Ù ù cạc cạc chẳng hiểu vì sao bị nhìn trừng trừng, hơn nữa, ánh mắt hắn thì hung tàn còn bộ dáng cứ như muốn đem nàng nuốt sống. Nàng chỉ quen với vẻ mặt cợt nhả của hắn, tình huống hiện tại… khiến cho nàng bị dọa đến hoảng sợ.
“Ngươi ngươi… Ngươi trừng như vậy làm cái gì. Ta phải đi xem bạn tốt của ta là Uyển Nhi cùng Thúy Nhi ra sao, chẳng nhẽ cũng không được sao…”
Nàng vừa nói đầu óc liền ngay lập tức thanh tỉnh, nghĩ được một chuyện rất trọng yếu thiết thực.
Vừa đổi ngữ điệu, nàng vừa dè dặt nhìn hắn, cảm thấy có chút không ổn, nuốt nuốt nước miếng: “Cô Ngự Hàn, ta hỏi ngươi một vấn đề được không? Thương Tuyệt Lệ nói nơi này là xà giới, ngươi là xà vương của Xích Diễm quốc,… Có phải những người khác đều là… xà?”
Nghiêng người liếc mắt dò xét nàng, Cô Ngự Hàn tức giận khi thấy nàng vẫn nhấn mạnh cái chữ ‘xà’ này, cứ như xà khiến nàng ghét không bằng: “Không sai, nơi này là xà giới, tất cả mọi người là xà loại.”
Nói vậy… Uyển Nhi cùng Thúy Nhi cũng là xà loại!
Sắc mặt Bối Bối thay đổi mấy lần, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt. Dù các nàng là hai con rắn nhưng cũng là rắn tốt, nàng Không sợ! Đúng… Chỉ cần các nàng không biến mình trước mặt nàng thì nàng Không sợ!
“Như thế nào, còn muốn đi tìm nàng sao?” Cô Ngự Hàn thu hết vào đáy mắt vẻ mặt giãy giụa của nàng.
“Đương nhiên muốn.”
“Không sợ rồi sao?” Tâm hắn không nhịn được âm thầm cảm thấy vui vẻ.
Ngẩng đầu lên, nàng phản bác rất có đạo lý: “Ta vẫn sợ rắn, nhưng mà, các nàng đều là rắn tốt, cho nên, các nàng là bạn tốt của ta.”
“Ta đây thì không phải rắn tốt sao? Không cần quên là ai cố gắng quên mình cứu ngươi!” Cô Ngự Hàn không phục nhắc nhở nàng, vì nàng chấp nhận người khác nhanh chóng như vậy mà cảm thấy không vui.
Nghe vậy, miệng Bối Bối mấp máy, không biết nên nói cái gì. Đúng vậy, hắn cũng không xấu, nàng tại sao lại sợ hắn?
Thấy nàng trầm mặc không đáp, Cô Ngự Hàn mày kiếm ngạo nghễ vung lên, phiết môi: “Mặc kệ, ngươi sợ cũng tốt mà không sợ cũng tốt. Dù sao không lâu sau ngươi sẽ là xà hậu của ta!”
“Cái gì, ngươi nói cái gì nhảm nhí vậy. Ta là người, làm sao có thể biến thành vương hậu của ngươi. Ngươi đi tìm mỹ nhân ở trong cung của mình đi.” Bối Bối kinh hãi không ít, nghĩ đến bản thân biến thành rắn, trườn trườn đi trên mặt đất, nàng liền cảm giác thấy hoang đường.
Được rồi, nàng thừa nhận, việc nàng hiện tại không chịu nổi sự dụ dỗ của xà vương cũng rất hoang đường, ô… là nàng không có khí phách.
Nhắc tới điều này, tâm tình Cô Ngự Hàn thoáng chuyển biến tốt đẹp một ít, hai tay của hắn đưa ra trước ngực, sau đó để sát vào nàng, cái mũi anh tuấn ở cổ của nàng mà ngửi ngửi: “Tiểu Bối Bối, trên người của ngươi mùi người ngày càng nhạt, mà xà loại mùi vị cũng càng ngày càng đậm.”
“Sao có thể như vậy?” Bối Bối có chút hơi sợ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn không giống như đang hù dọa mình.
Bạc môi nhếch lên, hắn đưa tay chạm vào bụng nàng, cười đến tà ác: “Đương nhiên có khả năng. Bởi vì phân thân của ta sẽ ở trong cơ thể ngươi càng ngày càng nhiều, ngày nào đó ngươi có mang cục cưng của ta. Sau đó mùi nhân loại sẽ không còn sót lại chút gì, khi đó, ngươi chính là xà mụ mụ rồi.”
“Xà mụ mụ… Ta không cần!” Bối Bối hoảng sợ động động tay của hắn, rồi nhảy ra thật xa, đề phòng nhìn hắn.
“Cô Ngự Hàn, ta cảnh cáo ngươi, ngươi sau này không được chạm vào ta.”
Nàng thà chết đi còn hơn, cùng một con rắn mây mưa thất thường còn chưa đủ hay sao, còn muốn làm xà mụ mụ? Đánh chết cũng không cần, vừa nghĩ tới có tiểu xà ở trong bụng mình giật giật đi, nàng không khỏi rùng mình một cái.
“Không cần?” Cô Ngự Hàn nguy hiểm nheo lại con ngươi đen. Phản ứng cự tuyệt mạnh mẽ của nàng đã làm tổn thương đến lòng kiêu ngạo của hắn rồi, có bao nhiêu nữ nhân tha thiết ước mơ hài tử của hắn, còn cầu không được!
“Nếu như ngươi nói không cần làm xà mụ mụ, vậy không cần đi xem bằng hữu của ngươi cái gì mà Uyển Nhi.” Hắn nhàn nhàn nhìn nàng, trong mắt mơ hồ xẹt qua một tia căm tức. Hừ, nữ nhân này thiếu sự dạy dỗ mà.
Trong lúc Bối Bối muốn chỉ trích hắn, Thương Tuyệt Lệ đi tới.
“Vương, thuộc hạ đã dựa theo phân phó đi gặp Uyển Nhi cô nương, nhưng mà ma ma nơi đó nói nàng không thoải mái, không tiếp khách.”
Bối Bối sững sờ, cuối cùng cũng tiêu hóa ý tứ trong lời nói của Thương Tuyệt Lệ, nàng ngẩng đầu, mắt hạnh trừng trừng: “Cô Ngự Hàn, ngươi tìm Uyển Nhi làm chi? Cảnh cáo ngươi, đừng đem tà ác tư tưởng của ngươi đối phó với Uyển Nhi. Uyển Nhi đã có người thầm yêu trộm nhớ rồi.”
“Tư tưởng tà ác của ngươi?” Hắn bấm tay búng vào trán của nàng.
Kỳ thật sau khi tìm được nàng, hắn cũng đã điều tra rất rõ ràng cuộc sống gần đây của nàng, bao gồm cả việc nàng ở Bách Hoa Các đã từng làm cái gì, nếu không nàng cho là hắn sẽ khinh địch như vậy mà buông tha nàng đến ở cái loại địa phương như Bách Hoa Các sao.
“Vậy ngươi lệnh Thương Tuyệt Lệ đi gặp Uyển Nhi làm cái gì?” Bối Bối như trước không yên lòng.
“Ngươi không phải muốn thay nàng chuộc thân sao? Ngươi hiện tại đã không muốn, ta đây cũng không cần tốn bạc.” Cô Ngự Hàn lạnh lùng nhìn nàng.
Bối Bối bất chấp rụt rè nhào vào lòng hắn, nắm chặt vạt áo của hắn: “Không nên, chúng ta lập tức đi giúp Uyển Nhi chuộc thân.”
“Hừ, hiện tại đã không sợ ta rồi sao, còn dám nhào tới mạnh như vậy, khung xương của ta đều sắp bị tháo rời luôn.” Cô Ngự Hàn ngoài miệng thì ai oán, hai tay cũng rất tự động ôm lấy thắt lưng của nàng, nghiêm phạt bằng cách cấu nàng một cái, nhưng lực đạo lại hết sức nhẹ nhàng.
“Ngươi ở, ta đi là được.” Bách Hoa Các, hắn thực sự một chút cũng không muốn cho nàng đến!
“Không cần, ta muốn đi. Nếu như ngươi không mang ta cùng đi, ta liền tự len lén đi!” Bối Bối phẩy đầu, ánh mắt rất kiên quyết.
“Ngươi… Không ngoan!”
“Ba!” Tay Cô ngự Hàn từ lưng nàng trượt xuống, đánh cái mông mềm mại của nàng.
“Đau đau, bắt nạt tiểu nữ tử sao là anh hùng hảo hán.” Bối Bối ồn ào kêu, có chút thẹn thùng liếc mắt nhìn Thương Tuyệt Lệ đang đứng ở một bên, may may hắn rất thức thời đứng ở phía sau.
Lập tức, con ngươi đen của nàng hơi chuyển, vừa cười tủm tỉm lấy lòng: “Ngươi mang ta theo đi mà, ngươi anh hùng như vậy, sẽ không mặc kệ ta đáng thương phải không.”
“Thật sự muốn đi như vậy?” Hắn đưa tay lướt qua sợi tóc phía vành tai nàng, con ngươi đen rất mềm mỏng vì nàng làm nũng, cho dù biết nàng có mục đích khác, nhưng mà cảm giác hưởng thụ cũng thật thích. Nhưng hắn sẽ không nói cho nàng, tránh sau này nàng sẽ dùng chiêu này để đạt được mục đích.
“Đúng!” Bối Bối nặng nề gật đầu.
Ngay sau đó, nàng tươi cười rạng rỡ ôm lấy hắn, ra tay trước chiếm lợi thế: “Cám ơn!”
Sắc mặt Thương Tuyệt Lệ không tốt len lén nhìn Bối Bối quay về lại ôm trong ngực Vương muốn làm gì thì làm, cơn tức giận đã nhẫn nhịn lại bùng lên, lại nhớ đến đã từng bị nàng hạ thuốc xổ đến chết đi sống lại thì lửa giận càng thêm bốc mãnh liệt, thế nhưng… Hắn chỉ có thể nín nhịn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...