*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
Huỳnh cảm thấy khó hiểu nên không thể ngủ tiếp được, mắt vẫn cứ mở to như vậy đến hừng đông (rạng sáng).
Không biết Thiên ra ngoài làm gì, sao vẫn chưa trở lại…
Sau khi mặt trời đã lên cao, cuối cùng cửa phòng lại mở ra một lần nữa, bất quá đi vào là một vị nữ tử xinh đẹp.
Huỳnh cũng nhận biết nàng.
“Huỳnh.”
Nước mắt cứ như vậy chảy xuống, giống như đã chịu rất nhiều ủy khuất.
Lý Thi Thi thấy Huỳnh muốn đứng dậy, liền vội vàng bước nhanh về phía trước nâng hắn dậy, thấy bụng Huỳnh đã to lên cùng dung mạo tiều tụy của hắn, trong lòng nổi lên một trận chua xót.
“Thi Thi.” Cả người Huỳnh vẫn vô lực, nhưng không có dựa vào Lý Thi Thi như lúc có Thu Trường Thiên bên cạnh, “Thiên đâu?”
Trên mặt Lý Thi Thi chợt hiện lên biểu tình khó xử, “Chủ tử, hắn có việc, phải ra ngoài vài ngày.”
“Thiên đi làm gì?”
“Ta nói ngươi cũng không hiểu, chủ tử rất nhanh sẽ trở về mà, trong khoảng thời gian này ngươi phải ngoan ngoãn.”
Những giọt nước mắt trong suốt giống như vòng trân châu bị đứt đoạn cứ thế liên tục rơi xuống, Lý Thi Thi chỉ có thể không ngừng lau nước mắt giúp hắn.
“Thiên sinh khí.”
“Huỳnh làm chuyện gì khiến chủ tử tức giận sao?”
“Thiên nói, Thiên không cần đứa nhỏ.”
“Cái gì?” Rõ ràng Lý Thi Thi cũng hoảng sợ, lại nhìn cái bụng đã muốn nhô lên của Huỳnh.
Chẳng lẽ chủ tử muốn bỏ đứa nhỏ này sao? Không có khả năng nha, theo lý mà nói chủ tử sủng ái Huỳnh như vậy, không thể có chuyện đó a.
Huỳnh rõ ràng biết ý nghĩ của Lý Thi Thi, y lắc đầu, một tay đặt lên bụng “Thiên nói, chỉ cần một đứa thôi”
“A,” Lý Thi Thi nở nụ cười, rồi mới ngồi xuống bên giường, “ Là vì chủ tử lo lắng cho Huỳnh, thực muốn cho ngươi xem bộ dáng hiện tại của chính mình, rất tiều tụy, chủ tử là lo lắng sức khỏe của Huỳnh nên mới nói như thế.”
Huỳnh cũng ngừng khóc, túm lấy góc áo của Lý Thi Thi, “Không được, không thể”
“Tại sao Huỳnh lại nói như thế?”
Huỳnh chỉ vào bụng của mình, “Này là của Thiên, vậy của ta đâu?”
Lý Thi Thi rõ ràng đã quen với cách biểu đạt ngôn ngữ cùng động tác của Huỳnh, lập tức hiểu được ý tứ của hắn “Đứa bé này không chỉ là của chủ tử, này cũng là của Huỳnh.”
Sao cả Lý Thi Thi cũng không hiểu chứ, Huỳnh lắc đầu, “Là của ta, vậy của Thiên đâu? Đã không có.”
Lý Thi Thi thấy hành động cùng biểu tình của Huỳnh khiến nàng muốn bật cười, “Huỳnh, hài tử là của hai người các ngươi dựng dục mà ra, là của ngươi, cũng là của chủ tử, loại sự tình này không thể nói mỗi người một đứa. Lẽ nào nói, đứa bé này…” Lý Thi Thi chỉ vào bụng của Huỳnh, “ Là của chủ tử, vậy sau khi sinh nó ra, ngươi sẽ không trông nom nó, cũng không thương nó sao?”
Huỳnh có điểm do dự trước lời lý giải của Lý Thi Thi, Lý Thi Thi tiếp tục nói, “ Hơn nữa nếu đứa bé này là của ngươi, chẵng lẽ chủ tử không phải là cha của nó sao?”
Huỳnh lập tức mở to hai mắt, “Đúng vậy, Thiên là cha của bảo bối!”
“Cho nên nha, đứa nhỏ trong bụng của ngươi, tuy rằng chỉ có một, nhưng lại là sinh mệnh được hình thành từ hai người, là của ngươi, cũng là của chủ tử.”
Huỳnh tựa hồ hiểu được một ít, nhưng lại không thể hoàn toàn lý giải, “Ta còn muốn.”
“Việc này không thành vấn đề, thế nhưng đầu tiên ngươi phải chú ý giữ gìn sức khỏe của mình cho tốt, vậy mới có thể bảo hộ thai nhi được an toàn khỏe mạnh rồi mới sinh bảo bối. Chủ tử là thật tâm yêu ngươi, hắn nhất định cũng rất yêu thương đứa nhỏ của hai người, nhưng mà Huỳnh không phải nữ tử bình thường, ngay cả Bạch tiên sinh cũng không biết việc này đối với Huỳnh có bao nhiêu nguy hiểm, chủ tử yêu Huỳnh nên rất lo lắng cho Huỳnh, mới bị áp lực bởi suy nghĩ của chính mình, dù thế nào cũng chỉ muốn Huỳnh được khỏe mạnh bình an.
Huỳnh khỏe lắm, Huỳnh muốn bảo bối của Thiên.
Lý Thi Thi mỉm cười gật đầu, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu của Huỳnh, “Nhất định sẽ có cách, cho nên trước mắt Huỳnh phải sinh đứa nhỏ này thuận lợi mới được.”
Huỳnh cúi đầu xuống, một lát sau liền truyền đến thanh âm rầu rĩ, “Thiên đâu…?”
“Chủ tử đi ra ngoài làm việc, rất nhanh sẽ trở về.”
“A.” Lại một lát sau, “Khi nào thì trở về?”
“Rất nhanh, nhất định rất nhanh sẽ trở về.”
“A.” Lại một lát sau, Huỳnh ngẩng đầu lên nhìn Lý Thi Thi, “Đói bụng.”
Lúc này ở trong phòng của Bạch Qùy, Thu Trường Thiên vừa đang uống trà vừa thở phì phì.
Bạch Qùy vẫn làm một bộ dáng vẻ nhàn nhã, “Uống chút trà, cho hạ hỏa.”
“Ngươi nói thử xem Huỳnh nháo cái gì chứ?”
“Không phải theo như ngươi nói , thời kỳ này tâm tình hắn hết sức nhạy cảm, chính là đang cáu gắt mà thôi, chỉ có vậy ngươi cũng không nhịn được.”
“Nhưng mà trước kia Huỳnh sẽ không như vậy.”
Tuy rằng Bạch Qùy không biết trước kia Huỳnh như thế nào, nhưng lại tỏ vẻ rất am hiểu, “Đó là trước kia trong bụng hắn không có mang một tiểu bảo bảo.”
Thu Trường Thiên không nói lời nào.
Bạch Qùy lại cố tình thêm mắm thêm muối, “ Y là một nam tử, à không, một hùng xà tinh, vì ngươi mà có thai là chuyện trái với đạo lý, hiện tại lại suy yếu như vậy, ăn cũng không được, uống cũng không xong, ngươi còn muốn y nhìn thấy ngươi phải cười phải ôm ấp ngươi giống như trước sao?”
Thu Trường Thiên lại càng á khẩu không nói được gì, hơn nữa hắn hiện tại thực không quen cảm giác không có Huỳnh ở bên cạnh, trong lòng là một mảng hỗn loạn, thực nôn nóng.
Bạch Qùy uống một ngụm trà, bắt chéo hai chân tiếp tục hỏi, “Ngươi gọi Lý Thi Thi tới?”
Mặt của Thu Trường Thiên lập tức trầm xuống, “Huỳnh vừa khóc vừa nháo còn nhất định phải gặp nàng.”
“Nàng không phải là thủ phạm? Người bỏ thuốc độc vào trong dược của Huỳnh lần trước đã tìm được rồi sao?
Thu Trường Thiên hừ lạnh, trong ánh mắt hiện lên một tia tàn độc, “Đúng vậy ”
“Ngươi ngày ngày mọc rễ ở trong này, cư nhiên còn có thể tìm ra hung thủ, thực hâm mộ có nhiều nhân tài bán mạng cho ngươi như vậy, là ai tìm ra hung thủ?”
Thu Trường Thiên dường như khôi phục lại “ thái độ bình thường”, mà “ thái độ bình thường” này là của một Thu Trường Thiên trầm tĩnh trước khi Huỳnh xuất hiện.
“Lý Thi Thi.”
“Cái gì?”
“Nàng đã tìm ra hung thủ.”
Bạch Qùy nổi lòng hiếu kỳ, bỏ chân xuống mà đến gần Thu Trường Thiên, “Ngươi vẫn tin nàng?”
Cuối cùng Thu Trường Thiên cũng phát hiện là lạ ở chỗ nào, lúc trước do hắn không có tâm trạng để quan sát, thế nhưng hiện tại biểu hiện của Bạch Qùy cùng ngữ khí bình thản ngày thường đã biết mất. Tuy rằng vẫn là vẻ mặt đùa cợt đáng ghét như trước, thế nhưng lại có một tia thân thiết khác lạ.
“Ngươi quan tâm ta?”
Bạch Qùy cố ý cười to hai tiếng, “Nực cười.”
Thu Trường Thiên nghiêng đầu nhìn Bạch Qùy “Ngươi để ý Lý Thi Thi?”
Tuy rằng vẻ mặt Bạch Quỳ không chút thay đổi, nhưng cư nhiên lại không phản bác.
Thu Trường Thiên biết có chút chuyện không thể nói rõ, hắn cũng là người thông minh mới có thể hiểu được điều này, hắn cố ý chuyển đề tài “Lý Thi Thi không có khả năng phản bội ta.”
“A, tại sao?”
“Ngươi thật sự có hứng thú với nàng?”
“Ngươi không cần chuyển đề tài nhanh vậy đâu.”
Thu Trường Thiên đứng dậy, “Ta phải đi về một chuyến.”
“Uy!”
“Hiện Lý Thi Thi có ở nhà hay không, ta phải quay trở về, thuận tiện để cho bọn chúng buông lỏng cảnh giác.”
“Nếu ngươi trở về, bọn họ sẽ buông lỏng sao? Không phải là càng khẩn trương đi?”
“Như vậy cũng tốt, càng sớm giải quyết càng có lợi.” Thu Trường Thiên nắm chặt hai tay thành quyền, bộ dạng giống như đang chờ con mồi sa bẫy.
Bạch Qùy tiếp tục nhấp một ngụm trà, “ Người của Dương gia thật đúng là đáng thương a.”
Thu Trường Thiên đảo mắt liếc Bạch Qùy một cái, “Còn uống trà, dược của Huỳnh đâu?”
_______________________________________________________
Tiêu : Ta sắp phải nhập học rồi T.T Mà có thể sẽ bận nhiều việc, nên chắc sẽ không post đều được nữa Nhưng ta sẽ cố gắng làm ngay khi có thể =.=” *Vứt dép bỏ chạy*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...