Xà Vương Tuyển Hậu

Hắn kéo nàng rời xa hồ nước một chút: “Ta là xà, có thế nào cũng sẽ không trở thành con chó nhỏ.”

Nàng đưa tay che lỗ tai, lùi lại vài bước trơ mắt nhìn: “A… Đừng nói, đừng nhắc tới, ta không thích nghe đến từ ‘xà’ đâu!”

Đáy mắt nàng không nhịn được có chút khiếp sợ nhìn hắn, nàng nuốt nuốt nước miếng, sau đó thẽ thọt khúm núm, cười nịnh nọt lấy lòng hắn: “Cô Ngự Hàn, chúng ta thương lượng có được không? Ngươi sau này không nên biến thành xà ở trước mặt ta được không!”

Nhìn xuyên qua đáy mắt nàng như thế nào cũng không trừ được tận gốc sợ hãi, hắn nhịn xuống xúc động muốn cau mày, kéo nàng ôm vào lòng, cười xấu xa: “Không được! Sau này ngươi phải tập làm quen với thực thân của ta!”

“Tại sao nhất định phải quen, ta không muốn! Ngươi cứ đẹp trai anh tuấn như vậy chẳng phải vẫn tốt sao? Như vậy nhìn vào thật tốt a.” Bối Bối lấy lòng vỗ vỗ ngực hắn, thuận tiện lau lau vết bẩn vào cơ thể cường tráng của hắn.

Được rồi, nàng thừa nhận nàng rất không khí phách, nàng cực kì thích dáng người hiện nay của hắn, cũng không kháng cự được khuôn mặt xinh đẹp của hắn, cho dù hắn là một con rắn!

Hắn hừ nhẹ một tiếng, coi việc nàng lấy lòng là không đúng, đôi mắt tà ma, nắm tay nàng đưa tới bên môi hôn, mập mờ ám chỉ nói: “Tiểu Bối Bối, ngươi đang khiêu khích ta sao? Ta tuyệt đối không để ý tới việc cùng ngươi ở nơi cảnh sắc tươi đẹp này làm chuyện kích thích đâu.”

Trên mu bàn tay, môi hắn truyền lại cảm giác nóng bỏng chỉ thuộc về hắn, khiến tim nàng đập lỗi một nhịp, nàng dùng sức muốn rút tay về: “Ngươi người này, không, con rắn nhà ngươi, quả thực háo sắc đến làm cho người ta giận sôi mà!”

Buông tay nàng ra, hắn dùng sức ôm chặt lưng nàng, cúi đầu chạm vào mặt nàng, con ngươi đen chảy xuôi qua một dòng sắc hồng nhàn nhạt: “Sao? Ta đây là xà háo sắc làm cho người ta giận sôi, như vậy… Ta không làm gì thì chẳng phải là có lỗi với sự khen ngợi của tiểu Bối Bối cục cưng sao.”

Cảm thụ được nhiệt độ của hắn càng ngày càng cao, nàng nói lắp: “Ngươi ngươi… Đừng xằng bậy.”

Thấy ánh mắt của hắn càng ngày càng hồng rực rỡ, yêu dị, mê hoặc, lộng lẫy làm cho người ta muốn đắm chìm vào trong đó, Bối Bối càng cảm thấy cả người nóng lên, sợ hãi nói: “Này này, ngươi không được biến thành xà, làm ta sợ, có nghe không… Ô ô…”

Không đợi nàng nói xong, Cô Ngự Hàn chặn lại đôi môi mềm mại kia, dùng đầu lưỡi linh hoạt cạy mở ra hai hàm răng, điên cuồng cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho, bừa bãi thu lấy thứ dịu ngọt trong trẻo của nàng.

Nụ hôn cay cay nóng bỏng khiến cho máu trong người nàng bị một trận lại một trận ấm áp đánh sâu vào, nàng mất điều khiển mà dần dần đắm chìm trong nụ hôn nồng nhiệt của hắn, theo bản năng vòng tay ôm lấy cổ hắn.

Hắn thuận tay ép lên lưng nàng, khiến nàng càng dính chặt vào hắn, không hề có khe hở, hai cơ thể đều cảm nhận nhiệt độ của nhau.

Trong lúc nàng đang tình mê loạn ý, hắn buông ra môi nàng, thấy nàng vẫn còn chưa hết liếm liếm môi cánh hoa bị hôn đến hồng rực, hắn cười nhẹ, con ngươi đen dần dần chuyển hồng: “Tiểu Bối Bối, vì để cho ngươi nhanh thích ứng với ta hơn, chúng ta lần này làm một cái kích thích nguyên thủy nhất.”

“Sao?” Bối Bối mơ mơ màng màng không biết hắn đang nói cái gì.

Cô Ngự Hàn cả người nóng như lửa nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng, dưới trời chiều, da thịt nàng xúc động càng ửng đỏ, hắn tà ác cười một tiếng, dần dần biến thân.


Chỉ chốc lát sau, cuốn lấy nàng, là một con rắn đỏ đậm lại lóng lánh trong sáng, con rắn mềm mại dính sát vào mỗi một chỗ trên cơ thể nàng, ngay cả chỗ bí ẩn nhất cũng không buông tha.

Bối Bối lúc này hoàn toàn thanh tỉnh, ánh mắt nàng trợn to, nhìn đầu rắn của hắn liếm loạn bừa bãi ở trước ngực nàng, nàng vừa nóng vừa sợ: “Cô… Cô Ngự Hàn, ngươi ngươi… nhanh biến trở lại đi.”

“Tiểu Bối Bối, đừng sợ, chờ một chút ngươi sẽ rất thoải mái.” Ánh mắt hắn lóng lánh trong suốt nhìn nàng chớp chớp.

“Nhắm mắt lại, cảm nhận ta.” Hắn nâng đầu đến bên tai nàng, liếm liếm vành tai của nàng, tiếng nói của hắn vẫn như trước, từ tính, mị hoặc, trong mắt của hắn, chảy qua một dòng rượu đỏ.

Bối Bối dường như bị hắn hạ chú bùa mê, chậm rãi nhắm mắt lại, tâm, dường như bởi âm thanh quen thuộc của hắn mà dần dần thả lỏng, chỉ cảm thấy trong cơ thể càng ngày càng nóng.

Dưới nơi hắn mềm mại nóng bỏng dây dưa, da thịt không chỗ nào may mắn tránh thoát khỏi sự vuốt ve của hắn, lúc nhanh, lúc chậm, lúc mạnh, lúc nhẹ, khiến cơ thể nàng không ngừng bị hưng phấn thít chặt.

Không biết từ lúc nào, nàng đã nằm trong vòng siết của cơ thể to lớn kia, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Một hồi lại một hồi sóng triều đánh úp vào nàng, nàng khó nhịn rên rỉ nhẹ nàng: “Ư..m…”

“Thoải mái mà, bảo bối của ta?” Thanh âm của hắn mơ hồ truyền đến từ phía dưới của nàng.

“Hàn…” Nàng nhịn không được giãy dụa thắt lưng mềm mại, muốn ma sát với nhiệt nóng mềm mại của hắn để giảm bớt khó chịu.

“Bảo bối, sẽ để cho ngươi càng thêm thoải mái!”



Trời chiều bên hồ, một cái cự xà màu đỏ động tác hết sức ôn nhu lại cuồng dã triền miên quấn lấy một nữ nhân…



Ái triều qua đi, Bối Bối kiệt sức híp lại mắt, hồng xà bên người lười biếng cuộn tròn, bọn họ sít sao cuốn lấy nhau cùng chợp mắt.

Lúc này, nàng đã không còn sức lực để đi sợ, chỉ nghĩ cố mà bình ổn nội tâm đang xao động.


Trời ạ, sau khi hắn biến thành xà công phu dây dưa quả thực… Làm cho không người nào có thể suy nghĩ rằng đó là một con rắn, ngược lại càng như là một cao thủ giường chiếu!

“Tiểu Bối Bối, thoải mái sao?” Cô Ngự Hàn dần dần biến trở về hình người, ôm nàng ngồi dậy.

Ý thức của nàng vẫn còn mơ hồ nói: “Tại sao thân rắn của ngươi không lạnh?”

Hắn cười khẽ, cắn cắn vành tai non mịn của nàng: “Bởi vì ta nghĩ muốn phát nhiệt với ngươi, đương nhiên sẽ không lạnh.”

“Đến khi nào mới có thể biến lạnh?” hỏi tới, chỉ vì tò mò, bởi vì nàng từng bị một cái xà lạnh như chí cực hàn băng cuốn lấy suýt tắt thở, mà hắn, vẫn đều là ấm áp.

“Tâm lạnh thì sẽ lạnh.” Môi hắn tiếp tục*** nhiễu cổ nàng.

Cảm giác được hô hấp của hắn lại trở nên hỗn loạn, nàng kinh hãi ngồi thẳng người, quay đầu lại, đưa tay che môi hắn lại: “Đừng… tới nữa, mệt chết người.”

Hắn đưa lưỡi liếm liếm lòng bàn tay nàng, đôi mắt nóng bỏng nhìn con ngươi của nàng chăm chú: “Nói cho ta biết, mới vừa rồi có phải rất thoải mái không? Còn sợ không?”

Nghe vậy, đầu óc nàng bất giác nhớ lại vừa rồi một hồi kịch liệt, ngực lại hơi hơi nóng lên, đúng vậy, vừa rồi nàng chỉ cảm thấy thoải mái, không cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ nàng thật sự thích ứng hắn?

Khuôn mặt không kiểm soát được ửng hồng, nàng tránh né không dám nhìn đôi mắt nóng bỏng của hắn: “Ta không biết.”

Thấy nàng thẹn thùng đỏ mặt, cả cổ cũng bỏ bừng, hắn đắc ý cười to: “Ha ha ha… Tiểu Bối Bối, ngươi hưởng thụ rất thoải mái chứ gì, ha ha ha…”

Của ngươi cái… kia giấu ở nơi nào trên thân rắn?

Nghe tiếng cười của hắn, Bối Bối thúc thúc vào người hắn, sau đó hình như nhớ ra cái gì, nàng lén lút lấm lét nhìn hắn, nháy mắt mấy cái, ánh mắt ngượng ngùng nhưng càng thêm tò mò: “Cô Ngự Hàn, mới vừa rồi… của ngươi cái… kia, tiến vào thân thể của ta giấu ở nơi nào? Tại sao lúc ngươi biến thành xà đánh nhau với người không có thấy?”

Khóe mắt nheo lại, hắn tức giận lườm nàng: “Chẳng lẽ ta bình thường cũng muốn bày ra cho người khác nhìn sao? Da rắn chính là y phục của ta, giống như lúc hình người bị giấu ở bên trong, ngu ngốc!”

“Chính là… Nếu như ngươi biến thành xà lúc đi lại, gặp phải kích động trở nên to lớn, không cẩn thận va vào tảng đá làm sao bây giờ? Chẳng phải là sẽ bị thương?” Trong đầu nàng nghĩ tới đủ loại khả năng, khuôn mặt cũng bất giác càng thêm hồng rực.

Lần này, khóe miệng hắn liền co rúm, con mắt anh tuấn thẳng tắp trừng nàng: “Vậy lập tức biến thành hình người đi tìm nữ nhân giải quyết!”


Cái này chết rồi, đến lượt ánh mắt Bối Bối co rút, nàng bực mình lập tức từ trong lòng hắn đứng lên, trừng hắn: “Tốt nhất lúc ấy không có nữ nhân, ngươi lại không kịp biến trở về hình người, cho nên… Đụng chết ngươi!”

Nói xong, nàng xoay đầu hướng phía Tiểu Bạch nhanh chóng bước đi, xoay người lên ngựa, bỏ hắn lại tại chỗ, một mình giục ngựa rời đi.

Cô Ngự Hàn há hốc mồm nhìn các động tác liên tiếp rời đi của nàng, lắc đầu thở dài, xem ra thùng dấm nhỏ này lại chua rồi, ai…

Hắn cam chịu số phận đành thi triển pháp thuật chạy như bay, đuổi theo nàng.

Rất nhanh, hắn liền rơi ngồi xuống phía sau nàng, đưa tay ôm chặt lấy, cằm đặt tại hõm vai nàng, bất đắc dĩ thở dài: “Tiểu Bối Bối, nói đùa với ngươi thôi, ai bảo ngươi hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy, thật sự là…”

“Hừ, ngươi khó chịu có thể không đáp a.” Bối Bối hừ lạnh lùng.

“Được rồi được rồi, đều là lỗi của ta, đừng tức giận, đừng tức giận.” Hắn đưa tay vòng đến phía trước tiếp nhận dây cương trong tay nàng, thúc vào bụng ngựa, Tiểu Bạch rất chính xác bắt đầu chạy như bay.

Hắn hôn vành tai trắng nõn của nàng, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Bối Bối, có muốn thử cảm giác bay lượn một lần.”

“Làm chi… A…” Bối Bối còn chưa nói xong, liền cảm giác bản thân đột nhiên lăng không bay lên, không, chính xác phải nói là Tiểu Bạch từ mặt đất bằng phẳng, hướng bầu trời bay lượn đi.

“Hí..hí..” Tiểu Bạch hưng phấn mà hí, chiếc đuôi trắng muốt vẫy rõ cao.

“A… Cô Ngự Hàn, ngươi cho ta xuống phía dưới, ta… Ta sợ cao.” Bối Bối khẩn trương đưa tay túm chặt bắp đùi hắn, dùng bao nhiêu sức nàng không biết, chỉ biết là nàng cảm giác gió lớn ở hai bên lỗ tai nàng thổi vù vù.

Hắn đưa tay ôm nàng, đem nàng nhét vào sâu trong ngực, cả người bao phủ bởi ánh sáng màu hồng nhạt, ngay cả nàng cũng lòe lòe phát sáng.

“Mở mắt nhìn, ta cam đoan sẽ không làm ngươi té xuống.” Hắn khích lệ nàng.

“Là ngươi hứa đấy nha.”

Bối Bối trong lòng vừa sợ vừa tò mò, nàng chưa từng được trải qua việc như vậy mà.

Ánh mắt chậm rãi mở ra một cái khe, sau đó, đám mây đẹp đẽ bay xoẹt qua, nàng rất nhanh hoàn toàn mở rộng tầm mắt, quay trái quay phải nhìn những đám mây xoẹt qua người mình.

Oa oa, nàng thật đúng là đi tới một không gian không biết bị bao nhiêu khoa học gia muốn nghiên cứu, hóa ra, những truyền thuyết từ xa xưa lưu lại đúng là có sự lạ kì!

“Oa… Ta biết bay sao, ta biến thành thần tiên! Sau này về nhà nhất định phải kể cho bà nội nghe, ta biến thần, ha ha…” Nàng không nhịn được kích động cùng hưng phấn trong lòng, đưa tay đi chạm vào những đám mây mềm mại, đám mây lập tức tản ra, xẹt qua không một vết tích.

Trong lúc nàng hưng phấn mà ồn ào, Cô Ngự Hàn mày kiếm nhếch lên, cảm giác tâm không thể kiềm chế bị thắt chặt, pháp lực đột nhiên bất ổn mất kiểm soát, bọn họ thẳng tắp từ giữa không trung té xuống.


“A… Thình thịch!”

Hai người một con ngựa rơi xuống chính giữa một cái hồ, bọt nước bắt cao.

Bối Bối nổi lên khỏi mặt nước, lắc lắc mái tóc ẩm ướt, lúc này, Cô Ngự Hàn cũng từ bên cạnh nàng nổi lên.

Ánh mắt trừng thẳng, nàng tức giận lấy tay chỉ chỉ vào trong ngực hắn, đôm đốp một trận lửa giận: “Cô Ngự Hàn đáng chết, ngươi không phải nói sẽ không làm ta té xuống sao? Ngươi nhìn hiện tại, không chỉ có khiến ta té xuống, còn rớt vào trong hồ lạnh như băng, uống không biết bao nhiêu ngụm lớn ngụm nhỏ nước, ngươi ngươi ngươi… Ngươi là đồ nói không giữ lời!”

Mặt Cô Ngự Hàn lạnh lùng, sắc mặt càng thêm không tốt, hắn buồn bã liếc mắt nhìn nàng, sau đó mím lại bạc môi, trầm mặc làm phép đem Tiểu Bạch còn đang giãy giụa trong nước đưa lên bờ, sau đó tiếp tục thoáng liếc mắt nhìn nàng, một câu cũng không nói liền hướng tới bờ hồ bơi đi, hành vi liên tiếp rời đi thực sự rất cá tính.

“Ai nha? Ngươi cái đồ không giữ lời hứa lại còn tự kỉ, bản thân pháp lực không tốt còn giận ta!” Bối Bối vừa khó hiểu vừa tức giận trơ mắt nhìn bóng lưng của hắn, rất khó chịu mà rẽ nước hướng tới bên bờ bơi đi.



Trở lại khách sạn, hắn sẽ đem nàng giao cho Anh Nhi, thuận miệng nói một câu: “Anh Nhi, giúp nàng lau khô.”

Sau đó, không bao giờ thấy lại bóng dáng của hắn.

Bối Bối chỉ cảm thấy hắn một mạch trở về đều đang hờn dỗi, liên tục không tan, nàng buồn bực, cũng giận giữ, hắn dựa vào cái gì, không lý do mà giận nàng?

“Hừ, bản thân té xuống đâu có chuyện gì liên quan tới ta, học nghệ không tinh thẳng thắn nói ra ta cũng sẽ không chê cười hắn a, chết cũng không hé răng như vậy tính cái gì…” Bối Bối vừa vắt mái tóc dài ẩm ướt, vừa tức giận nói thầm liên tục.

Anh Nhi đã mang y phục khô cho nàng thay, vô tình nghe được nàng oán thán, không nhịn được có chút lo lắng: “Bối Bối tiểu thư, ngươi cùng Vương sao rồi? Tại sao trở về toàn thân lại ẩm ướt, hơn nữa Vương hình như đang tức giận.”

“Ai thèm để ý cái nam nhân động kinh kia sao tức giận, hắn muốn chọc giận liền tức chết đi tốt lắm, ta còn sống vẫn tức nè!”

Bối Bối tức giận đến nắm tay xua xua trước mặt Anh Nhi, làm bộ như muốn đánh người.

Con ngươi run run nhìn nắm tay đang giơ sát chóp mũi, Anh Nhi nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận nhìn lửa giận trong mắt Bối Bối: “Bối Bối tiểu thư, ngươi… ngươi … đừng nóng giận, …trước hết lau khô tóc, nếu không sẽ bị phong hàn, khí trời rất…”

Anh Nhi vẫn chưa nói xong, Bối Bối liền rất không lịch sự đánh một cái hắt xì: “Cáp thu!”

“Lạnh.” Đồng thời, Anh Nhi cũng nói xong chữ cuối cùng.

“Tiểu thư mau tới đây bên này ngồi, có ấm lô.” Anh Nhi quýnh lên, vội vàng thúc giục nàng đến ngồi xuống bên cạnh huân lô, sau đó động tác mau lẹ giúp nàng chà lau tóc ẩm ướt.

“Anh Nhi, hắn đâu?” Nhịn thật lâu, nàng rốt cục không nín được, nàng nhất định phải hỏi rõ ràng cái tên kia dựa vào cái gì giận dỗi nàng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui