Hôm sau, bọn họ đi tới chỗ của Lôi Mông, Lợi Châu đô đốc phủ.
Hắc Khi Phong cùng Huyên Trữ ngồi trong một căn phòng.
“Huyên nhi, tuy rằng ta đã biết một chút ít chuyện của trước kia, nhưng mà đối với quốc sự của Hắc Phong quốc thì hiện tại ta cũng không biết xử trí như thế nào.”
Hắn có vẻ khó xử nhìn nàng, bản lĩnh của hắn trong tiềm thức vẫn theo bản năng lâu lâu sẽ thi triển ra, nhưng mà đối với việc triều đình thế sự, hiện tại ngay cả các đại thần ai là ai hắn còn không biết rõ thì càng không nói tới việc triều chính.
Huyên Trữ trấn an hắn: “Không sao, ta sẽ ở bên cạnh nhắc nhở chàng.”
“Nhưng mà…….” Hắn vẫn cảm thấy có vẻ không ổn lắm, chuyện triều chính không phải là chuyện đơn giản như vậy, phải đối mặt với những quần thần có tâm tư phức tạp.
“Hư……. Ta có biện pháp rồi.”
Huyên Trữ thần bí nháy mắt mấy cái.
Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng nói của Lôi Mông: “Vương, công chúa.”
Huyên Trữ đứng lên trước: “Vào đi.”
Cửa chính “két” một tiếng bị đẩy ra, sau đó lại đóng vào.
Lôi Mông đi tới, hành lễ xong liền hỏi: “Không biết công chúa cho gọi thuộc hạ đến có chuyện gì?”
Huyên Trữ ý bảo hắn ngồi xuống, sau đó đi đến ngồi cạnh Hắc Khi Phong.
“Lôi Mông, ngươi cũng biết Phong đối với mọi chuyện trước kia đều không có khái niệm gì, hiện tại muốn hắn đến xử lý chuyện cung loạn chỉ sợ rất khó, ta chính là muốn tìm ngươi tới thương lượng làm như thế nào mới thỏa đáng, vừa không để cho mọi người phát hiện ra Phong bị mất trí nhớ, lại có thể ổn định cục diện chính trị.”
Nghe như vậy, Lôi Mông thoáng suy nghĩ một chút, sau đó nhìn Huyên Trữ cười.
“Không phải công chúa sớm đã có chủ ý rồi sao?”
Huyên Trữ mím môi cười, chuyển ánh mắt nhìn Hắc Khi Phong.Hắc Khi Phong vẫn thuỷ chung duy trì mỉm cười nhìn nàng, con ngươi đen tràn ngập sủng nịnh, còn có sự tín nhiệm đối với nàng.
Nàng tiện đà lại nhìn về phía Lôi Mông: “Đúng vậy, xác thực là ta cũng đã có chủ ý, ta hy vọng ngươi tiếp tục vì Phong mà bảo trì bí mật Phong bị mất trí nhớ, đồng thời trước mặt mọi người ở bên ngoài thay Phong truyền đạt ý chỉ, ngươi sẽ là người trung gian, ngăn cách mọi tiếp xúc giữa Phong và các đại thần, như vậy sẽ không lộ ra dấu vết khiến mọi người hoang mang.”
“Chủ ý này rất hay! Mọi người ai cũng đều biết thuộc hạ là hộ vệ bên người của Vương, chỉ cần ngẫu nhiên Vương lộ diện làm cho mọi người nhìn thấy, người khác sẽ không nghi ngờ khi thuộc hạ thay Vương truyền đạt ý chỉ là có gì không ổn, bởi vì Vương đã trở lại, như vậy Vương muốn thuộc hạ thay mặt truyền ý chỉ cũng không có một chút sơ hở nào.”
Huyên Trữ hớn hở cười: “Phong, chàng cảm thấy như vậy được không?”
Hắc Khi Phong cho nàng một nụ cười tán thưởng: “Huyên nhi, nàng làm rất khá.”
“Cứ quyết định như vậy đi……Ừ, từ hôm nay trở đi Phong sẽ bắt đầu làm quen với chuyện triều chính.” Huyên Trữ nói.
Hắc Khi Phong mỉm cười: “Được rồi, đều nghe theo lời của nàng.”
Vì thế, ba người nhất trí đạt thành hiệp ước ăn ý.
……..
Giữa trưa, trời trong xanh nắng ấm áp, hoa nở rộ.
Huyên Trữ ngồi ở trong lương đình, nhắm mắt hưởng thụ ánh nắng ấm áp.
Lôi Mông đi đến: “Công chúa.”
Nàng mở to mắt: “Lôi Mông? Ngươi không ở cạnh Phong giúp hắn chuẩn bị chính sự, chạy tới đây làm gì?”
Lôi Mông cười tủm tỉm nhìn Huyên Trữ, trong mắt toàn là ý cười: “Vương nói đã đến giờ ngủ trưa, lệnh cho thuộc hạ tới thỉnh công chúa trở về nghỉ ngơi.”
“Hắn……Thôi quên đi, ta trở về là được rồi.”
Huyên Trữ bất đắc dĩ nhún nhún vai, khoé môi lại nhịn không được nhếch lên.
Khi đi lướt qua bên người Lôi Mông, hắn đột nhiên lại mở miệng, môi hàm chứa ý cười: “Công chúa……Hình như đã biến thành rất thông minh.”
Huyên Trữ dừng bước chân một chút, quay đầu trừng hắn: “Bổn công chúa vốn đã rất thông minh, ngươi nói như vậy là đang ám chỉ bổn công chúa trước kia rất ngu ngốc?”
Đôi mắt nguy hiểm của nàng nheo lại, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác.
Lôi Mông buồn cười, vẫn cố gắng duy trì tư thế cung kính: “Không phải, công chúa trước kia chính là……Khụ…….Thuộc hạ cảm thấy công chúa bây giờ đã trở nên thành thục hơn nhiều.”
Kỳ thật, Huyên Trữ công chúa có thể nói là tính tình rất trẻ con.
Nghe vậy, Huyên Trữ há mồm định mắng chửi người, lại đột nhiên trầm mặc một chút.
Ánh mắt của nàng chuyển hướng nhìn đoá hoa đang nở rộ ngoài lương đình, sâu kín nói “Khi một nữ nhân yêu một nam nhân, sẽ trở nên rất ngu ngốc, nhưng mà, nếu là vì nam nhân nàng yêu thương, nàng cũng sẽ trở nên thông minh.”
“Nói như vậy thì công chúa rất yêu Vương.”
Huyên Trữ lại quay đầu nhìn hắn, ánh mắt thản nhiên, tuyệt không che dấu “Cái này không phải ngươi sớm đã biết sao?”
“Ha ha……Công chúa quả nhiên làm việc lưu loát.”
“Đừng có mà nịnh nọt nữa, ngươi phải giúp Phong trông chừng công việc trong hoàng cung cho tốt đi, chúng ta sẽ hồi cung bất chợt, làm Hắc Khi Dạ trở tay không kịp.”
Nói xong, Huyên Trữ vội đi tới nơi người nào đó đang chờ nàng.
Nhìn bóng dáng xinh đẹp của Huyên Trữ, Lôi Mông hiểu ý nở nụ cười.
“Lúc này đây, Vương hẳn là đã có hạnh phúc thật sự.”
……….
Trở lại phòng, cũng không thấy thân ảnh của Hắc Khi Phong.Huyên Trữ nghi hoặc:”Phong, chàng đang ở đâu……Hả? Không phải là nói đang đợi ta sao? Người đâu rồi?”
Gót chân vừa chuyển, nàng định rời đi, một đôi tay khỏe mạnh từ phía sau nàng vây quanh giam nàng lại trong lòng.
Tiếp theo, tiếng nói nam tính quen thuộc ở bên tai vang lên: “Làm cái gì mà lâu như thế mới trở về? Nàng chạy đến nơi rất xa để chơi sao? Cho Lôi Mông đi tìm lâu lắm rồi?”
Huyên Trữ từ trong lòng hắn xoay người, hướng hắn làm mặt xấu: “Đâu có đi đâu, ta làm sao mà có thể cách chàng quá xa, ta chỉ là ở ngoài lương đình phơi nắng thôi, sau đó cùng Lôi Mông hàn huyên một chút.”
Cùng Lôi Mông nói chuyện phiếm?
Lông mày Hắc Khi Phong không tự giác nhíu lại: “Hai người tán gẫu cái gì?”
Trong lòng có chút không thoải mái, rất khó chịu, chua chua.
Nàng cùng Lôi Mông nói chuyện phiếm, để cho hắn đợi lâu như vậy……
Cảm giác được ngữ điệu của hắn có vẻ không thích hợp, có vẻ như đang chất vấn nàng.
Huyên Trữ sửng sốt một chút, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang căng thẳng, nàng lập tức hiểu ra.
“Ha ha ha……Phong, chàng đang ghen sao?”
Mặt hắn âm thầm nóng lên, ánh mắt mập mờ: “Không có.”
Hắn trả lời quá nhanh, có chút giấu đầu lòi đuôi.
Huyên Trữ vui tươi hớn hở vuốt mặt hắn: “Ta biết chàng đang ghen, đừng phủ nhận!”
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, đôi mắt trong suốt, hắn có chút xấu hổ: “Không…..Không có.”
Nàng kiễng chân hôn hắn một cái, cười tủm tỉm bên môi hắn nỉ non:”Đừng ghen tị, ta yêu chàng nhất!”
“Ta cũng vậy.”
Lần này hắn đáp thật sự mau, sau đó khuôn mặt tuấn tú càng thêm đỏ, nhìn thấy Huyên Trữ bật cười vui vẻ.
Tướng công của nàng, sau khi kết hôn da mặt cũng mỏng hơn, ha ha ha……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...