Trong rừng cây im ắng, cỏ cây xanh tươi.
Huyên Trữ khom người tìm kiếm cây cỏ mây, sau đó tinh tế bện lại với nhau.
Được một lát, một vòng tay rộng ấm áp dán chặt sau lưng nàng, tiếng nói nam tính quen thuộc dừng ở bên tai.
“Đang làm cái gì vậy?”
Huyên Trữ trong lòng hắn xoay người lại, ngây thơ ôm lấy cổ hắn.
“Ta đang làm một đôi nhẫn, đây là một nghi thức rất vui, nghe nói chỉ cần đem nhẫn trao cho nhau, thì hai phu thê sẽ ngọt ngào ân ái với nhau suốt đời.”
Nói xong, nàng xoè bàn tay ra, trong lòng bàn tay có hai cái nhẫn được bện bằng cỏ hiện ra trước mặt hắn.
Hắn vươn tay cầm lên đôi nhẫn cỏ, ôn nhu nhẹ nhàng hỏi: “Cái này thì đeo ở ngón tay nào?”
Huyên Trữ tủm tỉm cười đưa tay chỉ: “Đeo vào ngón tay này.
Rất nhanh, hắn không nói hai lời liền thuận theo đem nhẫn lồng vào ngón tay nàng.
Tiếp theo đó, nàng cũng cầm cái nhẫn kia lên đeo vào cho hắn.
Một lớn một nhỏ, hai ngón tay đặt cạnh nhau, hình thành một đôi nhẫn.
Nàng ôm lấy khuỷu tay hắn, cười nói: “Phong, như thế nào mà chàng không hỏi ta xem vì sao biết tập tục này?”
“Không cần hỏi, chỉ cần nàng thích thì ta đều thích.”
Huyên Trữ rời khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, đưa mắt nhìn dòng suối nhỏ phía xa xa, trầm ngâm một lúc, nàng quay lại nhìn hắn.
“Vậy….. Chúng ta rời chỗ này đi.”
Nghe vậy, Hắc Khi Phong cũng không có lập tức đáp lại, chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, tinh tế đánh giá đôi mắt sáng ngời của nàng.
Rốt cuộc, không nhìn thấy trong mắt nàng có nửa điểm do dự, hắn nở nụ cười.
“Được, ta mang nàng đi.”
Hắn giơ tay ra hướng về phía nàng.
Huyên Trữ nhìn hắn thật sâu, cuối cùng nàng mím môi mỉm cười, đi qua.
Hai tay nắm chặt cùng một chỗ, bọn họ nhìn nhau cười.
………
Đi tới bên dòng suối, hắn sớm đã chuẩn bị tốt bè tre thả theo dòng suối, sau đó ôm lấy nàng, tung người nhảy lên, nhẹ nhàng đáp xuống ở trên bè, đứng vững vàng.
Hắn đỡ nàng ngồi xuống, nàng thuận thế tiến sát vào trong lòng hắn.
“Sợ sao?” Hắn hỏi.
Nàng lắc đầu, đôi mắt tràn ngập tin cậy nhìn hắn: “Không sợ, chàng sẽ luôn bảo vệ ta không phải sao?”
Ôm lấy thân hình nàng thật chặt, hắn hôn lên mái tóc mai của nàng “Ừ, ta sẽ dẫn nàng an toàn rời đi.”
Tiếp theo, hắn vung cánh tay lên, một đạo ánh sáng hướng tới nguồn thượng du mà đi, bè tre cũng thuận theo đó mà xuôi dòng, hướng tới đầu nguồn con suối.
Tiếng gió, ở bên tai không nhanh không chậm thổi qua, rất là sảng khoái.
Nhưng mà, bè càng đi lên trên, dòng nước càng chảy nhanh, bè tre đi qua có chút khó khăn.
“Ào ào…….”
Ngẩng đầu, nhìn thấy trên vách đá có thác nước lớn đang đổ xuống, Huyên Trữ theo bản năng tiến vào trong lòng Hắc Khi Phong.
“Phong, nơi này có thác nước lớn quá, bè của chúng ta không thể đi lên được.”
Hắn ôm lấy nàng đứng lên, cúi đầu nhìn nàng, một ít bọt nước đậu trên mặt nàng, hắn lấy tay nhẹ nhàng lau đi.
“Chúng ta cùng nhau biến thân bơi lên, nàng sợ không?”
Huyên Trữ nắm chặt lấy xiêm y của hắn, khít khao dựa vào hắn, ánh mắt nhìn dòng nước đang chảy xiết, cụp mắt xuống.
Sau đó, nàng lại liếc mắt nhìn hắn, cánh môi thoáng có chút tái nhợt: “Ta không muốn giấu chàng, ta cũng có chút sợ hãi, nhưng ta sẽ cố gắng đi theo chàng.”
Hắn vỗ về hai má của nàng, chăm chú nhìn nàng một hồi lâu, sau đó ôm chặt lấy nàng.
“Đừng sợ, có ta ở đây.”
Ôm nhau thật chặt, chỉ thấy thân thể bọn họ chậm rãi tỏa ra ánh sáng màu tím.
Trong chốc lát, hai con rắn một vàng một tím đồng thời rơi vào trong nước.
Đáy nước……..
“Huyên nhi, chỉ cần tựa vào trên lưng ta là được rồi, không được buông ra, một mình ta bơi là được.”
“Nhưng mà…….Ta sẽ làm tăng thêm gánh nặng cho chàng.”
“Sẽ không đâu, mau lên đây.” Hắn hối thúc.
Huyên Trữ do dự một chút, mới chậm rãi bò lên lưng hắn, dính sát vào nhau.
Hai con rắn nháy mắt lấy tốc độ cực nhanh bơi về phía trước.
Không biết qua bao lâu, Huyên Trữ bắt đầu cảm thấy đáy nước hơi lạnh, nàng càng thêm dính sát vào hắn, hấp thu ấm áp trên người hắn.
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy thân hình mình bay lên trên.
“Ầm……”
Trên mặt hồ phun ra vô số bọt nước, hai con xà từ dưới nước bay lên, ở giữa không trung tỏa ra vô số hào quang, hào quang chậm rãi ngưng tụ trên mặt đất.
Hắc Khi Phong cùng Huyên Trữ đồng thời nằm trên bãi cỏ.
“Khụ khụ khụ…….” Huyên Trữ vừa lên tới trên cạn, liền ho sặc sụa.
Hắn vội vàng ôm lấy nàng, xoa xoa thân thể của nàng, cảm thấy da thịt nàng rất lạnh, hắn nhíu mày căng thẳng.
“Huyên nhi, chúng ta nhanh chóng đi tìm nhà dân mượn một bộ y phục khô cho nàng mặc.”
Nói xong không đợi nàng trả lời, hắn rất nhanh ôm lấy nàng mau chóng rời đi.
Đôi môi Huyên Trữ có chút tím tái, cho dù nàng cố gắng nhịn xuống, cũng vẫn không nhịn được mà lập cập run rẩy.
Muốn nói chuyện với hắn, nhưng mà hàm nàng cứng lại không mở ra được.
Cũng không mất nhiều thời gian, quả nhiên như hắn dự đoán lúc trước, bọn họ thấy một thôn trang nhỏ.
Hắc Khi Phong đi đến một căn nhà nhỏ.
“Xin hỏi ở đây có người không?” Hắn có chút lo lắng gọi to.
Chỉ chốc lát sau, ở bên trong có một vị đại thẩm đi ra, bà đánh giá hai người bên ngoài một chút, cuối cùng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Huyên Trữ, sau đó hiền lành hỏi: “Các ngươi……Nàng đang bị bệnh phải không?”
Hắn vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, nương tử của ta y phục ẩm ướt, có thể xin bà…….”
Hắn còn chưa nói xong, đại thẩm kia vội vàng: “Vào, vào trong rồi nói sau.”
“Xin cám ơn.”
Hắn vội vàng cảm tạ, sau đó ôm Huyên Trữ mau chóng bước theo sau đại thẩm đi vào trong phòng.
Rất nhanh, Huyên Trữ liền thay y phục sạch sẽ nằm ở trên giường.
Ở bên cạnh giường của nàng, đặt một cái bếp than, từng nguồn nhiệt ấm áp toả ra khắp phòng.
Qua một thời gian sau, Huyên Trữ vươn tay về phía Hắc Khi Phong: “Phong, chàng…….Hắt xì……”
Mới mở miệng, nàng đã hắt xì, dấu hiệu nàng đã bị cảm lạnh.
Hắn nắm chặt tay nàng, tay kia sờ trán: “Huyên nhi, nàng bị cảm lạnh………Ta đi tìm đại phu cho nàng.”
Nói xong, hắn vội vội vàng vàng chạy nhanh ra ngoài, Huyên Trữ muốn gọi lại mà không kịp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...