Trong phòng, cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình nàng.
Tay Huyên Trữ siết chặt môn thuyên [1], dùng sức ngay cả các đốt ngón tay cũng trắng bệch.
Hít hít mũi, nàng đem vẻ thổn thức yếu ớt che giấu không được kia đè nén thật sâu bên trong cổ họng.
Đặt trán trên ván cửa, nàng yên lặng hít thở.
Ở lại đây… Rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Hắn đã quên nàng.
Thật ra… Quên cũng tốt, dù sao, bọn họ không bao giờ có thể quay về quá khứ nữa.
Cho dù đã biết bọn họ từng là phu thê, sẽ chỉ làm hắn thêm khó xử, dù sao Hắc Khi Phong thật sự… chỉ yêu tẩu tử, không yêu nàng.
Lần này trở về, nàng chỉ muốn nhìn hắn, như thế mà thôi.
Dần dần, nàng buông tay ra.
Xoay người, thân ảnh Hắc Khi Dạ không hề báo động trước đập vào mắt.
Nàng che ngực, cố gắng duy trì trấn định: “Ngươi tới làm gì?”
Hắc Khi Dạ cong bạc môi lên, khoanh tay đùa cợt hướng gần nàng vài bước.
“Ta đến xem kịch hay, kịch hai nữ nhân tranh một nam nhân, còn rất hay nữa.”
Huyên Trữ buông tay, vờ bình tĩnh ngồi vào một bên: “Ngươi không sợ bị phát hiện, không sợ Hắc Khi Phong sẽ giết ngươi sao?”
“Ha ha… Hắn sẽ không giết ta, hắn giết ta… chẳng khác nào giết ngươi, đừng quên ngươi chính là nữ nhân của hắn, hắn làm sao có thể nỡ để ngươi chết chứ.”
Hắn nói rất nhu hòa, nhu hòa làm người khác chán ghét từ đáy lòng.
Nghe được lời hắn nói, Huyên Trữ lại cười, cười đến thê lương: “Hắn sẽ! Hắn nhất định sẽ giết ngươi!”
“Ồ? Vậy thật đúng là khiến người khác thương tâm nha.” Hắc Khi Dạ cười mỉa ám chỉ.
Tiếp theo, thần sắc hắn chợt tắt: “Nữ nhân vừa rồi là Lăng Nguyêt công chúa à, xem ra… tình địch của ngươi không quá yếu, không biết Huyên Trữ công chúa cùng Lăng Nguyệt công chúa phân cao thấp với nhau, đến cùng… ai mới là người thắng?”
“Dù sao cũng không phải là ngươi.” Huyên Trữ mím chặt môi anh đào, hung tợn trừng hắn.
Hắc Khi Dạ cười lạnh, bỗng nhiên “vèo” một tiếng phi thân tiếp cận nàng, tay nhanh chóng vươn hướng mặt Huyên Trữ.
Huyên Trữ còn chưa phản ứng kịp, khăn che mặt đã bị hắn kéo xuống.
Lộ ra, là một gương mặt bình thường cực kỳ.
“Chậc chậc chậc, khó trách Phong đệ kia của ta lâu như vậy đều thờ ơ với ngươi, thì ra… ngươi cư nhiên động tay động chân trên mặt mình!”
Nói xong lời cuối cùng, tiếng nói hắn đột nhiên trở nên âm trầm, con ngươi đen lấp lánh như mũi nhọn lạnh lùng uy hiếp nhìn gương mặt của nàng.
“Hừ!” Huyên Trữ quay đầu sang một bên.
Nàng sở dĩ lại che giấu gương mặt thật, đó là bởi vì nàng ngay từ đầu đã không muốn lại lần nữa cùng Hắc Khi Phong tương phùng.
“Ngươi thật to gan, dám giấu ta để làm như vậy!”
Hắc Khi Dạ tức giận đến trừng thẳng mắt, bàn tay nhanh chóng ngưng tụ chân khí vẫy hướng mặt nàng.
“Bốp” Một thanh âm rõ ràng của cái tát tay dừng trên mặt Huyên Trữ, đồng thời, khuôn mặt ngụy trang của nàng bị xé ra, lộ ra gương mặt chân thật.
Dấu năm ngón tay lập tức hiện trên gương mặt trắng noãn của nàng, vết sưng đỏ nhìn thật kinh người.
Huyên Trữ che bên mặt bị đánh, oán hận quật cường nhìn Hắc Khi Dạ.
“Chỉ biết đánh nữ nhân, ngươi cho là ngươi có lợi hại gì.” Nàng không sợ chết mà chế nhạo.
“Ta làm việc luôn luôn chỉ cầu kết quả, về phần quá trình như thế nào… cho dù là một chút ta cũng không để ý, ngươi, Cô Ngự Huyên Trữ, nghe rõ cho ta, sau này còn dám dịch dung, ta sẽ hủy dung ngươi!”
Nói xong lời cuối cùng, đầu ngón tay hắn xẹt qua hai má nàng, lạnh như băng.
Huyên Trữ quay mặt sang một bên, ở nơi hắn không nhìn thấy, ánh mắt nhè nhẹ run lên, hận, nhưng không dám lên tiếng nữa.
Đạt được hiệu quả uy hiếp, Hắc Khi Dạ quay ngoắt, lạnh lùng nói tiếp: “Hưởng thụ tốt những ngày bên cạnh người yêu, ta chờ xem các ngươi như keo như sơn, thế nào, ta đối với người sinh mệnh cộng đồng thể [2] ngươi đây tốt chứ.”
Chỉ cần Hắc Khi Phong lại tiếp nhận Cô Ngự Huyên Trữ, chính là ngày chết của Hắc Khi Phong.
Không ai sẽ phòng bị người thân nhất bên cạnh mình.
Nghĩ xong, trong con ngươi đen của hắn nhảy lên tà quang hung ác, sau đó chậm rãi biến mất trong làn sương đen.
Trong phòng, lại một lần nữa khôi phục trống rỗng, chỉ có một mình nàng.
Huyên Trữ cắn chặt môi, thẳng đến khi cắn ra máu.
Mang theo mùi máu tanh tiến vào miệng, kích thích khứu giác của nàng.
Nàng chậm rãi đứng lên, đôi mắt vọt lên ánh sáng của kiên quyết: “Hắc Khi Dạ, ta sẽ không để mưu kế của ngươi được thực hiện.”
Đúng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai?” Nàng luống cuống tay chân lau máu trên môi, sau đó lấy sa tím lần nữa che mặt.
“Hắc Vương sai nô tỳ mời ngươi đến ngự thư phòng một chuyến.” Thanh âm cung nữ ở ngoài cửa vang lên.
Huyên Trữ trừng lớn mắt, hắn tìm nàng?
Nói không rõ cảm giác trong lòng, là vui sướng, là mừng rỡ, là chờ mong, hay là lui bước?
Mặc kệ là tâm tình gì, nàng bây giờ là thân phận cung nữ, hắn truyền gặp, nàng nhất định phải đi.
…
Đến trước cửa ngự thư phòng, Huyên Trữ bồi hồi, cư nhiên có loại tâm tình muốn trốn tránh.
Bây giờ nàng không thể gặp hắn, vạn nhất Hắc Khi Dạ đột nhiên thi chú với nàng thì làm sao? Nàng không thể mạo hiểm có khả năng sẽ tổn thương đến an nguy của hắn.
Mặc dù, khả năng nàng có thể thương tổn hắn… là không, nàng cũng không nguyện ý, bởi vì, nàng cũng không nguyện ý giương đao với hắn, thà chết cũng không nguyện ý.
Gót chân vừa chuyển, nàng muốn chạy.
Nhưng, hắn lại như liệu trước được ý nghĩ của nàng –
“Còn không vào.”
Tiếng nói hắn rất nhẹ, lại xen lẫn mệnh lệnh không thể phản kháng.
Rơi vào đường cùng, Huyên Trữ đành phải dừng lại bước chân muốn rời khỏi.
Hít một hơi thật sâu, nàng cố gắng ổn định tâm tình của mình, sau đó vờ trấn định rảo bước tiến vào thư phòng.
“Vương, Người tìm nô tỳ có chuyện gì?”
Nàng hạ người hành lễ.
Nhìn nàng đứng rất xa mà vừa cung vừa kính, thái độ lễ phép lại lạnh nhạt, làm hắn cảm giác cả người không thoải mái.
“Sau này không cần hành lễ.”
Lời nói còn chưa thông qua não mà đã thốt ra.
Nói xong, bọn họ đồng thời đều ngây người, nhìn thẳng đối phương, không khí quỷ dị tràn ngập.
Huyên Trữ nắm chặt quyền, cảm giác tim đập dồn dập.
Hắn… Vì sao lại nói như vậy.
_________[1] Môn thuyên: thanh gỗ chắn cửa.[2] Sinh mệnh cộng đồng thể: nhiều nghĩa trên nhiều phương diên, nôm na là cùng một thể.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...