Xà Vương Tuyển Hậu

Cửa cung mở rộng, Cô Ngự Hàn nhún người nhảy lên ngựa, Thương Tuyệt Lệ liền theo sau.

Thuận tiện, Cô Ngự Hàn hạ lệnh: "Tuyệt Lệ, ngươi lưu lại bảo vệ Bối Bối, không cần đi theo ta."

"A? Vương, thuộc hạ luôn luôn đi theo ngài mà." Thương Tuyệt Lệ trong vô thức đã muốn kháng chỉ, hắn không muốn đi theo Tô Bối Bối kia đâu.

Mặt mày sầm xuống, ánh mắt Cô Ngự Hàn trở nên lạnh lùng, hắn nghiêm túc nhìn Thương Tuyệt Lệ chăm chú: "Đây là mệnh lệnh! Trở về thay Bổn vương bảo vệ Bối Bối thật tốt, không được có bất kỳ cứ sơ xuất gì, nếu lại không thấy nàng ở trong vương cung lần nữa, ngươi cứ mang đầu mình tới gặp ta!"

Cho dù có ngàn vạn lần không muốn, Thương Tuyệt Lệ cũng chỉ có thể gật đầu: "Thuộc hạ lĩnh mệnh."

Bối Bối ngồi ở trước bàn trang điểm, ngoan ngoãn để Anh nhi chải tóc cho nàng.

Nhìn Anh nhi nhanh nhẹn quấn tới quấn lui mái tóc dài của nàng, nàng cố gắng nghiêm túc nhìn thật kỹ, nhưng rốt cuộc cũng không có nổi một điểm gọi là ‘nhận thức’ đối với cách làm tóc cổ đại: "Anh nhi, ngươi đừng làm nhanh như vậy có được không, ta chưa kịp nhớ kỹ bước phía trước làm thế nào."

"Tiểu thư, ngươi tại sao muốn học chải đầu, sau này có Anh nhi hầu hạ ngươi là được rồi."

Cuối cùng buộc một sợi dây lên phía trên, búi tóc xinh đẹp đã hoàn thành.

Bối Bối hết quay trái lại quay phải, ung dung xem bộ dáng vận cổ trang của mình, thở dài một hơi: "Ai, ta nhàm chán quá. Không tìm ra chuyện để làm ta sẽ điên mất."


Chuyển chuyển con mắt, nàng nghiêng đầu, đánh giá Anh nhi từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ rõ ‎ ý đồ không tốt.

"Bối Bối tiểu thư, người làm gì mà nhìn Anh nhi như vậy."

Bị cái nhìn dò xét làm cả người không được tự nhiên, Anh nhi chậm rãi mà mở miệng, không hiểu sao nàng có cảm giác ánh mắt của Bối Bối tiểu thư rất quỷ dị.

Bối Bối mở to mắt, nhìn hình ảnh mình trong gương, sau đó hít một hơi thật sâu, hiện tại nàng không sợ thực thân của Cô Ngự Hàn, như vậy... nếu như người khác biến thành rắn, liệu nàng có sợ hay không?

Cố nén run sợ, nàng quay đầu lại nhìn Anh nhi: "Anh nhi, ngươi có thể biến thành rắn cho ta xem được không."

"A? Thì ra Bối Bối tiểu thư muốn nhìn thực thân của nô tỳ à, chỉ là... Anh nhi sợ nô tỳ làm cho tiểu thư bị kinh hãi."

Anh nhi có chút chần chờ, thật không dám tùy tiện hiện ra thực thân, ban đầu ở ngoài cung, Bối Bối tiểu thư đã bị thực thân của vương làm cho sợ hãi ngất xỉu đi, mặc dù thực thân của nàng so với vương nhỏ hơn rất nhiều, nhưng cũng là rắn mà.

" Sẽ không bị dọa đâu, ngay cả cái con đại xà Cô Ngự Hàn kia ta cũng không sợ nữa là." Bối Bối rất dũng cảm thúc giục.

"... Nô tỳ biến thân nha."

Anh nhi thấy Bối Bối khó nhọc gật đầu một lần nữa, mới từ từ biến thành mơ hồ, sau đó dần dần biến mất trong tầm mắt của Bối Bối.

Sau một lát, đám sương tan đi, Bối Bối nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy thực thân của Anh nhi, nàng nghi hoặc: "Anh nhi, ngươi ở nơi nào a? Tại sao ta không thấy được ngươi, Anh nhi?"

Bỗng nhiên, nàng loáng thoáng nghe được thanh âm tinh tế truyền đến từ dưới chân: "Tiểu thư, Anh nhi ở chỗ này a, ngươi cúi đầu có thể thấy Anh nhi."

Bối Bối nghe tiếng liền cúi xuống, chỉ thấy một con rắn nhỏ xinh xắn thật dài đang theo chân phải nàng bò đi lên, lưỡi phun phì phì, nàng kinh hãi thét chói tai: "A..."

Theo bản năng, nàng bắt đầu giậm chân, đá mạnh một cái, vừa đá vừa hét: "A... rắn a, rắn a..."

Rốt cục, con rắn nhỏ bị nàng hất ra, nặng nề văng tới góc cửa bên kia.

"Bộp!" Con rắn nhỏ đập vào vách tường, khói nhẹ từ từ tràn ra, dần dần biến thành Anh nhi ngã sấp trên mặt đất.


"Ai nha, lưng ta, đau quá. Bối Bối tiểu thư, sao ngươi lại đá nô tỳ ra?" Anh nhi chầm chậm đứng lên, xoa phần eo bị ngã đau, tủi thân nhìn Bối Bối.

"A, Anh nhi, thật xin lỗi, ta bị hoảng sợ, trong chốc lát không nghĩ ra đó là ngươi, có lỗi quá, có lỗi quá." Bối Bối vội vàng đi tới, luôn miệng nói xin lỗi, thuận tiện đưa tay giúp Anh nhi xoa xoa phần eo bị té.

"Có... bị thương chỗ nào không? Có muốn... gọi ngự y đến kiểm tra không?" Bối Bối khẩn trương ngắm nghía Anh nhi từ trên xuống dưới.

Anh nhi liền lắc đầu: "Nô tỳ không có việc gì."

"Vậy là tốt rồi, thật là vô ‎ý, ta không cố ý đá văng ngươi đi." Bối Bối xấu hổ cúi đầu đầy ăn năn.



Hoàng hôn, ánh nắng vàng rực như vỏ quýt, tạo thành một lớp sương mờ hồng nhạt trên nền tuyết trắng lóng lánh, thật lộng lẫy.

Cảnh sắc tuyệt đẹp, tưởng rằng tâm tình cũng dễ chịu theo, nào ngờ tâm trạng Bối Bối đang rất tệ, bởi vì, từ khi Cô Ngự Hàn rời đi chưa tới một khắc, Thương Tuyệt Lệ lại bắt đầu đi theo nàng, đi tới nơi nào, hắn liền theo tới nơi đó!

Quay đầu lại, Bối Bối tức giận nhìn Thương Tuyệt Lệ vẫn thủy chung duy trì một khoảng cách không đổi theo sát phía sau: "Thương Tuyệt Lệ, ngươi có thể không cần đi theo ta, ta không cần ngươi bảo vệ."

"Xin lỗi, đây là mệnh lệnh của vương, thuộc hạ phải đêm ngày bảo vệ Bối Bối tiểu thư." Thương Tuyệt Lệ nhanh chóng đáp lại.

"Đêm ngày?" Bối Bối nhịn không được thét chói tai.


"Lúc ta ngủ cũng theo ta đi ngủ hả?" Bối Bối nghiến răng nghiến lợi nói, nếu như hắn dám đáp có, trước tiên nàng sẽ giết hắn, sau đó sẽ thiến Cô Ngự Hàn!

Sắc mặt Thương Tuyệt Lệ rốt cuộc cũng có chút thay đổi, cũng bối rối đáp: "Thuộc hạ không dám, vương đã phân phó, Bối Bối buổi tối ngủ ở phòng ngủ của vương, thuộc hạ sẽ ở bên ngoài trông coi."

"Vậy ngươi không ngủ sao? Cô Ngự Hàn điên rồi, ta ở trong vương cung đương nhiên không có chuyện gì xảy ra, buổi tối ngươi cứ đi ngủ đi." Con ngươi Bối Bối suýt vọt ra khỏi tròng mắt, dù là rắn đi chăng nữa cũng phải nghỉ ngơi mà, Cô Ngự Hàn sao có thể hạ cái mệnh lệnh quỷ quái này chứ.

Nghe trong ngữ khí của nàng có vẻ bênh vực mình, mắt Thương Tuyệt Lệ hơi giật giật, cúi đầu, trong lòng cũng thấy có chút cởi mở, ngữ khí cũng cải biến, không cứng rắn như vậy nữa: "Thuộc hạ trải qua huấn luyện nghiêm khắc, có thể đứng mà vẫn nghỉ ngơi được."

Đưa tay vỗ trán, Bối Bối không còn cách nào khác chỉ đành đảo vòng mắt, liếc hắn một cái, lầu bầu: "Tự thích ngược đãi!"

Đi tới đi lui, ý nghĩ trong đầu Bối Bối không ngừng xoay chuyển, đột nhiên, ánh mắt nàng sáng lên, nghiêng tay hỏi: "Anh Nhi, trong vương cung có... quả cầu hay không a?"

"Quả cầu? Đó là cái đồ gì? Nô tỳ chưa nghe qua bao giờ." Anh Nhi nghi hoặc mà nghiêng nghiêng đầu, suy nghĩ lại, thật sự không nhớ ra chốn vương cung lại có vật như vậy.

"Không có a,... Có cầu mây hay không?" Cái...này có chứ.

"Có a, Thì ra Bối Bối tiểu thư thích chơi cầu mây a. Nô tỳ đi lấy liền." Anh Nhi hăng hái chạy vội đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui