Màn đêm buông xuống, sau khi Huyên Trữ nhìn “gian phòng” thoáng đãng rộng rãi, nàng cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình.
Nhìn bức tường đá xung quanh, ánh mắt xẹt qua chiếc bàn đá kia, sau đó dừng trên giường gỗ.
“Thì ra trong này còn có động thiên [1] khác, thật là tệ, nếu ta to gan một chút đi vào đây, chàng đã có thể nằm trên giường thoải thoải mái mái dưỡng thương rồi.” Nàng tự trách.
Hắc Khi Phong ấn nàng ngồi xuống bên giường, giọng nhẹ nhàng: “Đừng suy nghĩ nhiều vậy nữa, thương thế của ta khỏi rồi, bây giờ đến lượt ta chăm sóc nàng.”
“A? Chàng muốn chăm sóc ta?”
Huyên Trữ lại ngây người.
Rất nhiều những kinh hỉ mà từ trước đến nay nàng không dám hy vọng viễn vông ngày hôm nay lại từng cái từng cái phơi bày trước mắt, làm nàng vui mừng đến suýt choáng váng đầu óc.
Hốc mắt nàng kiềm không đươc lệ quang tuôn trào, xuyên qua ánh lửa bập bùng, đôi mắt ngấn lệ mang theo ánh hào quang mỹ lệ, bao phủ hắn thật sâu.
Bị nàng nhìn đến có chút không được tự nhiên, hắn vờ bận rộn đi đến một bên thêm củi: “Nàng… nàng cũng mệt rồi, nằm xuống ngủ chút đi.”
“Nhưng chỉ có một chiếc giường, ta ngủ trên giường vậy chàng phải ngủ ở đâu?”
“Ta ngủ chỗ ngày trước.”
Nói như vậy là ở đây chỉ có một mình nàng.
Nàng có chút kích động: “Chàng muốn ngủ kia sao? Vậy… Vậy một mình ta ngủ ở đây à?”
Tuy rằng bên ngoài chỉ cách trong này một ngã rẽ, nhưng nàng vẫn sẽ sợ, những ngày gần đây nàng cũng do trông thấy hắn mới có thể an tâm ngủ.
Nhưng bây giờ bọn họ phải phân cách trong và ngoài…
Hắn tinh tế phát giác nỗi kinh sợ của nàng, vì thế trấn an nàng: “Huyên nhi, ta ở ngay bên ngoài, có chuyện gì nàng cứ kêu một tiếng ta nhất định lập tức vội đến bên nàng, đừng sợ.”
“Không… Nếu không chàng cũng ngủ trên giường được không?” Nàng quýnh lên, bật thốt ra.
Bọn họ cùng ngủ một giường?!
Hắc Khi Phong ấp a ấp úng không dám nhìn nàng: “Huyên nhi, chúng ta… chúng ta không thể ngủ cùng giường, nam nữ thụ thụ bất thân…”
“Ta không quan tâm.” Huyên Trữ một lời đánh gãy câu nói của hắn.
Bởi vì tin tưởng con người hắn, càng bởi vì… nàng nguyện ý.
“Ách…”
Dưới tình cảnh này Hắc Khi Phong chết ngất, nhất thời không tìm được lý do gì để thuyết phục nàng.
Tim đập “thịch thịch” rất vang, hắn cảm giác tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
Nhìn đôi mắt xinh đẹp của nàng, ánh mắt ỷ lại nhìn hắn, rung động nóng bỏng từ lồng ngực phát tán, khiến hắn không thể trốn chạy.
“Nếu không… Nếu không thì ta dọn chiếu rơm ở ngoài vào đây, nàng ngủ giường, ta ngủ đất, như vậy nàng sẽ không sợ nữa.”
Nói xong, hắn cơ hồ chỉ cách trốn chạy ra ngoài.
Nhìn bóng dáng hắn chạy như bay, Huyên Trữ sửng sốt một chút, lập tức phụt cười lên tiếng.
Nàng là một cô nương cũng không cảm thấy thẹn thùng, hắn một đại nam nhân lại vô cùng thẹn thùng như tiểu nương tử vậy.
Ha ha… Thì ra hắn cũng đáng yêu như vậy.
Ánh lửa bập bùng, bóng đêm dần dần chuyển tối.
Ngoài hang, ngẫu nhiên truyền tiếng sâu bọ kêu vang, một tiếng thấp một tiếng cao, tựa một đạo âm thanh thôi miên.
Huyên Trữ nghiêng thân, đồng thời mở mắt nhìn về người phía bên kia, đúng lúc đối diện với đôi mắt đen bóng của hắn cũng đang nhìn về phía nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, hắn vội vàng di chuyển tầm mắt, xấu hổ ngó ngả ngó nghiêng.
“Hắc Khi Phong, chàng vừa rồi đang nhìn ta sao?” Huyên Trữ giảo hoạt chớp chớp mắt, khóe môi nhịn không được nhếch lên.
Hắn vừa rồi nhất định là đang nhìn nàng!
“Không… Không có a.” Hắn lắp bắp phủ nhận.
“Chàng rõ ràng là có!” Huyên Trữ ngữ khí thực khẳng định vạch trần hắn.
“Không có…”
Lúc này đây, khí thế hắn có chút yếu đi, tiếng nói cũng có chút mơ hồ không rõ.
“Nói dối, chàng rõ ràng có!”
“Ta… Ta là đang nhìn nàng…”
Dưới “áp bức nghiêm khắc” của nàng, hắn ấp úng thừa nhận.
Huyên Trữ vui sướng từ trên giường bò dậy, nhanh bước đến trước mặt hắn.
Hắn cũng vội ngồi dậy: “Sao nàng không ngủ?”
Nàng rất dứt khoát ngồi cạnh hắn, đưa mặt qua, cùng hắn mắt đối mắt: “Chàng vừa mới nhìn ta, có phải cảm thấy ta nhìn rất vừa mắt không?” (BB: HT tỷ thật khiêm tốn; NV: vầy mới kiếm dc soái ca, học hỏi, học hỏi)
Đối mặt với khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, hơi thở tựa lan nhẹ nhàng phất qua da thịt hắn, độ ấm nhè nhẹ khiến hắn khẽ run.
Hắn thoáng ngửa mặt ra sau định kéo dài khoảng cách của hai khuôn mặt.
“Huyên nhi, nàng đừng dựa vào gần như vậy…”
Huyên Trữ không để ý tới hắn, nàng lại nhích qua: “Chàng nói đi, có phải cảm thấy ta nhìn rất mắt không? Hay là… chàng thấy ta xấu xí, sợ ta thương tâm nên không dám trả lời.”
Nói xong lời cuối cùng, tiếng nói của nàng có lắng đọng chút hương vị thương tâm.
“Không phải, nàng rất đẹp, thật đấy!”
Dưới tình thế cấp bách, hắn thốt ra.
Chờ hắn ý thức được mình đã nói gì, hắn xấu hổ ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu.
“Ha ha… Chàng thật sự cảm thấy vậy sao? Ta đã nói mà, ta xinh đẹp như vậy nên chàng mới nhìn trộm ta đúng không.” Huyên Trữ vui mừng cười tít mắt.
“Cũng… Cũng đúng.” Hắn đã thất thần chỉ có thể căn cứ ý tứ của nàng mà ngây ngẩn trả lời một cách vô cảm.
Nụ cười của Huyên Trữ càng mở rộng: “Được rồi, thấy chàng thành thật như vậy, ta đành thưởng chàng chút.”
Nói xong, nàng rất nhanh hôn môi hắn một cái, sau đó thừa dịp hắn chưa hoàn hồn nhanh hết sức lại chạy về giường nằm xuống.
Ở nơi hắn nhìn không thấy, hai má nàng ửng lên hai đám hồng vân kiều diễm.
Tuy rằng nàng rất lớn mật, nhưng lần đầu tiên hôn nam nhân mình thích khó tránh khỏi cảm giác thẹn thùng.
Chỉ là, cảm giác hưng phấn so với thẹn thùng thì nhiều hơn.
Nàng đưa lưng về phía hắn mà ngủ, mãi cho đến khi rơi vào mộng đẹp, khóe môi như cũ không giảm đi cái mỉm cười ngọt ngào.
Nhưng mà, Hắc Khi Phong lại không có tâm tư để ngủ như nàng.
Chỉ thấy tay hắn xoa bạc môi, đôi mắt đen triệt để dại ra, ánh mắt cứ như vậy một mực nhìn lưng nàng, đầu óc trống rỗng.
Vừa rồi, nàng thật sự hôn hắn.
Môi nàng, mềm mại, dịu dàng, ấm áp, cứ như vậy phủ lên môi hắn.
Trong khoảnh khắc da thịt tiếp xúc đó, một cái chạm thân thương, cảm giác ấy, phảng phất khắc sâu vào tim hắn.
______
[1] Động thiên: động tiên, bồng lai, nơi thần tiên ở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...