Trời bắt đầu tờ mờ sáng, đột nhiên Thu Trường Thiên mở to mắt, hắn nằm ở trên giường, chỉ có chiếc chăn mỏng che thân thể trần trụi, người bị hắn ôm vào trong ngực có dáng vẻ xinh đẹp tựa bạch ngọc, nhiệt độ thân thể của thiếu niên thấp hơn nhiệt độ cơ thể hắn.
Hiện tại trái tim Thu Trường Thiên chưa từng đập nhanh như vậy, cũng chưa từng khẩn trương đến mức toàn thân đều đổ mồ hôi, ngẩng đầu vén chăn đang phủ ở trước mặt thiếu niên ra.
Là khuôn mặt quen thuộc kia.
Huỳnh chưa mở mắt, lười biếng trở thân mình.
“Huỳnh?”
Huỳnh quả nhiên mở mắt, hai mắt rất to, đồng tử đen láy, lông mày lá liễu dường như giãn ra, đôi môi phấn hồng khẽ vểnh lên hướng Thu Trường Thiên, lộ ra hàm răng trắng bóng đều đặn.
Huỳnh vươn tay ôm lấy Thu Trường Thiên, chui vào trong lòng ngực của hắn.
Thu Trường Thiên chưa có ôm lại, đến bây giờ còn không thể tin được đây là sự thật, thế nhưng lần này nếu còn nói là đang nằm mơ thực tình hơi thái quá.
Hắn nhớ rõ, hắn nghe được tiếng mở cửa, thấy được Huỳnh, rồi bọn họ ở trên mặt đất làm tình, rồi đến trên cái bàn tròn trong nhà, sau là lên trên giường…Liệt kê một lúc đã làm Thu Trường Thiên muốn loạn óc, nhưng mà cái cảnh hưởng thụ này khó có thể xuất hiện trong giấc mơ mà.
Không biết đã ngủ vài canh giờ, sau hắn mở to mắt nghĩ đến lại giống như trước kia, ảo giác này sẽ nhanh chóng tan biến, thế nhưng lần này nhân vật chính trong mộng đang nằm ngay trong lòng ngực của hắn.
Hắn có thể phủ nhận được sao?
“Huỳnh.”
“Ân?” Huỳnh một chút cũng không phát hiện Thu Trường Thiên không giống lúc bình thường.
“Một tháng nay ngươi làm gì, đi đâu?”
Huỳnh nằm trước ngực Thu Trường Thiên, ngón tay vuốt ve khuôn mặt của hắn, “Đi tìm Tuyết.”
Đó là ai?
Huỳnh đột nhiên nhớ tới cái gì, nắm tay của Thu Trường Thiên đặt vào má trái của chính mình, “Không có phách tinh.”
Thu Trường Thiên chạm vào khuôn mặt nhẵn mịn của Huỳnh, bảo thạch kia hắn không biết đã hôn qua bao nhiêu lần, liền giống như vật không thể thiếu trên mặt của Huỳnh, có thể gỡ nó xuống mà cũng không để lại một chút vết tích, chỉ sợ Bạch Qùy cũng không làm được. “Nó rơi đi đâu rồi?”
“Cho Tuyết,” Huỳnh không nói rõ ràng, bất quá đột nhiên cười, “Tuyết nói cái kia yêu khí nặng, đối bảo bối không tốt.”
Bảo bối? “Bảo bối gì?”
Lần này Huỳnh cười có điểm đắc ý, lại có chút thẹn thùng, túm lấy tay Thu Trường Thiên, đặt lên bụng của mình, “Bảo bối của Thiên.”
Thoáng cái hai mắt Thu Trường Thiên trợn to ── quả nhiên hắn đang nằm mơ!
“Thiên rất kiên cường, có tư cách lưu lại hậu đại, thế nhưng ngươi lại không thể sinh,” Huỳnh lại tuyệt không để ý vẻ mặt cứng ngắc của Thu Trường Thiên, tự trần thuật lại câu chuyện, “Tuyết có thể, Tuyết là giống đực, thế nhưng hắn có thể. Thiên không thể, Thiên là người, Huỳnh phải đi tìm Tuyết, Huỳnh muốn sinh bảo bối.”
Thu Trường Thiên sờ bụng của Huỳnh, hoàn toàn không biết loại tình cảnh trong mơ này đang nói cái gì. “Ngươi sẽ sinh?”
“Ân! Của ta, là đứa nhỏ của Thiên.”
Đột nhiên Thu Trường Thiên nở nụ cười, bất quá trong đó còn có chút chua sót thì chỉ có chính hắn biết. “Tại sao ngươi có thể sinh?”
“Huỳnh không thể, thế nhưng Tuyết có thể, Tuyết giúp đỡ.”
“Hắn giúp thế nào?”
Huỳnh hồi tưởng một chút, lông mày nhăn lại, không biết nên bắt đầu kể từ đâu. Hắn đi tìm Tuyết, Tuyết dẫn hắn trở lại gia hương (quê nhà), đến linh sơn rồi vào trong hồ *tịnh thân (lau sạch người), rồi mới vào trong huyệt động của thánh đàn được năm vị trưởng lão hợp sức sửa mệnh cho hắn, cuối cùng đến lượt Tuyết thi pháp(làm phép).
Thấy Huỳnh nhăn mặt không nói lời nào, cho dù đang ở trong mộng Thu Trường Thiên cũng không muốn làm hắn khó xử, liền chuyển sang một vấn đề, “Tuyết là ai?”
Qủa nhiên Huỳnh rời đi lực chú ý, lấy ra một bức họa, “Rất đẹp, da lông trắng muốt, còn là yêu mạnh nhất trong hồ tộc.”
“Hồ tộc?” Đó là cái tộc gì?còn da lông là sao?
“Tuyết là hồ yêu.”
Dường như mộng này càng ngày càng ly kỳ, Thu Trường Thiên lướt nhẹ xuống mái tóc của Huỳnh, “Vậy ngươi, cũng là tiểu hồ ly sao.”
Đột nhiên vẻ mặt của Huỳnh thay đổi, chưa bao giờ biểu hiện như vậy, có thể xác định là hắn đang rất nghiêm túc, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Thu Trường Thiên, “Thiên không nhớ rõ?”
Thu Trường Thiên cảm giác bầu không khí này có gì đó không đúng, “Nhớ rõ cái gì?”
Huỳnh nhăn mặt cau mày, ngữ khí có chút trách móc, “Thiên đã cứu Huỳnh.”
“Thật vậy sao, lúc nào?”
“Bị bắt được, Thiên cứu, rồi thả Huỳnh.”
Đột nhiên đầu óc của Thu Trường Thiên hiện lên một vật màu đen, chính là mãng xà bị nhốt ở trong ***g ngày đó. “Đó là, đó là…Ngươi?”
Huỳnh gật đầu.
“Mãng, mãng xà?”
Huỳnh gật đầu, “Huỳnh là xà yêu.”
Thu Trường Thiên ngồi phịch xuống.
Từ từ!!
Chờ một chút!!
Đây là mộng sao! Chính là mộng mà thôi!
“Vậy, vậy, ngươi tại sao, tại sao tới tìm ta?”
Trong lòng Huỳnh có một loại cảm giác kỳ quái, hắn vẫn nghĩ Thiên đã biết bản thể của hắn, thế nhưng lập tức cái gì cũng không được bình thường, “Thiên không chán ghét xà yêu chứ?”
Vì bị Huỳnh nhìn bằng vẻ mặt như vậy, Thu Trường Thiên hoàn toàn nói không nên lời, tim lại càng đập mạnh, mồ hôi lạnh cũng chảy ra không ngừng. “Không phải ghét mà.”
Chờ một chút, hắn không được, toàn bộ đầu óc đều rối loạn, hoàn toàn không biết phải nghĩ như thế nào, mà đã lên tiếng nói ra.
Tay còn đặt ở trên bụng Huỳnh, “Ngươi, nói ngươi có thể, có thể sinh đứa nhỏ?”
Huỳnh gật đầu.
“Nơi này, có hài tử của ta?”
Huỳnh gật đầu.
Thu hồi tay, Thu Trường Thiên luống cuống không biết nên làm gì, “Bao lâu, bao lâu…”
“??”
“Hoài, hoài, chính là đứa bé này, đã được bao lâu rồi?”
Huỳnh suy nghĩ một chút, “Một ngày…?”
Đây không phải tính từ đêm qua đó chứ!!!!!!
“Ngươi ở chỗ này chờ ta!” Thu Trường Thiên nhảy xuống giường, tùy tiện vớ lấy áo khoác liền chạy ra ngoài.
Huỳnh cũng ngồi dậy, hắn sao lại không cảm thấy Thiên cao hứng, tại sao?
Bạch Qùy đang ngủ say giấc lại bị Thu Trường Thiên hét toáng lên.
“Qùy! Qùy! Ngươi nói cho ta biết, ta bây giờ không phải đang nằm mơ!”
“Con mẹ nó ngươi đang mơ!” Bạch Qùy nằm xuống tiếp tục ngủ, thật muốn thưởng cho hắn một bao phấn độc, đang ngủ ngon lành lại điên điên khùng khùng chạy vào quấy rầy hắn.
Thu Trường Thiên càng lay hắn mãnh liệt hơn, “Ta nói với ngươi sự thật, Huỳnh đã trở lại!”
“Cái gì?” Lúc này Bạch Quỳ đã tỉnh ngủ, ngồi dậy, “Vậy ngươi đến tìm ta làm gì?”
Thu Trường Thiên nghiêm túc nhìn chằm chằm Bạch Qùy, “Ta bây giờ không phải đang nằm mơ chứ?”
Nếu bình thường Bạch Qùy còn có thể cùng hắn nói đùa, huống hồ sau khi thấy qua bộ dạng Thu Trường Thiên suy sụp như vậy, còn hiện tại biểu tình lại nghiêm túc như thế, Bạch Qùy nghi hoặc, “Không phải là mơ, không tin ngươi tự đánh mình một quyền xem.”
Dường như Thu Trường Thiên mới nghĩ đến, cư nhiên còn thật sự đánh mình một quyền.
“Ngươi có bệnh a!” Bạch Qùy phát hỏa, này là làm sao vậy!
Thực đau, hắn không phải đang mơ đi. “Qùy, Huỳnh nói hắn hoài thai hài tử của ta.”
Bạch Qùy bị Thu Trường Thiên lôi vào trong phòng ngủ của hắn, mới vừa mở của đã bị mùi rượu thối ở bên trong xông thẳng lên mũi, Bạch Qùy bĩu môi chửi thầm.
Huỳnh thấy Bạch Qùy tiến vào, không biết tại sao ánh mắt của hắn phi thường chán ghét, còn bịt cái mũi lại.
Đây có thể xem là lần đầu tiên Bạch Qùy nhìn thấy Huỳnh, tay lại che hơn phân nửa khuôn mặt, một đôi mắt linh hoạt ẩn đầy phong tình, thân thể trắng mịn tựa như bạch ngọc, vừa mới nhìn đã khiến cho người khác nghĩ muốn chạm đến, xem làn da kia có phải nhẵn mịn giống như trong suy nghĩ hay không. Một người xinh đẹp như vậy mà bồi thượng một đêm tình thú mãnh liệt, nam nhân bình thường thật khó có thể chịu nổi.
Bạch Qùy bị đẩy từng bước về phía trước, đột nhiên Huỳnh lại lùi ra đằng sau, đối hắn xua tay liên tục.
Bạch Qùy sửng sốt, “Hắn như vậy là có ý gì?”
Thu Trường Thiên cũng có chút khó hiểu, hỏi Huỳnh, “Huỳnh, đây là đại phu, để cho hắn xem tình trạng của ngươi.”
Huỳnh nắm một cái gối ném về phía Bạch Qùy, “Không muốn! Thối!”
Bạch Qùy có thể cảm giác được gân xanh trên chán chính mình như đang nhảy dựng lên, “Hắn nói ta?”
Thu Trường Thiên có điểm lo lắng, đi đến bên giường kéo Huỳnh, “Ngoan, Qùy không thúi, ta đều vài ngày không tắm rửa, chẳng phải ngươi cũng không ngại sao?”
Huỳnh tiến vào trong lòng ngực của Thu Trường Thiên, dùng ánh mắt uy hiếp lườm Bạch Qùy, “Thối!”
“Ta mỗi ngày đều tắm rửa! Tuyệt đối không có khả năng người thối là ta!”
“Huỳnh!” Thực rất lo lắng, nhất thời ngữ khí cũng vô pháp khống chế, “Nghe lời!”
Huỳnh ngẩn người vì bị quát, tiếp theo nước mắt đều đã rơi xuống.
Chợt thấy như vậy, Thu Trường Thiên vừa đau lòng lo lắng lại vừa mắc cỡ, lau nước mắt của Huỳnh, “Đừng khóc, đừng khóc, là ta không tốt, thế nhưng tại sao Huỳnh không cho Qùy xem?”
“Thối…” Cái mũi sụt sịt có điểm ủy khuất, “Có mùi dược…”
Thu Trường Thiên hiểu được, Bạch Qùy thích dược dục, hơn nữa nhiều năm nay hắn điều chế độc dược, còn thường xuyên mang theo dược vật xua đuổi xà trùng, cho dù hiện tại không mang, cũng khó tránh khỏi còn dính chút mùi.
Bạch Qùy nghiêng vẹo ánh mắt nhìn Thu Trường Thiên, “Có ý gì?”
Thu Trường Thiên đem Huỳnh ôm lên trên đùi, “Huỳnh nghe lời, ngay lúc này đây, để cho Bạch Qùy xem bảo bối được không? Chỉ cho hắn xem qua cổ tay của Huỳnh thôi mà.”
Huỳnh dựa đầu vào trong lòng ngực Thu Trường Thiên, vẫn không chịu, nhưng một lát sau, một bàn tay vương ra để ở trước mặt Thu Trường Thiên.
Thu Trường Thiên dùng ánh mắt ra hiệu cho Bạch Qùy.
Đây là tình huống gì?
Những năm gần đây, kể cả cho tới giờ đều là người khác cầu hắn, vậy mà lúc này sao lại biến thành hắn cầu người ta?
Nghiếm răng oán hận, “Lần này ngươi nợ ta, thực quá đáng mà!”
Bạch Qùy ngồi cũng chưa ngồi, Huỳnh không muốn cho hắn chạm, còn muốn đá bay tên đại phu này ra xa ấy chứ.
Kê một bệ đỡ, ngón tay đặt trên cổ tay Huỳnh, yên tĩnh một lúc liền bắt mạch.
Thu Trường thiên căng thẳng mà ôm lấy Huỳnh, thấy vẻ mặt của Bạch Qùy biến đổi liên tục, cũng không có buông lỏng lại còn thật sự nghiêm túc nữa chứ, cuối cùng ngưng động tác.
“Sao vậy?”
Bạch Qùy buông tay Huỳnh ra, Huỳnh lập tức rút tay về giấu vào trong lòng ngực Thu Trường Thiên.
“Đến tay kia.”
Thu Trường Thiên không dám chậm trễ, “Huỳnh…”
Huỳnh tức giận, cắn một cái vào đầu ti trước ngực Thu Trường Thiên.
“Ách…” Thu Trường Thiên buộc lòng phải nhẫn, sau còn quay sang thương lượng với Huỳnh, “Ngoan, đưa tay bên kia ra nha, cho Qùy xem xong ta liền mang ngươi đi tắm.”
Huỳnh không cam lòng nhưng vẫn duỗi tay ra, Thu Trường Thiên vội vàng bắt lấy đặt trước mặt Bạch Qùy.
Bạch Qùy lại chẩn (bắt mạch) trong chốc lát, buông tay của Huỳnh ra.
Vẻ mặt Bạch Qùy không còn dọa người như vừa rồi nữa, thế nhưng lại càng làm cho Thu Trường Thiên nóng lòng.
“Sao vậy?”
“Hắn có đứa nhỏ hay không thì ta không rõ, bất quá,” Bạch Qùy cố ý tạm dừng, nhìn thẳng vào mắt Thu Trường Thiên, “Ngươi có thể nói cho ta biết trước thật ra hắn là gì không?”
Tác giả ps : xưa nay, thế giới này đã có xà yêu, đương nhiên cũng có điểm khác những yêu tinh kia a
~Sau khi hồ ly tu đạo thành yêu, có thể hóa hình người còn có thể thay đổi giới tính, điểm này rất nhiều tiểu thuyết đã có rồi !~ Phim ảnh < chung vô diệm > cũng có a, cho nên lão gia khỏa cảm thấy miễn cưỡng cũng coi như có căn cứ (? )
Còn mệnh của tiểu xà tại sao có thể thay đổi, chuyện đó sau này sẽ nói rõ đi~ thời điểm quan trọng sẽ sắp xếp cho Tuyết hồ vương lên sân khấu nhá
~______________________________________________________________
Tiêu : post vào đúng lúc trời mưa :)) Là sao đây =.=”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...