Giằng co trong im lặng một hồi lâu.
Rốt cuộc, nàng cũng trấn định lại, thực bình tĩnh liếc nhìn Lăng Nguyệt công chúa một cái, sau đó lại chuyển ánh mắt qua Hắc Khi Phong.
“Ta đánh rơi cây trâm trên tóc của nàng ta, bây giờ chịu nhận một chưởng của ngươi, không biết như thế thì có giải quyết xem như hai bên hòa nhau được không?”
Hắc Khi Phong sửng sốt, trong thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.
Huyên Trữ chuyển tầm mắt, nhìn quanh cung điện một chút, sau đó lạnh lùng thản nhiên hạ thấp người hành lễ: “Hắc Vương không nói lời nào, như vậy là đã chấp nhận, nếu đã như thế, nô tỳ cáo lui.”
Nàng xoay người, từng bước một rời đi trước mặt bọn họ.
Hắc Khi Phong chấn động một chút, mở miệng muốn nói chuyện, Lăng Nguyệt công chúa đúng lúc này lại đi tới.
“Hắc Vương, tỳ nữ này là ai a? Vì sao Hắc Vương lại… dung túng nàng ta như vậy?”
Nghe vậy, Hắc Khi Phong âm thầm thu hồi bàn tay vừa mới đánh người đưa ra sau lưng, nghiêng người đối mặt với Lăng Nguyệt công chúa, vẻ mặt thản nhiên.
“Lăng Nguyệt công chúa, ta thực xin lỗi vì đã để nàng gặp phải chuyện như thế này, cung nữ này trên khuôn mặt có vấn đề, cho nên tâm tình không được tốt, nhất thời hồ đồ phạm sai lầm, ta thay nàng ta tạ lỗi với nàng, hy vọng nàng có thể tha thứ cho nàng ta.”
Lặng Nguyệt công chúa kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn đường đường là một Hắc Vương cư nhiên thay cung nữ hướng nàng cầu tình không nói đi, mà còn giải thích thay cho cung nữ kia?!
Cái này… Rất là kỳ quái!
Chẳng lẽ hắn và cung nữ kia có… ẩn tình gì?
Trong lòng có một chút không thoải mái, nhưng biểu hiện của nàng vẫn tỏ ra như là không để ý.
“Hắc Vương quan trọng hoá vấn đề rồi, đối với nữ nhân chú trọng nhất chính là dung mạo, ta nghĩ tỳ nữ kia vì chuyện đó mà nhất thời nghĩ không thoáng nên cũng khó cho nàng ta rồi, ta sẽ không trách nàng ta, chỉ là… không biết trên mặt nàng ta bị cái gì?”
“Cái này thì… Ta cũng không biết.” Hắc Khi Phong nhíu mày trả lời.
Kỳ thật, hắn cũng rất muốn biết dung mạo của cung nữ che mặt kia rốt cuộc là như thế nào?
Hơn nữa… Hắn càng muốn nhìn bộ dáng chân thật của nàng, ánh mắt của nàng làm cho hắn cảm thấy rất quen thuộc.
Khi nàng nhìn hắn… Tựa hồ như có rất nhiều điều muốn nói.
Lăng Nguyệt công chúa tinh tế đánh giá biểu tình thất thần của Hắc Khi Phong, đầu lông mày hơi hơi nhíu lại.
Hắn đang nghĩ tới cung nữ vừa rồi sao?
Không biết vì sao, trực giác của nàng như cảm thấy sự xuất hiện của cung nữ kia đối với nàng rất là uy hiếp.
Hơn nữa…
Ánh mắt của nàng quay qua nhìn hướng cung điện tối thui, thử hỏi: ” Đúng rồi, không biết là ai ở đây?”
Hắc Khi Phong cũng thuận thế nhìn lại, trong đầu hiện lên một thân ảnh xinh đẹp, luôn cười tủm tỉm cố ý làm cho hắn tức giận khiến cho hắn phải chú ý tới nàng.
Đôi môi mím lại, quay lưng lại nói: “Nơi này không có ai ở cả, Lăng Nguyệt công chúa, ta tiễn nàng trở về.”
Lăng Nguyệt công chúa tức giận nắm chặt tay, cắn cắn môi, tuy rằng không cam lòng cứ như vậy rời đi, lại vẫn là thuận theo ý của hắn.
“Vậy làm phiền Hắc Vương.”
“Đi thôi.”
Hắn thản nhiên, nói xong liền bày ra tư thế xin mời.
Trước khi đi Lăng Nguyệt công chúa còn quay lại nhìn cung điện kia một chút, sau đó mới rời đi.
Dọc theo đường đi, trong đầu nàng nhớ lại tất cả sự việc vừa rồi.
Vừa rồi giọng nói trong cung điện kia cùng giọng nói của cung nữ che mặt rất là giống nhau, nàng dám khẳng định tuyệt đối đó chính là cùng một người.
Về phần Hắc Vương vì sao nói nơi đó không có ai ở, lại che chở cho cung nữ che mặt kia? Hơn nữa khi nàng hỏi chuyện cung điện tối thui đó hắn có vẻ như cũng không muốn nói.
Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
Những câu hỏi liên tục hiện lên trong đầu, làm cho thần sắc nàng lộ ra vẻ bất an.
…
Ánh nắng rực rỡ, ngày xuân trong hoàng cung, chim hót líu lo.Trong cung điện nơi Lăng Nguyệt công chúa ở.
Ngoài đại sảnh, Lăng Nguyệt công chúa ngồi trên ghế cao, nhìn thị nữ đang tiến vào.
“Thế nào? Đã điều tra ra được nữ nhân kia ở nơi nào chưa?”
Thị nữ cung kính quỳ gối hành lễ, sau đó trả lời: “Hồi công chúa, đã điều tra được, nghe ngự trù nói mấy ngày nay có một cung nữ che mặt tới giúp việc, hình như để thay thế biểu tỷ đang bị bệnh.”
Mấy ngày nay mới tiến cung thay thế cho người khác?
Nếu đúng là như thị nữ điều tra, như vậy… Chẳng phải thời gian ở trong cung của cung nữ kia cũng rất ngắn.
Nếu thật sự là như vậy, Hắc Vương làm sao mà có thể cùng cung nữ kia có vẻ như… Dây dưa với nhau.
Đúng vậy, ánh mắt của Hắc Vương khi nhìn cung nữ kia, còn có ánh mắt của cung nữ kia khi nhìn Hắc Vương, nàng cảm thấy như bọn họ biết nhau đã lâu lắm rồi!
Nhíu nhíu mày, nàng đột nhiên đứng lên: “Dẫn ta đi gặp nàng ta.”
“Dạ… Dạ, nô tỳ tuân mệnh.” Hiển nhiên, thị nữ cảm thấy có chút nghi hoặc, nhưng cũng không dám kháng lệnh.
Một lúc sau, các nàng đã tới phòng bếp.
Ngự trù vừa nhìn thấy Lăng Nguyệt công chúa đến, chạy nhanh đi ra hành lễ: “Khấu kiến Lăng Nguyệt công chúa.”
Ánh mắt Lăng Nguyệt công chúa đảo quanh gian phong bếp, lại không nhìn thấy cung nữ che mặt đâu.
“Cung nữ che mặt đâu? Sao không thấy nàng ta?” Nàng mở miệng hỏi.
Cung nữ lớn tuổi nhất nghi hoặc nhìn nàng, sau đó thực cung kính bẩm báo: “Bẩm Lăng Nguyệt công chúa, a Toàn vừa mới bị Hắc Vương gọi đi theo Người.”
“Hắc Vương?!” Lăng Nguyệt công chúa nhịn không được cất cao thanh âm.
“Đúng vậy, Hắc Vương vừa rồi đại giá quang lâm mang a Toàn đi.”
Lăng Nguyệt công chúa biến sắc, nàng âm thầm nắm chặt năm ngón tay, gắt gao mím môi, sau đó xoay người bước nhanh rời đi, lưu lại một đám hạ nhân hai mặt nhìn nhau.
Hôm nay thật là kỳ quái, Hắc Vương tôn quý đi tới phong bếp, sau đó Lăng Nguyệt công chúa cũng theo đến.
Hơn nữa, hai người đều tìm cùng một người.
…
Cung nữ trong cung điện không dám nhúc nhích, một đại nhân vật giá lâm.
Nam nhân cao lớn anh tuấn ngồi cạnh cái bàn đơn sơ, cung nữ che mặt đứng cách đó không xa, tư thế cung kính, nhưng cũng có vẻ xa cách.
Hắn nhìn nàng, nàng cúi đầu, lông mi dài cong cong ngẫu nhiên động đậy một chút, không hơn.
Cứ như vậy, bọn họ duy trì tư thế này thật lâu, không ai nói chuyện, không khí thật im lặng đến quỷ dị.
Một lúc lâu, nàng rốt cuộc nhịn không được ngẩng đầu lên: “Không biết Vương đại giá quang lâm tới nơi này có chuyện gì không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...