Nghe vậy, Cô Ngự Hàn gần như lập tức túm lấy vạt áo của Thương Tuyệt Lệ, mắt phượng uy hiếp: “Nói mau, nàng ở nơi nào?”
“Khụ khụ khụ…” Thương Tuyệt Lệ bị Cô Ngự Hàn lắc một cái, thiếu chút nữa tắt thở.
Cô Ngự Hàn rất nhanh buông tay, kiềm chế tình cảm bản thân, khuôn mặt tuấn tú một lần nữa đeo lên mặt nạ nhàn nhã coi thường, nhưng trong lòng lại âm thầm tự giễu, xem ra hắn càng ngày càng không kiềm chế được đáy lòng đang vội vàng.
Thương Tuyệt Lệ điều chỉnh lại mạch suy nghĩ, sau đó dè dặt nhìn Cô Ngự Hàn, có chút khó nói: “Thuộc hạ hoài nghi, ngày trước tại Bách Hoa Các hạ thuốc xổ thuộc hạ, nha hoàn che mặt nhất định là Bối Bối tiểu thư!”
Hắn vừa rồi luôn nhớ tới nha hoàn che mặt kia, cảm thấy ánh mắt của nàng rất quen thuộc, sau khi nghe Vương nói Tô Bối Bối ở gần đây, hắn lớn mật đem ánh mắt của nha hoàn che mặt so sánh với ánh mắt của Tô Bối Bối, gần như ngay lập tức, hắn liền đưa ra kết luận, nha hoàn che mặt nhất định là Tô Bối Bối!
Sững sờ một lúc, con mắt anh tuấn của Cô Ngự Hàn trợn to, gầm lên giận dữ: “Nàng ở thanh lâu? Chết tiệt, nàng dĩ nhiên cho ta chạy đến cái loại… địa phương này đi chơi, tốt, rất tốt! Da nàng thật sự quá ngứa ngáy!”
Nghiến răng nghiến lợi nói xong, quanh thân Cô Ngự Hàn hồng quang chợt lóe, thân hình hắn liền hóa thành một đoàn lửa đỏ bay nhanh ngược về hướng hắn đã đi qua - Bách Hoa Các!
Trong Bách Hoa Các, thỉnh thoảng truyền ra tiếng thét chói tai hoảng sợ.
Trong một lúc hỗn loạn, Bối Bối đẩy Uyển Nhi, vừa vội lại vừa loạn: “A… Uyển Nhi, ngươi đi trước, không cần lo cho ta.”
“Không được, ta không thể bỏ lại ngươi cùng Thúy Nhi, ngươi đi trước, người hắn muốn là ta.” Uyển Nhi trở tay đẩy Bối Bối rời đi, cục diện giữa hai người hình thành thế giằng co.
Thúy Nhi sợ hãi nhìn nam nhân đang càng ngày càng tới gần, thất thanh hô to, cả người nàng phát run: “Các ngươi đừng cãi cọ, hắn đã tới rồi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…”
Hắc Khi Dạ lười biếng chậm rãi bước đi thong thả từng bước, cười đến rét căm căm: “Các ngươi như con thú bị dồn vào đường cùng, càng nhìn càng làm cho người ta thật hưng phấn.”
Đột nhiên, con mắt đen láy tối tăm của hắn thoáng nhìn, quét về phía Bối Bối, tàn ác thích thú nheo lại: “Nhưng mà… hoa khôi Bách Hoa Các, ta bây giờ trái lại không hề muốn ngươi, mà là muốn người bên cạnh ngươi đang nữ giả nam trang kia… Ta hiện tại rất muốn rất muốn! Ha ha ha…”
“Cái… Cái gì? Bối Bối ngươi…” Uyển Nhi ngây dại, Thúy Nhi không thể tin nhìn Bối Bối chăm chú.
Bối Bối không rảnh để ý tới sự kinh ngạc của các nàng, mắt đen của nàng chuyển động, muốn tìm kiếm phương pháp có thể thoát thân, bỗng nhiên, mắt nàng thấy mấy cái cửa sổ thật to đang mở rộng, bên cạnh cửa sổ đang phấp phới một cái trướng rèm.
Cúi đầu, nàng nhỏ giọng nói: “Nếu hiện tại người hắn muốn là ta, chờ một chút ta sẽ chạy tới chỗ hắn rời đi sự chú ý của hắn, sau đó lợi dụng rèm cửa sổ theo đó trượt xuống phía dưới, các ngươi nhân cơ hội đó chạy đi biết không?”
“Không…” Uyển Nhi cùng Thúy Nhi đồng thanh phản bác, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Bối Bối ngăn lại.
“Không còn thời gian, tên kia nhìn là biết có bản lãnh thực sự, hiện tại thừa dịp hắn khinh địch chơi đùa với chúng ta, chúng ta phải nắm lấy cơ hội… Bảo trọng!”
Bối Bối không hề do dự đứng lên, mặt mày hớn hở giang hai tay nghênh đón Hắc Khi Dạ, liếc mắt đưa tình mập mờ nói: “Nhìn thấy công tử đẹp trai mà lại thích ta như vậy, ta liền…”
Thấy nàng đột nhiên tươi cười rạng rỡ chạy tới, Hắc Khi Dạ quả nhiên sửng sốt một chút, tranh thủ lúc hắn còn chưa kịp hiểu ý định của mình… nàng liền…
“Ta lại càng thêm muốn chạy trốn!” Bối Bối thừa dịp hắn kinh hoàng trong nháy mắt, nghiêng người né qua hắn, lợi dụng đà thân thể đang chạy nắm chặt trướng rèm dài chấm đất, nhún người bay ra ngoài cửa sổ.
“A…” Sau khi đưa người từ khoảng không bay ra, Bối Bối cảm giác thân thể của mình nhanh chóng rơi xuống, nàng nhắm chặt mắt, trong lòng sợ hãi rống to.
Khuôn mặt tuấn mĩ của Hắc Khi Dạ sa sầm, lửa giận nhét đầy ngực, hắn dĩ nhiên… Bị một nhân loại đùa giỡn!
Không thèm để ý hai nữ nhân còn lại, hắn vận công, quanh thân gió đen cùng bụi đất nổi lên, thổi quét rồi đuổi theo ra ngoài cửa sổ: “Nhân loại nữ nhân, lần này ngươi … Thật sự chọc giận ta!”
Giữa không trung, Bối Bối như nghe thấy Diêm Vương rống giận tới đòi mạng, hơn nữa hình như đã ở giữa không trung, nàng kinh hãi, mắt mở ra một cái khe nhỏ, rất không may mắn… Nàng liền thấy anh tuấn nam nhân làm cho người ta lông tơ đều dựng hết lên kia đang đi ra đuổi theo nàng, hơn nữa quanh thân hắn gió đen như thể muốn chụp đến nàng!
“A… mẹ ơi, ngươi …đây là khinh công gì á, sao lại nhanh như vậy, a… Không cần thổi tới đây, cầu … cầu ai… Cứu mạng a…”
Bối Bối đã sợ đến hồn phi phách tán, chỉ có thể dựa vào bản năng hô thét.
“Hừ! Như vậy liền hô cứu mạng rồi, để cho ngươi thử nghiệm mùi vị trước khi chết nha!” Hắc Khi Dạ cả người phi thân, rơi vào một chỗ trên nóc nhà, hai tay vận lên gió lốc màu đen, vung lên, kình phong sắc bén xé rách không khí, thẳng tắp bắn về phía mành vải Bối Bối đang túm.
Hắn muốn làm gì?
Ánh mắt Bối Bối nhìn theo đạo gió đen có thể đánh chết người, thấy nó bổ về phía trướng rèm nàng đang túm, ánh mắt của nàng hoảng sợ đến muốn rớt ra ngoài: “A… Không cần a, mẹ ơi, ngươi là đồ thối nam nhân, dĩ nhiên bắt nạt ta như vậy, ta… Ta… Ta không chơi nữa…”
Khi nàng đang kêu trời gọi đất, trướng rèm phát ra “Xoạt” một tiếng, vỡ tan, từ từ toác ra…
Trơ mắt nhìn trướng rèm rách ra, hai tay Bối Bối trên không trung cào cào khắp nơi, nhưng không tìm được thứ gì có thể ngăn cho nàng không rơi xuống.
Cảm thấy cơ thể đang rơi xuống nhanh chóng, Bối Bối tuyệt vọng nhắm mắt lại: “A… Cô Ngự Hàn, mau tới cứu ta a, ô ô ô… Ta không muốn chết đâu, Cô Ngự Hàn…”
Đến ranh giới tuyệt vọng, trong đầu nàng xẹt qua thân ảnh của Cô Ngự Hàn, không chút nghĩ ngợi liền gọi tên của hắn, thần ơi phật ơi, đem Cô Ngự Hàn biến lại đây cứu... cứu ta đi.
“Ô ô ô… Cô Ngự Hàn, nếu ngươi không tới cứu ta, ta… Ta liền… Ta liền thật sự sắp xong đời nha… Ta còn không muốn chết mà, ô ô ô…”
Khi đến gần cánh cửa tử vong, nàng không thể ngăn chặn sợ hãi tim đập thình thịch, mất đi kiềm chế, sinh mệnh sắp mất đi ăn mòn sự kiên cường bên ngoài của nàng, khiến nàng không ngừng run rẩy, nước mắt xoạch xoạch rớt xuống.
Chết, ai không sợ? Trơ mắt chỉ có thể chờ chết, càng thêm làm cho người ta kinh hãi.
Trong lúc sợ hãi sự tử vong bao vây nàng, nàng cảm thấy bên hông mình căng thẳng, hình như có cái gì đem cuốn lấy nàng, mà nàng cũng không rơi xuống nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...