Hôm sau, sương sớm còn chưa tan, sắc trời vẫn còn sớm.
Huyên Trữ trở người, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy ngủ không yên ổn là bao.
Loáng thoáng thấy thiếu một cái gì đó.
Nàng bất an giựt giựt mi mắt, chỉ chốc lát sau, mắt chậm rãi mở ra, theo thói quen nhìn về một hướng khác
Tấm chiếu rơm vốn nên có một thân ảnh cao lớn, không biết khi nào đã người đi chiếu trống, chỉ còn lại chiếc vải nhung được xem như chăn đã được gấp ngay ngắn trơ trọi đặt ở kia.
Người đâu?
Đôi mắt buồn ngủ của Huyên Trữ lập tức tỉnh táo, nàng bò nhanh xuống giường, ngay cả giầy cũng không kịp mang liền để chân trần chạy vội đi.
Khoảnh khắc nàng chạy đến cổng, Hắc Khi Phong đi tới trước mặt, trong tay hắn đang bưng một chậu nước.
Mắt thấy hai người sắp đụng nhau, Huyên Trữ tránh không kịp, nàng trừng lớn mắt kêu một cách sợ hãi: “A… Xong đời rồi!”
Nàng nhắm chặt mắt lại, chờ bị nước xối vào.
Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của Hắc Khi Phong chợt lóe, một tay nâng chậu nước, tay còn lại đưa ra ôm lấy thắt lưng nàng, gót chân xoay tròn, hai người dựa theo tốc độ như cũ đi vào trong, nước trong chậu một giọt cũng không rơi vãi. (Bùm Bùm: Phong ca thât là lợi hại)
Ngay tại lúc chân nàng tiếp đất, nàng phát hiện giầy của mình không biết từ khi nào đã nằm dưới chân vừa vặn mang vào chân nàng.
“Sau này rời giường nhớ phải mang giầy, mặt đất buổi sáng lạnh, đừng để bị cảm.” Giọng nói ôn nhã từ trên đỉnh đầu nàng truyền đến.
Huyên Trữ mở mắt, nhìn hắn không nhanh không chậm buông chậu nước xuống, mắt nàng lóe lên vẻ sùng bái.
“Hắc Khi Phong, phản ứng của chàng thật nhanh, tu hành rất cao a, lúc nào rãnh dạy ta pháp lực được không, sau này gặp người xấu ta có thể trực tiếp giết chết chúng, không cần phải lần nào cũng bị đánh thảm…”
Lời nói hưng phấn của nàng còn chưa nói xong, hắn xoay người ánh mắt sáng chói nhìn chăm chú vào nàng: “Ta sẽ bảo vệ nàng.”
Một câu đơn giản, giọng nói dù nhạt, nhưng lại pha lẫn ý vị kiên định nồng đậm.
Hắn sẽ bảo vệ nàng?
Tim của Huyên Trữ đập chậm đi nửa nhịp, loại chờ mong càng thêm cường liệt nào đó giục nàng phải truy vấn: “Một mực bảo vệ ta sao? Là một mực nha.”
Nàng thận trọng nhấn mạnh, ánh mắt tràn đầy làn sóng khẩn trương.
Hắn sẽ trả lời như thế nào?
“Chỉ cần nàng cần, ta sẽ một mực bảo vệ nàng.” Hắc Khi Phong không chút nghĩ ngợi liền cho nàng một câu trả lời kiên định hữu lực.
Nghe vậy, Huyên Trữ cao hứng quên mất cả hình tượng, nhảy dựng lên ôm chặt lấy cổ hắn, vui vẻ náo loạn: “Thật tốt quá! Ta sẽ một mực cần sự bảo vệ của chàng, cho nên chàng sẽ luôn luôn ở bên ta đúng không?!”
Cho dù cảm thấy lập trường của nàng có chút gượng ép, nhưng nghe được nàng nói muốn hắn một mực ở lại bên người nàng, hắn cư nhiên cảm thấy trong lòng có dòng nước ấm áp chảy qua.
Một mực ở bên người nàng…
Hắn tinh tế thưởng thức tin tức này, khuôn mặt thanh tuấn không khỏi mở ra một chút nhu hòa, đôi mắt đen cũng trở nên dịu dàng.
Hãy còn lâm vào suy nghĩ, hắn không có ý thức được Huyên Trữ giờ phút này đang dính trên người hắn, vẻ mặt thỏa mãn dựa vào hắn.
Sau một lát, hắn rốt cuộc mới nhận ra trong ngực truyền lại độ ấm không đồng dạng.
Cúi mắt, thấy nàng hơi híp mắt, nụ cười mang trên môi, giống như đối với tình huống bây giờ cực kỳ vừa lòng.
Hai má nàng dán vào ngực hắn, xuyên qua xiêm y, hắn như cũ có thể cảm giác được da thịt nàng mềm mại, cái ôm nhu thuận kia, làm cho hắn không muốn buông.
Đối với tâm lý không nỡ buông nàng ra, hắn cảm thấy xấu hổ.
Đấu tranh một hồi, hắn mới đè nén ý niệm muốn đưa tay ôm lấy nàng.
Đưa tay nhẹ nhàng đẩy nàng ra, hắn vờ trấn định đi đến trước chậu nước: “Nàng rửa mặt trước, chốc nữa ta có chuyện muốn nói với nàng.”
“Có chuyện nói với ta? Chuyện gì?” Huyên Trữ nổi tính nôn nóng lập tức truy vấn.
Hắn cười nhẹ: “Để chốc nữa nói sau cũng chưa muộn.”
Nói xong, hắn liền xoay người đi ra ngoài, nhìn biểu tình kia của hắn nàng liền biết hắn muốn khi nào nói thì chính là đến lúc đó mới nói.
Huyên Trữ nhìn bóng dáng hắn le lưỡi, vừa đùa nước trong chậu, vừa thì thào: “Tuy mất trí nhớ rồi, trở nên thẹn thùng rồi, nhưng vẫn có tính độc đoán của bậc đế Vương, nói cái gì là ra cái đó, ha ha… Nhưng như vậy cũng rất có hương vị… Ta thích.”
Không bao lâu, nàng đã chải chuốt xong.
Đi ra ngoài, nhìn thấy hắn đang bận gì đó bên hòn đá, nàng đi qua mới thấy hắn đang làm cơm lá sen.
“Ý? Chàng còn có thể làm cái này a? Thực nhìn không ra chàng thì ra cũng không phải dạng được nuôi chiều từ bé, ta cũng không biết nha.”
Động tác trên tay hắn ngừng lại, con ngươi đen nhìn nàng sâu sắc, có nghi hoặc, cũng có mê muội: “Ta được nuông chiều từ bé? Ta trước kia…”
Tuy rằng đối với chuyện trước kia đã không còn ấn tượng, nhưng đối với nhiều thứ trong tiềm thức hắn cảm thấy hắn biết, mà sự thật chứng minh hắn thật sự biết.
Nàng nói hắn không phải dạng được nuông chiều từ bé như trong tưởng tượng của nàng, chẳng lẽ trước kia hắn xuất thân trong môi trường được nuông chiều từ bé?
Chống lại ánh mắt mong được biết rõ của hắn thật cường liệt, Huyên Trữ cuống quít dời tầm mắt, ấp a ấp úng: “Không… Không có a, ta chỉ tùy tiện nói mà thôi, chàng… chàng là một đại nam nhân, biết làm cơm thực rất kỳ quái, ừ ừ, rất kỳ quái.”
Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt nàng lập lòe, định dùng ngôn ngữ để cho qua đi lòng ham được biết của hắn.
Nàng cư nhiên có một loại ý tưởng ác độc, nàng hy vọng hắn đừng nghĩ gì về trước kia, nàng hy vọng dừng ngay tại đây, bọn họ hai người có thể sống gần gũi cùng nhau như vậy.
Hắc Khi Phong làm sao không nhạy cảm được, hắn cơ hồ lập tức liền cảm thấy Huyên Trữ đang lảng tránh chuyện quá khứ của hắn, cho dù hắn không rõ nguyên do trong đó.
“Huyên nhi, nàng… không muốn nói cho ta biết chuyện trước kia sao?”
Nàng vội vàng nhìn hắn một cái, nhìn thấy ánh mắt mang theo nghi hoặc, nàng vờ trấn định mỉm cười.
“Không… Không phải a, ta chỉ là không biết… Không biết chuyện của chàng!”
Đột nhiên gian, trong đầu của nàng hiện lên một cái lý do, thì phải là… Nàng không biết chuyện của hắn –
“Ta bị kẻ cướp đuổi giết, đúng lúc chàng bắt gặp, vì thế chàng trượng nghĩa ra tay muốn cứu ta, lại bởi vì địch nhân quá nhiều, chúng ta cuối cùng bị địch nhân đánh rơi xuống vách núi, chuyện sau đó chàng đều biết rồi.”
Nói xong, nàng mạnh mẽ thản nhiên nhìn hắn, con ngươi trong suốt không mảy may có chút dao động gì, rất sợ sẽ bị hắn nhìn ra manh mối gì đó.
Hắc Khi Phong trầm mặc không nói nữa, hắn lẳng lặng nhìn nàng.Cuối cùng hắn giống như là đã tiếp nhận rồi.
“Bỏ đi, nếu sự tình đã chuyển biến thành như vậy, vậy thuận theo tự nhiên đi.” Hắn ôn đạm nói, phảng phất đối với chuyện mình mất trí nhớ hoàn toàn không để ý, thật đúng như là thuận theo tự nhiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...