã triệt thoái hết bọn hắc y võ sĩ bao vây bốn mặt thì dĩ nhiên không cần lưu bọn đại hán áo hồng kia làm gì.
Thẩm Mộc Phong chau mày đáp:
- Cô nương đừng chọc giận lão phu nữa. Lão phu có thể thay đổi lời hứa.
Tiêu Lĩnh Vu từ nãy tới giờ vẫn im lặng đột nhiên xen vào:
- Cơ hội ngăn cản Tiêu mỗ mỗi lúc một ít dần. Đại trang chúa không tin thì cứ thử coi.
Nam Cung Ngọc cũng mỉm cười nói theo:
- Trăm dặm đường đã đi được chín chục. Còn chặng đường tối hậu sao đại trang chúa lại không thông qua. Chẳng hóa ra tiền công hậu thoái ư?
Thẩm Mộc Phong bỗng ngửa mặt lên trời cười rồi thốt:
- Không ngờ Thẩm Mộc Phong này một đời anh hùng lại bị một con tiểu nha đầu yếu đuối bệnh hoạn dồn đến đường cùng.
Nam Cung Ngọc mỉm cười đáp:
- Đại trang chúa dạy quá lời.
Thẩm Mộc Phong quay lại ngó bọn đại hán áo đỏ đứng sau ra lệnh:
- Các ngươi cũng lùi lại cả đi! Bọn đại hán áo đỏ đứng sau lưng Thẩm Mộc Phong chẳng nói năng gì. lẳng lặng trở gót lùi lại.
Thẩm Mộc Phong ngó bọn đại hán áo đỏ mất hút vào bóng đêm rồi thủng thẳng nói:
- Cô nương còn điều kiện gì nữa không?
Nam Cung Ngọc đáp:
- Hết rồi! Cô thò tay vào bọc lấy cái túi vải màu vàng ra nói:
- Thực tình thì đồ án này đầy đủ hoàn toàn. không khiếm khuyết. Tiểu nữ vẫn cất trong túi áo. Bất luận đại trang chúa bắt sống hay giết chết đều có thể lấy được một cách dễ dàng.
Thẩm Mộc Phong vươn tay ra toan chụp lấy cái túi vải vàng. bỗng nghe Tiêu Lĩnh Vu quát:
- Hãy khoan! Thẩm Mộc Phong cười lạt hỏi:
- Tiêu huynh đệ muốn sao bây giờ?
Tiêu Lĩnh Vu vung trường kiếm ngăn chặn trước mặt Nam Cung Ngọc. Chàng chậm rãi nói:
- Dù đại trang chúa có nóng nảy đến đâu cũng chẳng vội gì trong nháy mắt.
Chàng cúi mình xuống nói tiếp:
- Xin Uyển cô nương hãy nằm phục lên lưng tại hạ trước.
Nam Cung Ngọc mỉm cười. theo lời nằm phục lên lưng Tiêu Lĩnh Vu.
Thẩm Mộc Phong đề tụ công lực. muốn động thủ nhưng lại nghĩ đến bản lãnh qui? khốc thần sầu của Tiêu Lĩnh Vu thì không khỏi sinh lòng đố kỵ. Hắn cho rằng đánh chết Nam Cung Ngọc chẳng khó khăn gì nhưng bị Tiêu Lĩnh Vu cướp mất đồ án thì thành rắc rối to.
Thẩm Mộc Phong là người thâm trầm. trong lòng xoay chuyển ý nghĩ mà sắc mặt vẫn trấn tỉnh như thường.
Tiêu Lĩnh Vu cõng Nam Cung Ngọc lên lưng rồi. Tay trái chàng nắm lấy chiếc túi vải của Nam Cung Ngọc lạnh lùng hô:
- Thẩm Mộc Phong! Đón lấy! Chàng giơ tay trái liệng túi vải sang bên.
Thẩm Mộc Phong rung động hai vai. nhảy vọt về phía bên nhanh như chớp chụp lấy chiếc túi vải.
Lúc Tiêu Lĩnh Vu liệng chiếc túi vải ra đồng thời chàng vọt mình đi chạy thẳng về hướng nam.
Thẩm Mộc Phong chụp được chiếc túi vải. quay đầu nhìn lại thì Tiêu Lĩnh Vu đã cõng Nam Cung Ngọc chạy mấy hút.
Hắn đứng nhìn về phía Tiêu Lĩnh Vu vừa chạy đi thở dài một cái rồi từ từ cất bước.
Hắn thấy thân pháp của Tiêu Lĩnh Vu mau lẹ tuyệt luân. biết là có rượt theo cũng không kịp nữa nên không đuổi theo. nhưng trong lòng nảy ra ý chí cương cường muốn diệt trừ chàng.
Tiêu Lĩnh Vu cõng Nam Cung Ngọc chạy một mạch mười mấy dặm đường.
Chàng quay đầu nhìn lại. không thấy Thẩm Mộc Phong rượt theo mới dừng lại hỏi:
- Cô nương có cần nghỉ một chút không?
Nam Cung Ngọc từ từ mở mắt ra hổn hển nói:
- Tiêu đại hiệp chạy nhanh như vậy. tiểu muội bị gió lạnh quạt vào mặt chút nữa chết cóng.
Tiêu Lĩnh Vu chợt nghĩ đến thân thể cô hư nhược mà phải gắng gượng chịu đựng trong khi chàng thi triển khinh công. biết là cô mệt lắm. liền nói:
- Vì tình thế nguy hiểm. tại hạ cứ cắm đầu mà cõng cô nương chạy thục mạng.
quên cả cô nương vừa khỏi trọng bệnh.
Nam Cung Ngọc mỉm cười đáp:
- Kể ra tiểu muội phải xỉu đi rồi mới phải.
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:
- Nhưng may tại hạ dừng lại kịp thời.
Nam Cung Ngọc lắc đầu đáp:
- Không phải đâu. Vì đại hiệp cõng tiểu muội. nếu tiểu muội xỉu đi thì không được hưởng khoảnh khắc ôn nhu trên lưng đại hiệp.
Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngẩn không nói gì.
Nam Cung Ngọc nở nụ cười thê lương hỏi:
- Đại hiệp còn nhớ không? Gia phụ đã bảo đem tiểu muội gả cho đại hiệp.
nhưng đại hiệp kiên quyết chối từ.
Tiêu Lĩnh Vu buông tiếng thở dài não nuột đáp:
- Nam Cung cô nương! Việc đã qua rồi không nên nhắc lại. chúng ta hãy đi tìm lệnh tôn là việc cần kíp.
Nam Cung Ngọc từ từ nhắm mắt lại không nói gì nữa. Dưới ánh sao thảm đạm.
những giọt châu trong suốt từ hai khóe mắt cô nhỏ xuống.
Tiêu Lĩnh Vu muốn tìm lời khuyên giải. Nhưng chàng nghĩ nói một lời lúc này là tăng thêm một phần phiền não nên chàng lờ đi như không trông thấy. Đoạn chàng cõng Nam Cung Ngọc lên lưng tiếp tục cất bước đi về phía trước.
Tiêu Lĩnh Vu đi chừng hơn một dặm. bỗng thấy hai bóng người chạy nhanh như điện chớp tiến lại. Chàng toan né tránh thì đã không kịp nữa. Tay trái chàng giữ Nam Cung Ngọc. tay phải chàng rút thanh trường kiếm phòng thủ.
Hai bóng người chạy đến trước mặt Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên dừng lại. chính là Tôn Bất Tà và Độc Thủ Dược Vương.
Độc Thủ Dược Vương thấy Tiêu Lĩnh Vu cõng ái nữ trên lưng thì tựa hồ như cất được khối đá ngàn cân đeo trên ngực. Lão thở phào một cái rồi hỏi:
- Tiêu đại hiệp! Tiểu nữ có bị tổn thương gì không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Lệnh ái vẫn bình yên.
Độc Thủ Dược Vương từ từ cất bước đến bên Nam Cung Ngọc khẽ hỏi:
- Uyển Nhi! Ngươi vẫn bình yên chứ?
Nam Cung Ngọc mở mắt ra nhìn lão đáp:
- Hài nhi không sao cả.
Độc Thủ Dược Vương khác nào bắt được vật chí bảo. Lão đưa tay bồng con gái từ trên lưng Tiêu Lĩnh Vu rồi hỏi:
- Hài tử! Ngươi dùng biện pháp gì đẩy lui được Thẩm Mộc Phong?
Nam Cung Ngọc dường như mệt nhọc quá chừng. Cô thều thào đáp:
- Gia gia ơi! Hiện giờ hài nhi không còn đủ khí lực để nói chuyện nữa rồi.
Độc Thủ Dược Vương vội nói:
- Được rồi! Đừng nói . Bất tất phải nói nữa. Con gái Độc Thủ Dược Vương vừa khỏi trọng bệnh đã có kế hoạch kinh người.
Cặp mắt lão sáng lên tỏ ra trong lòng rất khoan khoái. lại vô cùng xúc động.
Tiêu Lĩnh Vu cũng tán dương:
- Tài năng và lòng dũng cảm của lệnh ái làm bọn mày râu phải hổ thẹn. Tại hạ rất lấy làm kính phục.
Độc Thủ Dược Vương miệng cười ha hả nói:
- Câu này từ miệng Tiêu đại hiệp nói ra. dĩ nhiên lão phu rất tin cậy.
Tôn Bất Tà cũng nóng ruột hỏi:
- Cho đến bây giờ lão khiếu hóa vẫn chưa hiểu Nam Cung cô nương đã dùng biện pháp gì để đẩy lui cường địch?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...