Trong đêm tối, ánh trăng cao cao trên đầu ngọn cây, xuyên qua khe hở của lá cây, in trên mặt đất, từng vệt loang lổ.
Huyên Trữ từ trong phòng đi ra, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng, trời đã khuya lắm rồi.
Nàng quay đầu nhìn về phía bên kia hành lang, như cũ vẫn không thấy bóng người nàng đang chờ đợi.
Trầm ngâm một chút, nàng đi tới phía bên kia hành lang. Đi được một đoạn, nàng liền đi đến trước cửa một gian thư phòng.
Ánh nến mờ nhạt từ trong thư phòng hắt ra bên ngoài, người ở trong phòng vẫn còn thắp đèn để đọc sách.
“Cốc cốc cốc, Phong, là ta.”Nàng gõ cửa.
Tiếp theo, nàng chờ người bên trong đáp lại, nhưng mà, đợi được một lúc, bên trong cũng không có động tĩnh gì.
Nàng nghi hoặc lấy tay đẩy cửa ra. Đập vào trong mắt nàng, chính là hình ảnh hắn ghé vào bàn ngủ gục.
Nàng lắc đầu, đi đến bên cạnh hắn, nhìn khuôn mặt đang ngủ, hốc mắt đã thâm quầng, nàng đau lòng, bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt lộ ra vẻ mỏi mệt của hắn.
Sự đụng chạm ôn nhu của nàng rất nhanh làm Hắc Khi Phong tỉnh dậy.
Hắn mở mắt, ánh mắt có chút mờ mịt, tiếng nói trầm thấp thật từ tính: “Huyên nhi… ”
Khẽ gọi một tiếng, cánh tay dang ra ôm lấy thắt lưng mềm mại của nàng, ôm nàng đặt ở trên đùi, vùi đầu vào cổ nàng, hô hấp yếu ớt, hiển nhiên thật sự rất mệt mỏi.
Huyên Trữ đau lòng vỗ về lưng hắn, tia mắt nhìn trên bàn thấy có một quyển sách mở ra một nửa.
Nhìn thấy tên cuốn sách, khoé môi Huyên Trữ giương lên: “Phong, đây là… ”
Hắn nhúc nhích một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía bìa sách giải thích: “Đây là tư liệu về mấy đại thần mà Lôi Mông đưa ta, có tư liệu này thì về sau cũng sẽ mau chóng quen thuộc với tình hình trong cung.”
“Nhưng như vậy thì chàng sẽ rất mệt… ”
Hắn lấy tay che môi không cho nàng nói tiếp, cúi đầu đụng trán nàng “Huyên nhi, đừng lo lắng, ta còn chịu nổi.”
Tay nàng chạm vào mặt hắn, ngón tay lướt qua hốc mắt của hắn: “Vậy chàng phải đáp ứng ta không để cho mình quá mệt mỏi.”
“Có nàng cận kề bên ta, ta sẽ không biết mệt, hơn nữa, ta cũng xem xong rồi.”
Nghe vậy, Huyên Trữ dịu dàng cười nhẹ: “Phong, ta phát hiện ra chàng nha… Càng ngày càng biết nói lời ngon tiếng ngọt, cũng sắp vượt qua công lực của Vương huynh.”
“Vương huynh của nàng?” Hắc Khi Phong nhướng mi, mỗi khi Huyên Trữ nhắc tới Vương huynh của nàng, ánh mắt đều đặc biệt sáng ngời nhu hoà, tình cảm nàng dành cho Vương huynh rất sâu, làm cho lòng hắn có chút rầu rĩ.
“Đúng vậy, để ta nói cho chàng nghe nha, Vương huynh của ta trước kia từng là thiên hạ đệ nhất phong lưu nam tử, một khi mà hắn đã mở miệng thì chính là lừa người không đền mạng, không biết đã lừa đi bao nhiêu trái tim của nữ nhân rồi, nhưng mà đừng nhìn hắn giống như phong lưu đa tình, lúc đó Vương huynh căn bản là… Nhìn như đa tình thật ra rất vô tình! Nhưng hắn đã gặp được tẩu tử, nàng đã rèn luyện hắn thành ngoan ngoãn dễ bảo… “
Huyên Trữ thao thao bất tuyệt nói xong chuyện của Cô Ngự Hàn, bên miệng tươi cười không ngớt.
Cơ hồ đồng thời, một chén trà nóng đưa tơi bên môi nàng, nàng thuận thế hé miệng uống trà thông cổ họng.
Cuối cùng, tiếng nói của Hắc Khi Phong có chút rầu rĩ cất lên: “Huyên Trữ, Vương huynh của nàng tựa hồ như là một nam nhân rất vĩ đại.”
“ Điều đó là dĩ nhiên, Vương huynh là ưu tú nhất… Á… ”
Huyên Trữ rốt cuộc phát hiện sắc mặt của hắn không tốt lắm, nàng rất nhanh im miệng.
Tiếp theo, nàng lập tức lấy lòng vuốt ngực hắn: “Đương nhiên, đó là chuyện trước kia thôi, hiện tại trong lòng ta trong mắt ta, chàng mới là người ưu tú nhất, tình nhân trong mắt ra Tây Thi, chàng cũng biết ta rất yêu chàng, cho nên… Chàng không thể vì mấy lời vừa rồi của ta mà xụ mặt xuống, cười lên cái nào.”
Nhưng vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Cốc cốc cốc… ”
Hắc Khi Phong buông Huyên Trữ ra, muốn đặt nàng ngồi sang một bên, nhưng mà Huyên Trữ không chịu.
“Ta sẽ ngồi trên đùi của chàng thôi.” Nàng ôm chặt thắt lưng hắn không chịu buông ra.
“Huyên nhi, đừng náo loạn, có người đi vào thì không tốt lắm… ”
“Làm sao mà không được, chúng ta là phu thê, là một thể, ôm nhau có cái gì là không đúng, ta mặc kệ, ta cứ ngồi ở đây.”
“Huyên nhi… “
Hắc Khi Phong bất đắc dĩ gỡ tay nàng ra, lại không đành lòng dùng sức làm nàng đau.
Mà lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên, hắn chỉ có thể lo lắng suông.
“Vào đi” Huyên Trữ thay hắn mở miệng.
Cửa bị đẩy ra, Hắc Khi Phong chỉ có thể bất đắc dĩ tuỳ ý nàng.
Nhìn về phía cửa, thần sắc của hắn có vẻ xấu hổ không được tự nhiên.
Đi vào là đô đốc Lợi Châu, hắn vừa tiến vào liền nhìn thấy trên ghế hai người đang ôm nhau, hắn cúi đầu, không chớp mắt hành lễ.
“Vương.”
Hắc Khi Phong ngồi thẳng dậy, thần sắc khôi phục lại tự nhiên.
“Chuyện gì?”
“Vi thần đã chuẩn bị tốt mọi việc để hồi cung, bẩm Vương định khi nào thì khởi hành?”
Hắc Khi Phong không đáp lại, cúi đầu nhìn Huyên Trữ, dùng ánh mắt hỏi nàng.
Huyên Trữ hơi sửng sốt, nhanh như vậy đã trở về cung rồi sao?
Nàng miễn cưỡng áp chế bất an trong lòng, giả bộ chuyện gì cũng không để ý dường như đang ngăm nghía vạt áo của hắn.
“Không nên nhìn ta, chàng cảm thấy khi nào cần trở về thì trở về.”
Nghe vậy Hắc Khi Phong tinh tế xem xét thần sắc của nàng, nhưng không có phát hiện cái gì không thích hợp.
Hắn âm thầm ôm chặt thắt lưng của nàng, sau đó nói với đô đốc đại nhân: “Ngày kia khởi hành đi.”
“Vâng… Vi thần cáo lui.”
Cánh cửa được đóng lại, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Huyên Trữ có chút khó hiểu nhướng mắt nhìn hắn: “Phong, ta nghĩ chàng sẽ nói ngày mai liền hồi cung chứ, như thế nào lại là ngày kia?”
Hắn chỉ cười không nói, sau đó rất nhanh ôm lấy nàng đứng lên.
“Đi ngủ thôi, ta bế nàng trở về?”
Hắn hỏi ý nàng, con ngươi đen tràn ngập ý cười.
“Đương nhiên” Huyên Trữ nũng nịu cười híp mắt.
Vì thế, hắn bế nàng ra khỏi thư phòng.
Ở chỗ quẹo trên hành lang, âm thanh của hắn ẩn ẩn truyền đến: “Huyên nhi, nếu về sau ta trễ còn chưa về phòng, nàng cứ đi ngủ trước đi, không cần chờ ta.”
“Không thích, ta muốn ôm chàng ngủ nha, bằng không ta sẽ không ngủ.”
“Huyên nhi… ”
Tiếng nói của hắn có vẻ như không còn cách nào với nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...