Nhìn xung quanh, Huyên Trữ đánh giá phương hướng nào có thể chạy trốn, sau đó mới không dấu vết quay lại đối mặt với hai ánh mắt đang hung thần ác liệt kia.
Đại thẩm đứng cạnh nàng đang lắp bắp kinh hãi: “Huyên Trữ cô nương, ngươi... ngươi là công chúa?”
Huyên Trữ cười thật có lỗi: “Đại thẩm, thực xin lỗi, ta không phải cố tình giấu bà.”
Ánh mắt đại thẩm lại nhìn về phía trước, giọng nói không nén được run rẩy: “Vậy... Vậy bọn họ là... là...”
“Bọn họ phỏng chừng là tới giết ta.” Huyên Trữ cố gắng duy trì sự trấn định.
“Giết... Giết công chúa?” Đại thẩm sợ tới mức cơ hồ sắp hồn phi phách tán.
Huyên Trữ đưa tay giữ lại tay của đại thẩm, nhỏ giọng nói: “Đại thẩm, chờ một chút ta kêu chạy thì bà phải mau chạy biết không?”
“Nhưng mà lão gia nhà ta...”
“Ta sẽ cứu ông ấy.”
“Ừ... Ừ.” Tình thế như vậy, đại thẩm đã lục thần vô chủ[13], chỉ có thể phụ họa theo chỉ thị của Huyên Trữ.
Sau đó, Huyên Trữ nghiêng đầu, giả bộ kinh hỉ trừng lớn mắt, nhìn phía sau hai nam nhân kia hô to: “Hắc Khi Phong! Chàng đã đến rồi!”
Bọn họ nghe thấy thế cảnh giác nhìn ra sau.
Nắm chắt cơ hội, Huyên Trữ hai tay lập tức ngưng tụ hai luồng ánh sáng màu tím, động tác rất nhanh chóng phóng qua.
“Bang” một tiếng, ánh sáng tím đã đánh lệch đi thanh kiếm đặt trên cổ vị lão gia kia, sau đó tay kia đồng thời thu lại, liền cuốn lão gia lại đây.
“Chạy mau!” Nàng thúc giục.
Đại thẩm lập tức giữ chặt lão gia vừa được cứu liều mạng chạy về trước, Huyên Trữ cũng không ngừng chuẩn bị tháo chạy.
Hai người bị lừa quát một tiếng: “Chết tiệt, đứng lại!”
Bởi vì thực lực kém rất xa, bọn họ một cái nhảy liền đã chắn trước mặt bọn người Huyên Trữ, hai thanh kiếm đồng thời chỉ hướng bọn họ.
“Huyên Trữ công chúa, ngươi dám gạt chúng ta!”
Nhìn hai thân hình cao lớn như bức tường chắn của bọn họ, Huyên Trữ liền biết kế hoạch tháo chạy của mình không thành rồi.
Nàng cố tự trấn định, nhếch miệng cười tủm tỉm: “Các ngươi đều sắp giết ta rồi, bổn công chúa cũng nên nghĩ biện pháp tháo chạy trước, ngơ ngác bị người khác giết chẳng phải là ngu ngốc sao.”
“Phí lời! Ngoan ngoãn theo chúng ta, nếu không...”
Một trong hai thanh kiếm sắc vụt sáng, không biết từ khi nào đã kề trên cổ đại thẩm.
“A...” Đại thẩm sợ tới mức sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Thấy thế, thân là trượng phu, vị lão gia trở nên căng thẳng: “Đừng... Đừng làm khó thê tử của ta.”
Huyên Trữ nghiến răng nghiến lợi trừng bọn chúng: “Bỉ ổi!”
“Thả bọn họ, bổn công chúa đi theo các ngươi là được.”
Nói xong, Huyên Trữ “ngoan ngoãn” đi về phía một gã nam nhân cầm kiếm khác.
“Vèo!” Nam nhân kia lập tức cầm kiếm kề vào cổ nàng.
“Huyên Trữ công chúa, cảm phiền phương giá[14] rồi.”
Huyên Trữ nhìn về phía đôi phu thê đúng phía xa đã không còn chịu uy hiếp nữa.
“Cám ơn hai người trên đường đi đã chăm sóc ta, thật có lỗi liên lụy hai người khiến hai người kinh sợ, hai người bảo trọng.”
“Công chúa...” Đôi phu thê lo lắng kêu, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Huyên Trữ bị mang đi.
...
Trong cung điên khí thế bức người, một gã thị vệ đang quỳ dưới bậc thang trong ngự thư phòng.
“Vương, ngoài cung có đôi phu thê nói có tin tức liên quan đến Huyên Trữ công chúa.”
Tìm được nàng rồi?
Hắc Khi Phong vội vàng đứng lên: “Mau truyền.”
Chỉ chốc lát sau, một đôi phu thê liền bị đưa vào ngự thư phòng.
Khi bọn họ nhìn thấy Hắc Khi Phong, có chút kinh ngạc, Hắc Vương không chỉ trẻ tuổi hơn nữa còn anh tuấn như vậy.
Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng lễ tiết đáng có vẫn như cũ không dám quên.
Hai người đồng loạt quỳ xuống: “Thảo dân Dư Hồng khấu kiến Vương.”
Hắc Khi Phong khoát tay: “Đứng dậy trả lời ta.”
Ngay sau đó, hắn liền khẩn cấp truy vấn: “Công chúa ở đâu?”
Phu thê nhà họ Dư nhìn nhau, sắc mặt trầm trọng.
Dư lão gia mở miệng trả lời: “Vương, phu phụ thảo dân vốn đồng hành cùng công chúa, kết quả công chúa bị hai người vô danh bắt cóc đi.”
“Bắt cóc?” Hắc Khi Phong không khỏi giương cao giọng, cảm thấy rất khiếp sợ, nỗi lo lắng ẩn ẩn trỗi dậy.
Hắn nhịn không được âm thầm nắm chặt tay, khiến bản thân tỉnh táo lại: “Kể chi tiết sự tình cho ta biết.”
“Vâng. Sự tình là như vậy...” Dư lão gia mang sự tình kể lại một chữ cũng không sót.
Cuối cùng, sắc mặt của Hắc Khi Phong đã không thể duy trì bình tĩnh được nữa.
Hắn nhăn mày nhìn Dư lão gia, giọng bắt đầu khẩn trương: “Ngươi vừa mới nói công chúa bảo hai người bắt cóc nàng là muốn giết nàng?”
Sẽ không phải là...
“Tâu vâng, mục tiêu của chúng khẳng định là công chúa, luôn miệng nói muốn công chúa theo bọn chúng, nếu không sẽ lấy mạng phu phụ thảo dân.”
Nghe vậy, tim của Hắc Khi Phong thắt lại, quả nhiên...
“Người đâu, báo Lôi Mông dựa theo phương hướng mà phu thê họ Dư đã chỉ để truy tìm tin tức của công chúa.”
“Tuân lệnh.”
………..
Một đám người lui ra, Hắc Khi Phong mới lộ ra biểu hiện phiền não.
Hắn khó nén lo lắng đi tới đi lui trong ngự thư phòng, trong lòng đối với việc Huyên Trữ bị bắt cóc đã có suy đoán.
Nhất định là Lôi Hành cùng Lôi Vân bắt cóc Huyên Trữ!
“Rầm!” Tay hắn nặng nề mà dừng trên bàn, đôi mắt đen đóng lại mang theo lo âu.
Từ công công bưng một ly trà đến gần, khuyên giải: “Vương, Người nhất định không nên hỗn loạn, đây nhất định là do đại điện hạ giăng bẫy, Người phải cẩn thận.”
Hắc Khi Phong tiếp nhận trà, phiền muộn một ngụm uống cạn.
“Không được, ta không thể chờ trong Vương cung, Từ công công, ngươi phân phó xuống dưới, bổn vương muốn xuất cung một chuyến.”
Từ công công tay nắm chén trà không, run lên một chút, ánh mắt lóe lên, thần sắc do dự muốn nói lại thôi.
“... Vương, Người thật sự muốn xuất cung sao? Nhưng mà...”
Còn muốn nói cái gì đó, Từ công công cuối cùng vẫn đình chỉ không nói, đầu cúi xuống, nhìn chén trà trong tay, tay càng thêm run lên.
Hắc Khi Phong bắt đầu cất bước lướt qua Từ công công đi ra ngoài, bỏ lại một câu: “Ta nhất định phải xuất cung, Từ công công thì ở lại tạm thời thay bổn vương xử lý mọi chuyện trong cung.”
“Vương...” Từ công công gọi, giơ tay lên lại từ từ buông xuống, hốc mắt trào ra nước mắt.
“Vương, Người... Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.”
Lời nói của hắn thất thần mà mênh mang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...