Xà Vương Tuyển Hậu

Diễm cung.

Một vòng hồng quang bao phủ cung điện, vây khốn ba cái tiểu hài tử đáng yêu.

“Đại ca ca, chúng ta còn phải bị nhốt tại nơi này bao lâu? Phụ thân thật đáng giận, lại đem chúng ta thành giống như phạm nhân mà nhốt.”

Cô Ngự Tuyết thở phì phì phồng quai hàm, hai tay cầm lấy bím tóc của mình kéo kéo, đôi mày tú lệ nhăn cau cau, một bộ dáng thực phiền chán.

Mặc kệ Cô Ngự Tuyết oán giận, Cô Ngự Thần không đáp lại.

Chỉ thấy hắn dùng tay lật lật trang sách, thân mình nho nhỏ ngồi ở trên ghế, đang hết sức chăm chú đọc.

Thấy dáng vẻ ngốc tử của hắn đọc sách, Cô Ngự Tuyết mím môi, nhanh như chớp chạy lại ghế Cô Ngự Thần, cố ý chiếm đi hơn phân nửa không gian.

“Đại ca ca, ta đang nói với ngươi!”

“Ừ, ta nghe được.” tầm mắt của Cô Ngự Thần không rời sách vở.

“Đại ca ca!”

Cô Ngự Tuyết cất cao giọng, hơn nữa cố ý kề sát vào bên cạnh lỗ tai Cô Ngự Thần, âm thanh rất chói tay, quanh quẩn ở trong cung điện.

Cô Ngự Thần thoáng lui ra phía sau một chút, nhẹ nhàng trả lời:“Hử?”

Nhưng mà, không như Cô Ngự Thần vẫn đang bất động, Cô Ngự Nguyệt đang ngủ ngon nhíu mày.

Hắn mở một con mắt, mắt liếc Cô Ngự Tuyết, khuôn mặt tuấn tú cũng mặt nhăn lại.

“Muội muội, ngươi thực lắm mồm! Tuổi còn trẻ tựa như người đàn bà chanh chua, về sau gả không được.”

“Nhị ca ca, ngươi không nói lời nào không có ai nói ngươi câm điếc!”


“Ta vốn không phải câm điếc, đương nhiên muốn nói thì nói.”

Cô Ngự Nguyệt đưa tay che miệng, ngáp một cái, sau đó bĩu môi, xoay đầu hướng khác, tiếp tục ngủ ngon.

Nói không lại Cô Ngự Nguyệt, Cô Ngự Tuyết nghiến răng nghiến lợi:“Nhị ca ca là trứng xấu!”

Vừa bước vào cửa Bối Bối chợt nghe một câu này, nàng nhướng cao lông mi:“Các con sao vậy?”

Nhìn thấy có người tới, Cô Ngự Tuyết chạy nhanh qua, như là tìm được cỏ cứu mạng ôm chặt lấy Bối Bối.

“Mẫu thân, con không muốn bị nhốt, người bảo phụ thân thả chúng con ra ngoài đi.”

Ôm lấy thân mình nho nhỏ của nữ nhi, mềm mại mang theo hương sữa làm cho nàng cảm giác trong lòng một mảnh mềm mại.

Nàng trấn an vỗ lưng nữ nhi, nhìn nhìn hai đứa con khác mỗi đứa một chỗ, thấy bọn họ đều dùng có ánh mắt đáng thương nhìn mình, lòng của nàng càng thêm mềm xuống.

Không có cách từ chối, nàng đành đồng ý:“Được......”

“Ta sẽ không thả.”

Một tiếng nói thản nhiên mà không mất uy nghiêm truyền đến, ngay sau đó thân ảnh Cô Ngự Hàn liền xuất hiện ở trong phòng.

“Phụ thân!” Ba đứa nhỏ cùng nhau làm nũng kêu lên.

Cô Ngự Hàn vẫn như cũ trưng ra khuôn mặt nghiêm, hắn bước qua, một tay ôm lấy Bối Bối, sau đó liền đi ra ngoài.

“Aiz aiz, tướng công, chàng tạm tha bọn chúng đi.”

“Hừ! Nàng và ta tính cho xong đã, ta còn chưa tính sổ với nàng, nàng tự thân khó bảo toàn, còn muốn thay bọn chúng cầu tình, hử?”

Con ngươi đen của hắn thật sâu, sâu đến độ làm cho nàng rụt đầu, ngữ điệu lại cực kỳ nguy hiểm.

Nàng muốn mở miệng, nhưng nhìn ánh mắt thâm trầm của hắn nửa tiếng cũng không phát ra khỏi cổ họng, đành phải đem ánh mắt có lỗi, quay đầu nhìn ba đứa con bị để lại bên trong

Thực xin lỗi a các bảo bối, bây giờ mẫu thân là tượng bồ tát bằng đất qua sông, tự thân khó bảo toàn, chuyện cầu tình lần khác lại nói, lần khác lại nói......

Mẫu thân thật vô dụng! Vừa mới còn nói được, đảo mắt liền bỏ mình.

Trong mắt ba đứa trẻ đồng loạt lộ ra cùng một ánh mắt khinh bỉ.

Làm mẫu thân bọn họ, Bối Bối tự nhiên sẽ hiểu ánh mắt các con, nàng cúi đầu cười gượng.

......

Ban đêm, đám mây bay như làn nước chảy qua xung quanh vầng trăng, ánh trăng trải xuống.

Dưới ánh trăng sáng, bóng cây loang lổ, u tĩnh vô cùng.

Bối Bối ngồi ở lan can lương đình, hai chân buông thõng đá động.

Quay đầu, nàng nhìn về hướng nam nhân ngồi ở bên người dựa vào cây cột mà chợp mắt, xuyên thấu qua ánh trăng, khuôn mặt hắn tuấn mỹ càng có vẻ không tì vết.

Nam nhân nói muốn tính sổ với nàng, đã ngồi lâu như vậy, cũng không thấy hắn lên tiếng, rốt cuộc là muốn cái gì?


Nhịn không được, nàng vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn quơ quơ ở trước mặt hắn, không thấy có động tĩnh.

Đảo tròn con ngươi, miệng nàng giương lên một nụ cười giảo hoạt.

Dứt khoát tiến lại gần hắn, sau đó ôm lấy thắt lưng hắn, hắn cũng là không cự tuyệt, nhưng cũng không mở to mắt.

“Thu.” Nàng hôn bờ môi của hắn một cái, sau đó chớp mắt nhìn hắn.

Hắn như cũ không có mở mắt, chỉ là đem cánh tay nhẹ nhàng mà vòng qua vòng eo của nàng, dịu dàng nhẹ vỗ về thắt lưng của nàng, đường cong trên mặt cũng thả lỏng dịu dàng hơn.

Mày của Bối Bối nhuộm đầy vui sướng, hai má nàng áp vào trong ngực hắn, vô cùng thân thiết vuốt ve.

“Tướng công.”

“Hử?”

“Ta yêu ngươi.”

“Ngoan.”

Bờ môi mỏng của hắn nhẹ nhàng giương lên.

“Ta thích dựa vào chàng như vậy, chàng sẽ để cho ta dựa vào vĩnh viễn?”

“Sẽ.”

“Vĩnh viễn đối xử thật tốt với ta?”

“Ừ.”

“Vĩnh viễn yêu ta?”

“Ừ.”

Đôi mắt của nàng dần dần tỏa sáng:“Thỉnh thoảng mang ta ra cung chơi được không?”

“Ừ.”


Khóe môi của nàng mở rông:“Vậy thả bọn nhỏ ra được không.”

“......” Hắn không hề lên tiếng trả lời.

Đợi hồi lâu, một mảnh im lặng.

Bối Bối bĩu môi, như vậy cũng không chịu mắc mưu.

“Ta còn chưa tính món nợ xuất cung của nàng.”

Rốt cục đợi được hắn nói chuyện, lại làm cho thân thể của nàng lập tức căng thẳng.

“Vậy...... chàng muốn tính như thế nào?” Nàng thật cẩn thận hỏi.

“Ta không thích ôm thân mình cứng rắn.” Hắn không đầu không đuôi toát ra một câu.

Bối Bối sửng sốt một chút, lập tức đã hiểu, nàng dần dần kéo căng môi anh đào, người chậm rãi thả lỏng, mềm mại dựa vào trong lòng hắn.

“Tướng công, như vậy thích không?”

“Ừ.”

“Không tính sổ?”

Cuối cùng hắn cũng mở to mắt, ánh mắt chứa đựng ngàn vạn dịu dàng, bàn tay to xoa hai má mềm mại của nàng:“Ta thích nàng mềm mại tựa vào trong lòng ta như vậy.”

“Ta cũng thích chàng ôm ta như vậy.”

Bối Bối cười ngọt ngào.

Hắn sẽ không tính sổ với nàng, ha ha......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui