Xà Vương Tuyển Hậu

Cuối hành lang, thân ảnh của Cô Ngự Hàn cùng Bối Bối dần dần biến mất.

Lăng Nguyệt công chúa từ trong chỗ rẽ đi ra, nhìn bóng dáng bọn họ, ánh mắt trong trẻo xẹt qua chút suy tư sâu sắc.

Trầm ngâm một chốc, nàng xoay người đi ngược hướng bọn họ.

Ngay tại lúc nàng đi vào tẩm cung Hắc Vương, mơ hồ nghe được trong tẩm thất truyền ra tiếng nói, nàng nghiêng tai vừa nghe, là Hắc Khi Phong cùng Huyên Trữ công chúa đang nói chuyện.

Bước chân của nàng dừng lại, đứng bên ngoài.



Trong tẩm thất, Hắc Khi Phong động tác dịu dàng đỡ Huyên Trữ ngồi lên, áy náy nói: “Huyên nhi, xin lỗi, ta không nên vào, đánh thức nàng.”

Nàng lắc lắc đầu: “Chàng không có đánh thức ta, ta vẫn chưa ngủ.”

Hai người trầm mặc một chút, sau đó không hẹn mà cùng mở miệng: “Chàng (nàng)… ”

Bọn họ nhìn nhau một chút, Huyên Trữ đầu tiên dời mắt đi, thoáng rũ mắt xuống: “Chàng nói trước đi.”

“Nàng nói trước.” Giọng hắn có chút kiên trì.

Huyên Trữ cắn cắn môi, nâng mắt nhìn hắn: “Chàng đến tìm ta có việc sao?”


Hắn ôn nhu cười: “Không có gì, ta chỉ là muốn thăm nàng.”

Huyên Trữ sửng sốt, chớp chớp mắt, có chút hoảng sợ, mở miệng, nàng nhẹ nhàng lên tiếng: “Ừm.”

Thấy nàng không quá hứng thú, Hắc Khi Phong có chút cẩn thận hỏi: “Nàng… không thích ta đến thăm sao?”

Nàng cơ hồ là lập tức trả lời: “Không… Ta chỉ là… chỉ là cảm thấy có chút không thích ứng.”

Không thích ứng hắn dịu dàng với nàng, không thích ứng không khí hòa thuận giữa bọn họ, không thích ứng…

Rất nhiều cái không thích ứng, hòa thuận như vậy, bọn họ thật giống như đang diễn trò, gượng ép như vậy.

Nhìn vẻ mặt nàng có chút ảm đạm, Hắc Khi Phong có chút nóng vội cầm tay nàng, thành khẩn nói: “Huyên nhi, trước kia ta thật có lỗi khi đối xử với nàng như vậy, sau này ta sẽ đối với nàng tốt hơn, nàng sẽ lại lần nữa thích ứng cuộc sống phu thê giữa chúng ta.”

Huyên Trữ kinh ngạc nhìn bàn tay hắn đang nắm tay nàng, sự ấm áp của hắn từ da thịt truyền hướng nàng, nhịp tim nàng có chút hỗn loạn.

Âm thầm hít một hơi, nàng chậm rãi rút tay về, tránh đi đôi mắt thành khẩn của hắn.

Hắc Khi Phong thấy độ ấm thân thể từ tay nàng từng chút một mất đi, hắn không thể khống chế gia tăng thêm lực cầm tay nàng, hy vọng… có thể bắt lấy.

“Huyên nhi, đừng như vậy… ” Đôi mắt đen của hắn thậm chí mang theo ý vị cầu khẩn.

Tim thắt lại thật đau, nhưng vẫn phải buông tay. Nàng hít sâu một hơi, bình ổn hỗn loạn trong nội tâm, rốt cuộc, dùng sức rút tay ra.

Lẳng lặng nhìn hắn, nàng cố gắng để bản thân bảo trì ngữ điệu vững vàng: “Chuyện quá khứ thì để nó tiêu tan như khói mây đi, giữa chúng ta, không ai nợ ai, ta… bây giờ chỉ muốn mau dưỡng thương cho khỏe rồi trở lại nơi thuộc về ta, chàng cũng phải cố gắng để bản thân thoát ra khỏi hồi ức, sống tốt những ngày tháng của mình, một đời, thật ra không quá dài, sinh mệnh rất yếu ớt, phải biết quý trọng, đừng mềm lòng với kẻ địch như vậy nữa… ”

Hắn sốt ruột đánh gãy lời của nàng: “Nhưng chúng ta là phu thê a.”

“Chúng ta không phải phu thê.” Đôi mắt nàng trở nên thanh tịnh.

“Huyên nhi… ” Hắn nhíu mày không thể lý giải.

Nàng chỉ nhìn hắn một cách xa xăm, mím môi không nói.

Từ từ chuyển mắt, nàng nhìn phía ngoài cửa sổ, ánh mặt trời hôm nay có chút ảm đạm, nàng thông yết hầu: “Chàng còn chưa hiểu sao, chúng ta… đã không còn có thể quay trở về như trước kia.”

Có lẽ giờ phút này ở cùng nàng, hắn không có một chút gượng ép, có lẽ, là nàng đang gượng ép.

Nàng đang gượng ép cái gì, nàng cũng không rõ.


“Hắc Khi Phong, nếu không còn chuyện gì khác, ta muốn ở một mình yên tĩnh chút.”

Nghe được xưng hô của nàng, Hắc Khi Phong chỉ cảm thấy tim thắt lại, hắn rũ mắt xuống, nhìn tay nàng rút vào chăn, sau đó ánh mắt dừng trên bàn tay to của hắn, cảm thấy tim có điểm trống vắng.

Hồi lâu, giọng nói của hắn có chút ấp úng nhẹ giọng hỏi: “Huyên nhi, nàng có phải là… đang hận ta?”

Nghe vậy, nàng nâng mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của hắn, thản nhiên cười: “Không có, ta không hận chàng, người ta nói có yêu mới có hận, không yêu, làm sao hận được?”

“Không yêu… ” Hắn ngây người lặp lại lời nàng, đầu đột nhiên trở nên lạnh, có chút choáng váng.

Hắn cố gắng áp chế hoảng loạn dưới đáy lòng, đôi mắt đen gắt gao nhìn nàng, tựa như chỉ cần chớp mắt là sẽ bỏ lỡ một cái gì đó.

“Nàng… không yêu ta?”

Huyên Trữ nhẹ nhàng vuốt tóc, nghiêng đầu mỉm cười: “Cùng một đáp án ta không muốn nói lại lần nữa.”

Hắn nắm chặt quyền, móng đâm vào lòng bàn tay, rất đau, hắn lại hồn nhiên không cảm giác được.

Mở miệng, hắn cố gắng làm giọng nói của mình bảo trì vững vàng: “Huyên nhi, nàng lại đang nghịch ngợm đùa giỡn với ta có phải hay không?”

Huyên Trữ nhìn nhìn hắn, sau đó rũ mắt xuống, một lát sau, nàng lại nâng mắt nhìn hắn: “Ta thật sự mệt rồi.”

Tiếng nói rất nhẹ rất nhẹ, giống như thật sự mệt đến nỗi không có khí lực.

Nghe vậy, hắn lờ đi cảm giác chua sót đang lao nhanh đến trong lòng, lại lần nữa trở lại ôn nhu: “Được, vậy nàng nghỉ ngơi cho tốt.”

Lúc hắn vươn tay muốn đắp chăn cho nàng, nàng giành trước một bước tự kéo chăn lên, sau đó nhắm mắt lại.


Tay của Hắc Khi Phong cứng giữa không trung, sau đó chậm rãi buông xuống.

Nhìn gương mặt bình yên khi ngủ của nàng, hắn lặng im đứng đó, một hồi lâu, mới xoay người rời đi.

Thẳng đến khi tiếng bước chân của hắn tiêu tan, nàng mở mắt nhìn bóng dáng hắn biến mất ở cửa.

“Chúng ta… cũng không còn thuộc về nhau.”

Nàng nhẹ nhàng, ủ dột thì thào.



Ngoài cửa, Lăng Nguyệt công chúa tránh đi Hắc Khi Phong, thẳng đến khi hắn đi xa, nàng mới đi vào trong tẩm thất.

Lại nghe tiếng bước chân, Huyên Trữ tưởng Hắc Khi Phong lại quay về, mí mắt đã nhắm giật lên, nhưng không có mở mắt.

“Huyên Trữ công chúa, là ta, không phải Hắc Vương lại quay về.”

Lăng Nguyệt lên tiếng, người đã đi đến bên giường, thuận thế ngồi lên chiếc ghế ở một bên.

Huyên Trữ nghe tiếng mở to mắt, ánh mắt bình tĩnh vô tranh.

“Lăng Nguyệt công chúa, ngươi đừng lo lắng, sau khi thương thế của ta lành rồi ta sẽ rời khỏi Hắc Phong quốc, sẽ không cùng ngươi tranh giành cái gì, ngươi vẫn có thể tiếp tục cùng Hắc Khi Phong liên thân… ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui