Mọi người ở đây đều hết sức bối rối, thì bỗng nhiễn có một một giọng nói mềm mại truyền tới.
“Các ngươi không cần phải lo lắng, chàng sẽ hồi hoàng cung.”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn.
Hắc Khi Phong bước nhanh đến, ôm dáng người nhỏ xinh vào trong lòng, tỏ vẻ không đồng ý thấp giọng trách: “Huyên Nhi, nàng đang nói cái gì vậy.”
Huyên Trữ mím môi, cong môi cười nhẹ yên lặng xem xét hắn trong chốc lát, sau đó quay đầu hướng nhìn những người khác.
“Huyên Trữ công chúa.” Lôi Mông kinh ngạc hô lên.
“Lôi Mông lâu rồi không gặp.”
Huyên Trữ tiến về phía trước, sau đó lại nói: “Mấy ngày này ngươi tìm người thật vất vả”.
Lôi Mông ước chừng hỗn loạn một hồi lâu rốt cuộc cũng có chút hiểu được.
Hắn nhìn nàng, lại nhìn Hắc Khi Phong, sau đó hướng tới Huyên Trữ hành lễ: “Đây là điều thuộc hạ nên làm.”
Xem tình hình này, trong thời gian mất trí nhớ Vương đã cùng công chúa Huyên Trữ thành thân.
Đột nhiên, cách đó không xa truyền tới một trận hỗn độn tạp âm của tiếng bước chân.
Rất nhanh sau đó, bóng dáng một vị lão thần có tuổi vừa thở hồng hộc vừa chạy đến trước mặt Lôi Mông.
“Lôi Mông ta nghe nói ngươi đã tìm được nơi Vương rơi xuống, Vương hiện tại…..’
Lôi Mông quay đầu lại: “Tả thừa tướng Vương hiện tại ở bên kia.”
Theo ánh mắt của Lôi Mông nhìn sang, cách đó không xa, Hắc Khi Phong đang ôm Huyên Trữ cũng hướng nhìn qua.
Tả thừa tướng kích động chạy qua, thở gấp quỳ xuống.
Những người đi sau hắn cũng quỳ theo, Tả thừa tướng kích động lại hổ thẹn: “Vi thần khấu kiến Vương, vi thần hộ giá chậm trễ, vi thần đáng chết.”
Nhìn tình hình trước mắt, Hắc Khi Phong nhíu mày: “Ta không phải…”
Hắn vừa mở miệng liền bị Huyên Trữ nhanh chóng ngăn lại.
“Phong, chàng là Hắc Vương.” Nàng thấp giọng nói nhỏ đủ chỉ để hai người nghe được.
Hắn siết chặt vòng eo của nàng, thấp giọng phản bác: “Ta chỉ là trượng phu của nàng.”
Nàng cắn môi, đôi mắt khổ sở chăm chú nhìn hắn, hắn biết nàng sợ hắn hồi hoàng cung, bởi vì nàng sợ hắn lại hồi phục bản thân trước kia của hắn, sẽ lại chán ghét nàng.
Hắn biết, nàng trong lòng rất sợ hãi.
Cho nên, vì nàng, hắn chấp nhận quên hết chuyện dĩ vãng, đều buông bỏ tất cả.
Thâm tình như vậy, khiến cho nàng muốn khóc, muốn vâng theo khát vọng trong lòng, hai người bọn họ sẽ rời xa sự việc trước kia, từ nay về sau vui vui vẻ vẻ ở cùng một chỗ.
Nhưng mà, nàng không thể, không thể ích kỷ mang hắn đi như vậy.
Hít một hơi thật sâu, nàng chuyển mắt nhìn về những người đang quỳ dưới đất thỉnh cầu: “Phong, bọn họ đều cần chàng, Hắc Phong quốc không thể giao về tay Hắc Khi Dạ, hắn sẽ không bỏ qua những người nguyện trung thành cùng chàng, hắn trời sanh tính khát máu, không phải là một vị vua nhân ái, chàng chẳng lẽ muốn phụ lòng phụ vương linh thiêng của chàng trên trời sao?”
“Huyên nhi, ta….”
Huyên Trữ cầm tay hắn, khẽ lắc đầu với hắn.
Sau đó nàng hướng mắt về phía Lôi Mông, ý bảo hắn tiến lại gần.
Lôi Mông đi đến cạnh: “Công chúa.”
Huyên Trữ nhìn khắp một lượt những người khác, sau đó thấp giọng với Lôi Mông nói: “Lôi Mông, ngươi đừng đem chuyện Phong mất trí nhớ công khai, tránh chuyện hỗn loạn không cần thiết, tất cả chờ mọi việc trong Vương cung yên ổn rồi hẵn làm sáng tỏ.”
“Thuộc hạ hiểu.”
“Tốt, vậy ngươi đi nói với bọn họ, cho bọn họ về nghỉ ngơi trước, ngày mai ta và Phong sẽ cùng các ngươi hội hợp.”
Nghe vậy, Lôi Mông mắt sáng rực lên, hắn vui sướng liếc nhìn Hắc Khi Phong một cái, sau đó ngữ điệu vang lên xác nhận: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Đợi tất cả mội người nhanh chóng rời đi đến không còn một tiếng động, ban đêm, chỉ còn lại hai người Hắc Khi Phong và Huyên Trữ.
“Huyên nhi, nàng vì sao lại làm như vậy.”
Hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thương yêu vỗ về đôi má mềm mại, nhẹ nhàng vuốt lấy những sợi tóc của nàng.
Nàng tựa người vào lòng hắn: “Ta không muốn chàng mất trí nhớ cả đời, như vậy chàng… không phải đầy đủ, vì chàng, ta nguyện ý đánh cược một phen.”
Cược rằng, hắn khôi phục lại trí nhớ, sẽ vẫn yêu nàng.
Tuy rằng, việc đánh cược này nàng có thể sẽ mất đi hắn, nhưng nà, cũng có khả năng thắng được hắn nguyên vẹn.
Hắn trầm mặc trong chốc lát, không biết phải nên nói cái gì, chỉ có thể ôm chặt lấy nàng.
Hồi lâu, nàng ngẩng đầu, tay ôm choàng lấy cổ hắn, tủm tỉm cười khẽ nói: “Tướng công, ta mệt, chàng bế ta về ngủ có được không?”
Nàng lại lần nữa tươi cười như lúc trước, hắn có chút chưa thích ứng.
Nhưng mà, hắn vẫn chiều theo ý nàng, cho dù không biết vì sao nàng lại chuyển biến như thế, nhưng vì nàng cười, hắn cũng cùng cười với nàng.
Tiếp theo, hắn khom người một tay bế lấy nàng nói: “Được, bế nàng trở về, con sâu lười.”
“Oa, chàng cũng dám nói ta như vậy, chàng là đồ xấu xa.”
Huyên Trữ nũng nịu trong lòng hắn, bóng hai ngươi dần khuất trong bóng đêm.
………
Trở lại phòng, Hắc Khi Phong nhẹ nhàng đặt nàng ngồi trên giường.
Huyên Trữ cởi áo khoác ngoài ra, sau đó đi giúp hắn cởi y phục.
Sau một lát, thanh âm có chút ngượng ngùng của hắn vang lên.
“Khụ khụ…Huyên nhi cởi áo khoác là được rồi, bên trong không cần cởi.”
“Không được, chàng không cởi y phục, chúng ta như thế nào mà….”
Huyên Trữ cười hì hì nhìn hắn, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ lên, càng xem càng thấy thú vị.
“Phong, chàng không phải nói chúng ta thành thân, chàng sẽ không lại đỏ mặt sao? Vì sao hiện tại mặt của chàng lại đỏ như vậy?
“Khụ Khụ…… Huyên nhi, ở trong này làm sẽ bị người khác nghe được…..”
Huyên Trữ một tay ôm lấy hắn giả vờ không biết khiến hắn ngã trên giường, sau đó ngồi ngang trên thắt lưng hắn, ngang ngược bất chấp hôn lên bạc môi hắn: “Ta mặc kệ, ta chỉ muốn ôm chàng thôi”
Nàng muốn đứa con, muốn đứa con của hắn…..
Nhìn thân người đang ngồi trên thắt lưng mình, y phục nửa cởi nửa mặc, lộ ra phần da thịt mềm mại trắng nõn nà, thật là mê hoặc hắn.
Hắn siết chặt bàn tay, cố gắng nhịn xuống dòng sóng nhiệt đang dâng lên trong cơ thể.
“Huyên nhi, nàng…… xuống dưới trước ….ưm ….”
Lời nói của hắn con chưa kịp nói hết thì bạc môi liền bị nàng cắn một cái, có chút đau, lại càng thêm kích thích.
Sự mật thiết trong lúc đó, hắn cuối cùng cũng buông giáp xin hàng.
Tiếp theo, hắn từ bị động chuyển thành chủ động, một tay hung hăng đem nàng ôm chặt, trở mình một cái liền nhanh chóng đem thân nàng áp chế phía dưới, sau đó hôn lên da thịt nàng.
Trong gian phòng tối, truyền ra tiếng thở dốc có chút kiềm chế.
“Huyên nhi, nhỏ tiếng một chút.” Hắn thở hổn hển dặn dò.
“Chàng….người ta cũng không muốn như vậy nha, đều tại chàng……”
“…………”
Cuối cùng, bên trong chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người, ngoài ra cũng không còn gì khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...