Xà Vương Tuyển Hậu

Trong điện, bởi vì Hắc Khi Phong bỗng nhiên xuất hiện còn có hành vi đột ngột nên không khí trở nên có chút quỷ dị.

Cô Ngự Hàn động tác tao nhã đứng lên, gác tay sau lưng đi xuống thềm ngọc.

“Muốn tham tuyển phò mã trước tiên phải qua một cửa của công chúa, sau đó… còn phải qua một cửa của bổn vương, huynh trưởng như cha, nếu không có được ưng thuận của bổn vương… Cho dù là phò mã mà công chúa khâm điểm cũng không thể thông qua được tham tuyển.”

Nghe vậy, hắn cố ý như vô ý quét mắt qua Hắc Khi Phong, không ngoài dự đoán nhìn thấy sắc mặt Hắc Khi Phong căng lại.

Hắn thản nhiên gợi lên nụ cười xấu xa, sau đó đi qua lại vài bước, đứng lại: “Mời công chúa đi ra.”

Chỉ chốc lát sau, Huyên Trữ liền đội mũ sa từ trong rèm thong thả bước ra.

Mọi người đều đem ánh mắt tập trung ở trên người nàng, bị dáng người ôn nhu, lúm đồng tiền như ẩn như hiện của nàng mê hoặc.

“Thướt tha như liễu, thần sắc tựa tiên, nếu có thể đủ làm phò mã của công chúa, thật là chuyện hạnh phúc cỡ nào.” Một thư sinh ăn vận công tử gật gù đắc ý thì thào một cách say mê.

Hắc Khi Phong nghe lời hắn một chữ cũng không sót, đôi mắt càng trầm thêm vài phần.

Hắn nắm chặt lòng bàn tay, ánh mắt quét về phía những người khác tại hiện trường, thấy bọn họ như sói tựa hổ nhìn Huyên nhi của hắn, gân xanh trên mu bàn tay cơ hồ là một sợi lại một sợi bị gảy lên.

Cô Ngự Hàn chết tiệt, cư nhiên để đám người không có phẩm giá đến thưởng thức Huyên nhi của hắn, không thể tha cho tên gia hỏa kia…

Thời điểm lửa giận trong lòng cháy bừng bừng, trong đầu đột nhiên vang lên lời nói vừa rồi của Cô Ngự Hàn– hắn không đồng ý thì sẽ không thể thông qua được tham tuyển phò mã!


Tựa như ngọn lửa cháy phừng phực bị một gáo nước lạnh giội tắt vậy, lồng ngực căng phồng chậm rãi hạ xuống, cuối cùng chỉ còn lại sự thỏa hiệp không cam lòng.

Huyên Trữ xuyên qua khăn che mặt, ánh mắt chỉ dừng trên người Hắc Khi Phong, nhìn hắn, trong lòng liền cảm thấy một trận an tâm.

Chỉ là… sắc mặt Phong hình như rất khó coi.

Ánh mắt nàng có chút lo lắng, không biết Phong còn giận nàng không?

Bên này, Hắc Khi Phong tựa hồ cảm giác được nỗi lo của Huyên Trữ, hắn chuyển mắt hướng nàng, ánh mắt chuyển sang ôn nhu.

Dần dần, bạc môi hắn gợi lên một nụ cười ôn nhu, trấn an, dùng ánh mắt truyền lại nàng.

Nhìn nụ cười ôn nhu bên môi chỉ có nàng mới có thể hiểu được kia của hắn, Huyên Trữ cũng cười.

Gió đêm phất quá, thổi bay màn sa mỏng của nàng, lúm đồng tiền nhợt nhạt lộ ra, khiến những người khác nhìn càng thêm thở than không thôi.

“Các ngươi xem, công chúa có phải cười với ta hay không a!”

Một nam tử đứng bên cạnh sau Hắc Khi Phong có chút hưng phấn.

“Công chúa đang cười với chúng ta.” Có người thấp giọng hắt nước lạnh hắn.

“Ngươi… ”

Người nọ còn chưa kịp phản bác, Cô Ngự Hàn vừa đúng lúc lên tiếng nói chuyện.

“Muội muội bảo bối của bổn vương bây giờ sẽ chọn phò mã… ”

“Không cần chọn nữa, Huyên nhi đã chọn xong rồi.” Hắc Khi Phong lạnh lùng đánh gãy lời hắn, đôi mắt đen nặng nề nheo lại, khí thế cường phách mười phần.

Ánh mắt của Cô Ngự Hàn chống lại đôi mắt lạnh lẽo của Hắc Khi Phong, nhíu mày: “Ngươi? Sao không lễ phép như vậy, muội muội bảo bối của bổn vương làm sao có thể giao cho ngươi… ”

Nhưng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên chạy vào một hồng y nữ tử xinh đẹp, nàng nũng nịu chạy hướng Cô Ngự Hàn: “Hàn, chàng để người ta chờ ngoài cung rất khổ.”

Lúc mọi người ở đây còn chưa làm rõ là chuyện gì xảy ra, nàng đã gắt gao níu lấy Cô Ngự Hàn, làm nũng phe phẩy vòng eo mảnh mai.

Cô Ngự Hàn ngây người một chút lập tức phản ứng lại.

Hắn vội đưa ta gạt ra bàn tay bát trảo [1] trên cánh tay, mày kiếm nhăn chặt: “Cô nương, ta nghĩ ngươi nhận lầm người rồi.”

Vừa dứt lời, đôi mắt đẹp của mỹ nhân lập tức nhiễm lên vài giọt lê: “Hàn, chàng thật tàn nhẫn, nói mấy ngày nay hồi cung an bài cho ta, lại một đi không trở lại, ta cuồng dại như vậy mà đợi chàng, chàng… chàng cư nhiên bạc tình như vậy.”


Sắc mặt của Cô Ngự Hàn căng lại, ánh mắt quét một chút qua những người đang kinh hãi ở đây.

Sau đó, ánh mắt hắn vô ý thức lướt về phía Hắc Khi Phong.

Khi hắn bắt được một tia giảo hoạt chợt lóe dưới đáy mắt của Hắc Khi Phong, hắn lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra, hắn hung hăng trừng mắt qua, nhịn không được âm thầm rủa trong lòng.

Hắc Khi Phong chết tiệt, chiêu gì không dùng cư nhiên dùng chiêu này, vạn nhất để Tiểu Bối Bối nhìn thấy hắn còn không phải sẽ chết rất thảm sao.

Hắn tăng thêm khí lực vung hồng y nữ tử ra: “Cô nương, ngươi còn xằng bậy bổn vương sẽ không khách khí… ”

“Phải không? Ta thật muốn nhìn xem chàng sẽ không khách khí thế nào đây?” Giọng Bối Bối từ cửa điện vang lên.

Tim của Cô Ngự Hàn co lại dữ dội.

Hắn ngước mắt nhìn, một đôi mi thanh tú của Bối Bối đã gắt gao cau lại, ánh mắt phun lửa đang trừng hắn.

Trời ạ, Tiểu Bối Bối đang giận.

Hình tượng gì của hắn cũng không quản, dưới tình thế cấp bách hung hăng đẩy hồng y nữ tử ra, đi về hướng Bối Bối.

“Tiểu Bối Bối, nàng đừng nghe nàng ta nói bậy.”

Bối Bối gạt tay hắn, ánh mắt thẳng tắp dừng trên người hồng y nữ tử gục trên mặt đất khóc thương tâm đến gần chết kia.

“Cô Ngự Hàn, nàng ta nói chàng bạc tình phụ nàng ta kìa, chàng dùng sức đẩy người ta như vậy, xác thực rất bạc tình.”

Nàng nói vừa nhẹ lại vừa chậm, ngữ khí thậm chí có thể nói là bình tĩnh.

Nhưng mà, nàng càng bình tĩnh, Cô Ngự Hàn càng cảm thấy căng thẳng.


Hắn vội vàng nắm tay nàng nịnh nọt: “Tiểu Bối Bối, nàng nghe ta nói trước đã.”

“Nói cái gì, nói chàng phụ nàng ta như thế nào sao?” Bối Bối lười nhác nheo mắt nhìn hắn.

“Tiểu Bối Bối… ” Hắn nhịn không được cúi đầu kêu oan.

Ngay sau đó, hắn nảy lên một ý nghĩ nhìn quét qua đám người trong hiện trường, hạ lệnh: “Yến hội hôm nay tạm dừng, người đâu, tiễn khách!”

Bối Bối lại xua tay gạt thị vệ lùi ra: “Không cần, cũng không có chuyện gì to tát, từ xưa đến nay, không phải vị Đại vương nào cũng có hậu cung ba ngàn mỹ nữ sao, ta rất có chừng mực.”

Cô Ngự Hàn cau mày, đáy mắt toàn là lo lắng, nhất thời, miệng lưỡi linh hoạt cư nhiên không biết nên nói từ đâu.

“Tiểu Bối Bối, nàng phải tin ta.” Lực đạo hắn nắm tay nàng thoáng tăng thêm một ít, chỉ sợ lại bị nàng gạt ra.

Lần này Bối Bối không có lại rút tay về, môi anh đào ngược lại câu lên một nụ cười mỉm.

“Vương, chúng ta đi quan tâm một chút mỹ nhân đáng thương đi.”

Nàng cười đến rất vô tội với hắn, đôi mắt sâu sắc khó dò.

Cô Ngự Hàn bị động để nàng lôi đi về hướng hồng y nữ tử, trong lòng gấp đến rối loạn.

________[1] Bàn tay bát trảo: quấn quít không rời như bạch tuột.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui