Không khí, trong lúc giằng co có vẻ trầm trọng.
Nhìn mặt nàng dần dần chuyển sang trắng bệch, đồng tử trong mắt Hắc Khi Phong âm thầm co rụt.
Chết tiệt!
Vì sao hắn cư nhiên không xuống tay được.
Âm thầm cắn răng, hắn hung hăng ném nàng ra.
“Rầm.”
Huyên Trữ lại ngã trên mặt đất, vết máu trong lòng bàn tay càng thêm lẫn lộn, chỉ là... không ai phát hiện.
Nàng chớp chớp mắt, bức hết lệ quang trong mắt, sau đó mới lại chậm rãi đứng lên.
Thản nhiên cười, giễu cợt nhìn hắn.
Bộ dáng hoàn toàn chọc giận Hắc Khi Phong, hắn giận dữ xoay người: “Cút! Nàng lập tức cút khỏi Vương cung cho ta, nếu không ta tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình lần nữa.”
“Ta không có kêu chàng thủ hạ lưu tình.” Huyên Trữ không sợ chết tiếp tục khiêu khích.
Nếu, hắn tự tay giết nàng, có phải sẽ khiến hắn vĩnh viễn nhớ tới nàng hay không?
Bước chân của hắn rời khỏi lại cứng rắn mà ngừng lại.
Ngực phập phồng lên xuống, hắn cố gắng bắt lấy một chút lý trí cuối, lạnh lùng nói: “Người đâu, đem Cô Ngự Huyên Trữ trục xuất Vương cung, bổn vương không cho phép nàng tái xuất hiện ở Hắc Phong quốc!”
“Vâng.”
Chỉ chốc lát sau, vài tên thị vệ liền cầm đao vây quanh nàng.
Huyên Trữ yếu ớt nhìn bóng dáng hắn, ánh mặt trời thông qua cửa chiếu vào, dừng trên bờ vai của hắn, làm nàng chói mắt.
Nàng lại cười, tim lại đang khóc.
Rất muốn hắn lại quay đầu một lần, để nàng lại nhìn hắn một lần.
Nhưng mà... Hắn lại không lưu tình chút nào đi rồi, biến mất trước mắt nàng, như cũ chỉ là bóng dáng của hắn.
Dần dần, nàng thu hồi ánh mắt lưu luyến.
Cực lực nhịn xuống chua xót dưới đáy lòng, nàng vẫn như cũ lộ ra thần sắc tươi tắn với thị vệ trước mặt: “Các ngươi không cần căng thẳng như vậy, ta theo các ngươi ra khỏi Vương cung là được.”
Trong nháy mắt lúc nước mắt sắp rơi xuống, nàng nhanh chóng xoay người rời đi. Thân là công chúa của Xích Diễm quốc, trước mặt người ngoài, cho dù đau đến tận cùng, cũng phải mỉm cười.
...
Hắc Khi Phong gọi thái y chẩn mạch cho Lăng Nguyệt công chúa.
Sau đó đứng bên ngoài, đưa mắt nhìn chân trời, tâm tình hỗn loạn cơ hồ làm đầu hắn nổ tung.
Sâu bên trong, hắn chỉ cảm thấy ngực có một cỗ khí đang bốc lên, gào thét muốn thoát khỏi lồng ngực.
Trong đầu hiện lên khuôn mặt ngang ngược kia, cơn giận của hắn càng thêm cuồng.
“Rầm!” Hắn nắm tay hung hăng đấm hướng một cây cột bên cạnh.
Nhưng vào lúc này, thái y đi ra.
Hắc Khi Phong vội vàng thu hồi cảm xúc hỗn loạn, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh: “Lăng Nguyệt công chúa thế nào?”
“Vương, Lăng Nguyệt công chúa chỉ là chấn kinh quá độ mới ngất xỉu, lão phu kê một ít thuốc định thần cho Lăng Nguyệt công chúa uống rồi sẽ ổn thôi.”
“Ừm, ta vào xem.”
Nói xong, Hắc Khi Phong liền đi vào.
Lúc vào đến nới, hắn vừa vặn nhìn thấy Lăng Nguyệt công chúa muốn từ giường ngồi dậy.
“Lăng Nguyệt công chúa, người vẫn là nằm nghỉ ngơi một chút đi.” Hắn đi vào bên giường lên tiếng ngăn cản nàng rời giường.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lựa chọn ngồi trên giường.
“Đúng rồi, Hắc Vương, cung nữ tên a Toàn kia đâu? Nàng ta thế nào?”
Nghe vậy, Hắc Khi Phong cau chặt mày, sau đó áy náy nói: “Lăng Nguyệt công chúa, ta thật có lỗi để nàng một lần lại một lần bị nàng ta thương tổn, thật ra... Nàng ta không phải là a Toàn, nàng ta là Cô Ngự Huyên Trữ, là Huyên Trữ công chúa của Xích Diễm quốc, bởi vì... một số nguyên nhân, cho nên nàng ta mới có thể giận lây sang nàng.”
“Nàng ta chính là Huyên Trữ công chúa? Khó trách nhìn nàng ta tuyệt không giống cung nữ chút nào.”
Tiếp theo, Lăng Nguyệt công chúa cúi mặt, trong đầu nhớ lại những lời mà trước khi ngất xỉu Huyên Trữ đã nói với nàng.
“Nói như vậy nàng ta là muốn nhường Hắc Vương cho ta sao?” Nàng thì thào.
Nhưng mà, giọng nói của nàng lại để cho thính giác nhạy bén của Hắc Khi Phong nghe được rõ ràng, hắn nheo mắt lại, loáng thoáng cảm thấy chuyện này tựa hồ có nội tình.
“Lăng Nguyệt công chúa, nàng nói nàng ta muốn nhường ta cho nàng là có ý gì?”
Lăng Nguyệt công chúa nâng mắt nhìn hắn, ánh mắt mang theo một tia phức tạp.
Huyên Trữ công chúa nhất định rất yêu rất yêu nam nhân này.
“Thật ra ta cũng không quá rõ ràng sự tình vì sao lại biến thành như vậy. Lúc ấy a Toàn... Không, là Huyên Trữ công chúa đột nhiên tới tìm ta, nói... nói muốn ta gả cho chàng làm hiền thê của chàng, còn nói muốn ta nhất định phải cho chàng hạnh phúc, sau đó lại không biết vì sao nàng ta đột nhiên phát điên muốn giết ta.”
“Đột nhiên?” Hắc Khi Phong sâu sắc bắt giữ hai chữ này.
Lăng Nguyệt công chúa nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, nàng trước đó còn rất bình thường, chỉ là đột nhiên trở nên rất... rất hung tợn, hơn nữa thật kì quái, nàng ta muốn giết ta, lại bảo ta mau chạy, còn nói nàng ta không muốn giết ta.”
Rất quỷ dị.
Hắc Khi Phong cảm giác sự tình không đơn giản như vậy, có lẽ...
“Lăng Nguyệt công chúa nàng cẩn thận hồi tưởng lại một chút khi đó Huyên Trữ công chúa còn nói cái gì?” Hắn hỏi có chút gấp.
Dựa theo miêu tả của Lăng Nguyệt công chúa, Huyên Trữ công chúa chẳng lẽ cũng không phải chủ động giết người?
Lăng Nguyệt nhắm mắt, cố gắng hồi tưởng.
“Khi đó ta cảm thấy Huyên Trữ công chúa thoạt nhìn rất thống khổ, nàng ta hình như không thể khống chế bản thân, đúng rồi, nàng ta kêu tên một người, hình như đang gọi Hắc Khi... Dạ...”
“Hắc Khi Dạ?!” Hắc Khi Phong lập tức giương cao giọng, trong đầu nhanh chóng xẹt qua một màn, đại ca từng dùng dược khống chế hắn.
Chẳng lẽ... Đại ca dùng cùng một biện pháp khống chế Huyên Trữ công chúa?
Nhưng là... Lôi Mông không phải nói đại ca đã bị hắn giết sao? Vì sao còn sống?
Đầu óc đột nhiên như bị cái gì kích thích, cảnh tượng có chút mơ mơ hồ hồ đang xẹt qua.
Sơn hồng[47], bầu trời dày đặc mây đen, nhân uân, còn có... còn có Huyên Trữ công chúa?
Còn chưa thấy rõ ràng cảnh tượng trong đầu, hắn chỉ cảm thấy đầu lại đau.
Nhắm mắt lại, hắn cố gắng nhịn xuống cỗ đau kia, nhưng mà, khi hắn mở mắt lại, cảnh tượng gì trong đầu cũng biến mất.
Một loại cảm xúc nào đó đang thúc giục hắn đi tìm hiểu rõ ràng.
“Lăng Nguyệt công chúa, nàng nghỉ ngơi trước cho khỏe, ta tối nay lại đến thăm nàng.”
Nói xong, hắn vội vã đi ra ngoài, để lại Lăng Nguyệt công chúa có chút đăm chiêu nhìn bóng dáng hắn rời khỏi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...