“Ngươi câm miệng lại cho ta, Bách Hoa Các của ta nuôi dưỡng ngươi không công đã là nể mặt Uyển Nhi nhiều lắm, một tên nam nhân như ngươi mà cả ngày cứ bám riết lấy Uyển Nhi, có biết đã chuốc lấy bao nhiêu lời đồn đại nhảm nhí hay không, danh tiếng của Uyển Nhi sớm muộn gì cũng bị ngươi làm hỏng thôi!” Ánh mắt sắc bén của ma ma chiếu thẳng về phía Bối Bối, như muốn phát tiết tất thảy sự bất mãn gần đây.
Tiếp đó, ma ma quay ngược lại nhìn cửa phòng đang đóng chặt, cố ý gằn giọng: “Uyển Nhi, nếu như lần này ngươi tiếp tục chặn đường sống của Bách Hoa Lầu, đừng trách ma ma nhẫn tâm không nể tình mà đuổi người đi!”
Vừa dứt lời, cửa phòng lập tức bật mở, Uyển Nhi mặt mũi tiều tụy đi ra, nắm chặt ống tay áo của ma ma, khẩn thiết cầu xin: “Không, ma ma, chờ một chút Uyển Nhi sẽ ra tiếp đãi khách, thỉnh ma ma bớt giận, đừng đuổi Bối Bối đi.”
“Uyển nhi không cần…” Bối Bối vội vàng ngăn cản.
“Bối Bối, ta không sao, Thúy Nhi, đi vào giúp ta trang điểm.” Uyển Nhi không để cho Bối Bối có cơ hội nói thêm, liền kéo Thúy Nhi vào phòng, cửa phòng lại một lần nữa đóng chặt.
Bối Bối chăm chú nhìn cửa phòng, khổ sở cúi đầu, hai bả vai ủ rũ đầy bất lực, cảm giác được sự bất tài của bản thân!
Ma ma đắc ý liếc mắt nhìn Bối Bối, sau đó ngúng nguẩy mông núng nính bỏ đi.
Chỉ một lát sau, Uyển Nhi đã trang điểm xong, son phấn che bớt đi sự tiều tụy trên khuôn mặt nàng, thoạt nhìn so với bình thường không có gì khác biệt, chỉ có ánh mắt không được linh động như trước.
Nàng đi tới trước mặt Bối Bối, nghiêm túc nhìn Bối Bối đang ủ rũ: “Bối Bối, không cần lo lắng, lại càng không được cảm thấy có lỗi với ta, cho dù hôm nay ngươi không có ở đây, ta cũng vẫn phải đi tiếp khách, đây là số phận của Uyển Nhi.”
Bối Bối trơ mắt nhìn Uyển Nhi và Thúy Nhi đi xa dần, tâm tư hỗn loạn, chỉ còn cách cố ép bản thân cố nghĩ ra một biện pháp, nàng phải làm như thế nào để có thể giúp Uyển Nhi thoát khỏi nơi này đây?
Đi vào phòng khách, phía sau bức rèm che đã được chuẩn bị sẵn một cổ cầm, Uyển Nhi khẽ nhìn xuyên ra bên ngoài, con ngươi cứng lại, đã từng có rất nhiều nam nhân đến Bách Hoa Các, nhưng lần đầu tiên nàng thấy một nam nhân tuấn mỹ lại… âm lãnh như vậy.
Vận một thân áo đen lại càng làm cho người khác cảm giác như bị bức bách đến không thở nổi.
Chậm rãi nén sự sợ hãi trong lòng xuống, nàng nhẹ nhàng rảo gót sen tiến lên thi lễ: “Uyển Nhi xin ra mắt công tử.”
“Ừm… Ngươi nhất định là hoa khôi của Bách Hoa Các, tên Uyển Nhi? Coi như có vài phần tư sắc.” Hắc Khi Dạ liếc mắt nhìn xuống, không một chút kiêng nể đánh giá Uyển Nhi, ánh mắt đầy vẻ phóng túng.
Bị ánh mắt của hắn nhìn chòng chọc đến phát lạnh, Uyển Nhi se sẽ gật đầu: “Công tử, xin nghe Uyển Nhi đàn một khúc.”
Nói xong, nàng xoay người về chỗ để đàn phía sau bức rèm che, vội vàng như đang muốn lẩn trốn, cái…tên nam nhân này làm người ta cảm giác quá tà ma đáng sợ.
…
Tiếng đàn dật dìu lan nhẹ ra xung quanh, dào dạt âm vang khắp căn phòng, Hắc Khi Dạ hơi hơi nheo mắt, nửa nằm nửa ngồi trên ghế mềm đầy vẻ hưởng thụ, ánh mắt sắc bén thủy chung vẫn gắn chặt trên vóc dáng yểu điệu của Uyển Nhi, lửa nóng bắt đầu bừng bừng từ đáy mắt nhảy lên.
Phải nếm thử nữ nhân Xích Diễm quốc có mùi vị gì mới được, thử so xem có gì khác với nữ nhân ở Hắc Phong quốc của hắn?
Đôi môi đỏ tươi mê hoặc nhếch lên thành một nụ cười đầy gian xảo, Hắc Khi Dạ nhún người nhảy lên, một trận gió xẹt qua, bức rèm che hơi lay động, hắn đã đứng ở bên cạnh Uyển Nhi, thản nhiên đưa tay nâng cằm Uyển Nhi lên, đôi mắt sâu thẳm thoáng biến sắc.
Uyển Nhi sợ đến nỗi toàn thân đông cứng lại, nàng run rẩy nói: “Công tử, Uyển Nhi chỉ bán nghệ không bán thân, thỉnh công tử tự trọng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...