"Uỳnh Uỳnh Uỳnh..."
Hồng thủy trên đỉnh núi không ngừng bị cuộn lên, đánh về phía giữa không trung, trút xuống tập hợp lại mang theo lực công kích cực đại đánh hướng Hắc Khi Phong.
Hắc Khi Phong chuyển thân bay thẳng lên, hồng thủy đuổi theo dưới chân hắn, khí thế ào ạt.
Huyên Trữ cắn chặt môi, nỗi lo lắng trong lòng đã lên tới yết hầu, nhưng lại không dám thốt ra nửa tiếng, rất sợ sẽ làm hắn phân tâm.
Rốt cục, nàng không kiềm được khẩn thu[28], thấp giọng lầm bầm: "Làm sao đây làm sao đây, Hắc Khi Dạ có vẻ trở nên lợi hại như vậy, Phong nhất định đánh không lại hắn, ta phải như thế nào mới có thể giúp chàng?"
Lôi Mông cũng lo âu đầy mắt nhìn tình hình chiến đấu: "Công chúa, tình cảnh của Vương rất không ổn."
"Ta biết ta biết, ta đang nghĩ cách." Huyên Trữ vô cùng lo lắng giọng nói có chút run rẩy.
Bên kia, Hắc Khi Dạ lạnh lùng đắc ý nhìn Hắc thân mình của Khi Phong hiển nhiên đã có chút chật vật.
"Thế nào, nếm được sự lợi hại của ta rồi sao? Không phải chỉ có Hắc Khi Phong ngươi mới có thể tu trường[29] pháp lực tối cao, Hắc Khi Dạ ta cũng đồng dạng có thể, hơn nữa... so với ngươi mạnh gấp trăm ngàn lần!"
Hắc Khi Phong mím chặt bạc môi, chỉ thản nhiên lướt mắt qua hắn một cái, sau đó tiếp tục tranh đấu.
Bỗng nhiên, hắn bất cẩn bị Hắc Khi Dạ đánh trúng cánh tay trái.
"Ưm..." Hắn đau đớn kêu lên, toàn thân bay ngược vài bước về phía sau.
Hắc Khi Dạ cười lạnh một tiếng, mang theo nhân uân[30] đầy mình bức khẩn qua: "Muốn tránh? Không dễ như vậy!"
...
Huyên Trữ lo lắng vạn phần ánh mắt run run, luôn theo sát vòng chiến: "Lôi Mông, mau nghĩ cách, Phong bị thương rồi! Chàng bị thương rồi!"
Muốn qua hỗ trợ, nhưng... nàng không thể liên lụy hắn.
Nàng cơ hồ hao hết toàn bộ lý trí mới không để mình phi thân qua ở bên cạnh hắn.
"Công chúa, ta thấy rồi, ma pháp của Dạ thái tử còn chưa tu luyện thành thục, ta có biện pháp giúp Vương, chẳng qua cần hỗ trợ của người."
"Biện pháp gì, nói mau, ta cái gì cũng đáp ứng!" Huyên Trữ lo lắng thúc giục, ánh mắt không rời Hắc Khi Phong.
"Đám nhân quân phía sau Dạ thái tử chính là tử huyệt của hắn, chờ một lát ta đi giúp Vương đối phó với Dạ thái tử, người liền nhân cơ hội đó đến phía sau hắn công kích đám nhân uân kia, chỉ cần nhân uân ma pháp bị phá, hắn sẽ bị nhân uân phản phệ[31]."
"Được, ngươi mau đi giúp Phong, ta liều mạng cũng sẽ phá hủy ma pháp của hắn!"
Huyên Trữ vội vàng vứt một câu xuống, sau đó phi thân lên, Lôi Mông đồng thời bay vút hướng chiến trường.
Khi Hắc Khi Phong nhìn thấy Lôi Mông tiến đến, hắn giận dữ nhìn qua: "Lôi Mông! Ngươi dám phản lại ý của ta, ta không phải dặn ngươi chiếu cố tốt Huyên nhi sao, nàng ở đâu!"
Hắn một bên tránh công kích của Hắc Khi Dạ,một bên nghiến răng nghiến lợi chất vấn.
Lôi Mông thi pháp trợ trận, lĩnh tội nói: "Vương, thuộc hạ đáng chết!"
"Ngươi..."
Hắc Khi Phong căm giận cắn răng.
"Thật là một tên tẩu cẩu[32] trung thành, tới rất đúng lúc, nếu đã trung thành như vậy, ta sẽ cho ngươi chôn cùng với hắn!"
Hắc Khi Dạ phẩy môi mỉa mai, công kích càng ác liệt hơn, trên mặt lại mang theo dấu hiệu của thắng lợi.
Bỗng nhiên, Hắc Khi Phong trừng to mắt nhìn con người lặng lẽ xuất hiện phía sau Hắc Khi Dạ.
Hắn mở miệng, lại chỉ có thể ráng ngăn chặn kinh hô sắp xông ra khỏi cổ họng.
Nàng... Sao có thể xuất hiện ở đây!
Bỗng dưng, hắn hiểu rồi!
Hắn giận dữ trừng Lôi Mông một cái, chết tiệt, Lôi Mông cư nhiên để Huyên nhi đi làm chuyện nguy hiểm như vậy!
Huyên Trữ ở cách xa nhìn hắn đang đứng đối diện, trong mắt hàm chứa thâm tình vô hạn.
Phong, đừng lo cho ta, ta sẽ không sao, ta còn muốn ở bên chàng thật lâu thật lâu...
Nàng yên lặng nhìn chăm chú vào hắn, đem thanh âm từ đáy lòng truyền cho hắn.
Hắc Khi Phong vừa sốt ruột vừa lo lắng ngóng nhìn nàng, tim, quặn đau dữ đội.
Huyên nhi, đừng xảy ra chuyện, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện. Chúng ta nhất định có thể ở bên nhau thật lâu, thật lâu...
Thật cẩn thận tới gần sau lưng của Hắc Khi Dạ, thi triển pháp lực không quá cao cường của nàng để tránh đi lực chú ý của Hắc Khi Dạ.
Nàng nhất định có thể phá hủy ma pháp của Hắc Khi Dạ, nhất định có thể!
Nhìn đám nhân uân hung hãng phía sau lưng Hắc Khi Dạ, tay nàng hơi phát run.
Nhân uân... là khắc tinh của linh xà pháp lực.
Nàng nuốt nuốt nước miếng, cố lấy dũng khí tiếp tục tới gần hắn.
Đám nhân uân đen nhánh không thấy đáy kia, đang mở cái miệng to mà nàng kinh sợ như muốn nuốt chửng lấy nàng.
Nàng tim đập kịch liệt, nhìn cái miệng đen và sâu kia, sắc mặt nàng trắng bệch, lặng lẽ, hai tay nàng nắm lên toàn bộ năng lượng...
Nhưng vào lúc này, Hắc Khi Dạ đột nhiên cảm giác được phía sau có sát khí, mày kiếm nhíu lại, sử dụng toàn lực không chút lưu tình đánh lui Hắc Khi Phong cùng Lôi Mông, đồng thời chuyển thân.
"A!"
Huyên Trữ sợ đến nhảy dựng lên, động tác trong tay càng thêm nhanh vung hướng nhân uân sau lưng Hắc Khi Dạ.
"Uỳnh ——"
Hắc Khi Dạ phòng bị không kịp, nơi yếu nhất bị đánh trúng, nhân uân oanh tạc cả người tan ra, màn sương đen mạnh mẽ từ người hắn bắn ra, kích sang bốn phương tám hướng.
"A ——" hắn gào thét rung trời, thống khổ đến vặn vẹo mặt.
Ba người còn lại ở xung quanh hắn bị màn sương đen có sức mạnh cường đại bất ngờ bắn tới làm tản ra.
"A ——" Huyên Trữ trơ mắt nhìn màn sương đen trí mạng nuốt chửng tiến về hướng bản thân, vô lực tránh né.
Hắc Khi Phong đem hết toàn lực muốn chống cự sự xâm nhập của màn sương đen, lại bị đánh trúng nôn ra máu, hắn trơ mắt địa nhìn thấy Huyên Trữ bị màn sương đen nuốt trọn: "Huyên nhi!"
Hắn tê tâm liệt phế rống to.
Thanh âm u ám thảm thiết không cam lòng của Hắc Khi Dạ vang lên: "Cho dù chết, ta cũng muốn nữ nhân chết tiệt của ngươi chôn theo!"
"Phong..." tiếng cầu cứu hoảng sợ của Huyên Trữ từ trong màn sương đen phát ra, chấn đau màng nhĩ của hắn.
"Huyên nhi ——" Hắc Khi Phong tuyệt vọng gọi tên nàng, ánh mắt, cũng không còn thấy thân ảnh của nàng nữa.
"Rầm rầm rầm..."
Vô số tiếng nổ vang vọng sơn cốc, bầu trời bị mây mù đen nghịt bao phủ đến nỗi không thấy được gì.
Dần dần, tiếng nổ càng ngày càng thấp, mây đen cũng dần dần biến mất.
Giữa không trung, hai người như diều đứt dây rơi xuống dưới.
Tất cả, lại khôi phục vẻ yên tĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...