Trong bức màn phù dung, sóng tình kiều diễm nhiều lần gợn lên.
“Khả Y, lại gọi tên của ta một lần nữa.” Giọng nam khàn khàn mang theo tình cảm nồng nàn.
“Tuyệt Lệ, Tuyệt Lệ......”
Hắn kích động ôm nàng, hôn lên cánh môi đỏ sẫm ướt át của nàng, hơi thở mang mùi hương nhàn nhạt của nàng, làm cho hắn say.
Tiếng vọng động tình từ trong màn trướng nhẹ nhàng truyền ra......
Lúc cuối cùng, giọng nam kiềm chế lại vang lên.
“Khả Y, nàng...... Thật sự không hối hận?”
Nữ tử chủ động ôm lấy nam nhân trên người, yêu kiều dịu dàng thì thầm:“Vĩnh viễn cũng sẽ không hối hận.”
“Khả Y, ta yêu nàng, từ lúc ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng bên vách núi kia, liền yêu nàng, mãi mãi......”
“Vậy...... đừng do dự nữa...... yêu thiếp......”
“......”
Xuân sắc khôn cùng, ngôn ngữ diễn dạt cũng dư thừa, giai điệu xinh đẹp động lòng thuộc loại của những người hữa tình.
Xung quanh, một mảnh yên ắng.
Ngoại ô thanh tịnh, ánh nắng thản nhiên rọi vào cánh rừng rơi vào trong biệt uyển, ánh sáng xuyên qua cửa sổ tạo thành từng bóng nắng
Ở chỗ sâu bên trong những màn lụa, tình cảm ấm áp dào dạt trong giường......
Bối Bối xoay người, đưa cánh tay đặt lên người bên cạnh, theo thói quen ôm lấy nam nhân bên người
Tay nàng mới chạm đến, bạc môi Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng giơ lên, tiện đà chậm rãi mở to mắt.
Dưới chăn, tay hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng đang đặt ở thắt lưng hắn, trong mắt tràn đầy nhu hòa.
Động tác của hắn rất nhẹ, nghiêng người, đôi mắt đen sáng nhìn nàng, nhìn vẻ mặt nàng ngây thơ ngủ, da thịt mềm mại như trái đào chín, dụ dỗ hắn nghĩ muốn hái.
Tâm động lập tức thân động, hắn tiến sát vào, khẽ hôn khuôn mặt nàng, thương tiếc hôn xuống một nụ hôn, hô hấp của hắn thật sâu cũng nhẹ nhàng phất lên da thịt nàng.
Bối Bối cảm giác trên mặt ngứa, nàng mơ mơ màng màng lầu bầu mấy lời vô nghĩa, sau đó đem đầu dụi vào ngực hắn, tiếp tục ngủ say hô hấp đều đều.
Hơi nhíu mày, bên môi hắn giơ lên nụ cười xấu xa, tay không đứng đắn đặt trên lưng bóng loáng của nàng, vuốt ve qua lại.
“Ư...... Ba!”
Bối Bối đầu tiên là động tình “ưm” một tiếng, ngay sau đó một tay chụp qua bàn tay đang vuốt ve trên người.
Nhìn vệt hồng trên mu bàn tay, Cô Ngự Hàn vừa tức giận vừa buồn cười nhéo nhéo hai má nàng, bất đắc dĩ lại dung túng thấp giọng:“Tiểu Bối Bối, rời giường, heo nhỏ ngủ lười, tỉnh tỉnh.”
Lần nữa bị quấy nhiễu giấc ngủ, Bối Bối có chút mất hứng hé đôi mi thanh tú, mím môi, xoay người đưa lưng về hắn.
Cô Ngự Hàn sửng sốt một chút, tiếng cười rốt cuộc nhịn không được tràn ra cổ họng.
Hắn nắm chặt eo nàng, đem nàng xoay người lại đối diện với hắn: “Tiểu Bối Bối, còn không tỉnh dậy sao?”
Có lẽ là hắn rất dịu dàng, cho nên nữ nhân ngủ say vẫn không có sợ hãi tiếp tục vù vù ngủ.
“Xem ra...... nương tử tốt của ta luôn luôn là thích vi phu thô lỗ một chút, a......”
Ngay sau đó, bạc môi hắn phủ lên đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch của nàng, liếm hôn thật sâu.
Hơi thở nam tính quen thuộc rất nhanh liền câu động tình dục nguyên thủy của nàng, kìm lòng không được hé miệng nghênh đón hắn xâm nhập.
“Ư......” Nàng động tình nhẹ nhàng ngâm nga, đôi mắt đang nhắm giật giật, sau đó từ từ mở.
Khuôn mặt anh tuấn phóng đại, nàng hiểu ý mỉm cười, chủ động đặt lên bờ vai của hắn, cùng hắn dây dưa.
Thẳng đến hai người đều thở hồng hộc, bọn họ mới ngừng lại được.
“Tướng công, cái Hoắc tiền bối kia thoạt nhìn không dễ ứng phó, lại là công thần lớn, chàng làm thế nào đem hắn ra hoàng cung? Hắn lại đơn giản như vậy mà từ bỏ ý đồ?”
“Dù đại công thần, cũng chung qui phải tuân thủ quân thần chi lễ, đối với loại lão thần dựa vào công lao mà khoe khoang như thế, không thể quá mềm dẻo, cũng không thể quá cứng rắn, ta liền......”
Hắn cắn lỗ tai của nàng, đem sự tình trải qua nói lại đầy đủ cho nàng nghe.
Nghe xong, Bối Bối nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú yêu mị của hắn:“Có thể đem Hoắc tiền bối dọa chạy mất, ta suy nghĩ không biết sắc mặt của chàng ngay lúc đó bày ra thế nào đây? Nhất định thực thối!”
“Nàng muốn nhìn?” Hắn nhíu mày biết rõ còn cố hỏi.
“Ai muốn nhìn sắc mặt thối của chàng.Nhưng mà...... chàng đem phụ tử Hoắc gia đuổi ra cung như vậy thật sự không có vấn đề gì sao? Dù sao ở phương bắc nhà bọn họ có ảnh hưởng không nhỏ, có sợ không......”
“ Chuyện lớn bằng trời cũng có ta - tướng công làm đệm lưng cho nàng không phải sao?”
Đôi mày anh tuấn của hắn khiêu khích, mắt phượng mị hoặc giống như nhớ lại cái gì mang theo ý cười nồng đậm như trước.
Bối Bối ngẩn ra, lập tức cũng nhớ đến cái gì mím môi bật cười:“Đúng vậy, có chuyện gì chàng thì đều làm đệm lưng cho ta, sợ cái gì. Ha ha......”
Ngoại ô, một bạch mã tư thế oai hùng, chở một nam một nữ tiêu sái phi như bay
“Cô Ngự Hàn, ta phát hiện chúng ta đã lâu không có cưỡi ngựa du ngoạn cùng nhau, gả cho chàng rồi thật đúng là bị vắng vẻ không ít.”
Nữ nhân nào đó nghe hình như có chút oán giận.
“Khụ khụ khụ...... Nương tử, chúng ta đều là lão phu lão thê......” Nam nhân nào đó cẩn thận đáp lại.
“Cái gì lão phu lão thê, chúng ta thành thân cũng mới chưa đến hai năm, nhanh như vậy chàng liền cảm thấy sống một ngày bằng một năm, cho nên mới cảm thấy lão phu lão thê!”
Nam nhân nào đó vừa nghe, bị nghẹn thiếu chút nữa một câu cũng nói không được.
“Đó là bởi vì ở trong lòng vi phu, chúng ta tựa hồ đời trước cũng đã cùng một chỗ.” Hắn cũng không phải kẻ dễ bắt nạt.
“Đát đát đát......” một tiếng vó ngựa khác đột nhiên xuất hiện
Bối Bối quay đầu, chỉ thấy trên ngựa đen, không phải đó là hai người Thương Tuyệt Lệ cùng Khả Y sao?!
Nàng vừa thấy dáng vẻ thẹn thùng của Khả Y, liền mím môi cười trộm:“Thương đầu gỗ, ngươi rốt cục ôm mỹ nhân về, chúc mừng chúc mừng a.”
“Thuộc hạ cũng cảm thấy vui mừng.” Thương Tuyệt Lệ trả lời vẻ nề nếp như cũ.
Bối Bối bĩu môi môi, sau đó có ý trêu trọc chuyển sang Khả Y:“Hắc hắc, Khả Y, Thương đầu gỗ này không phải lúc nào đó cũng biểu hiện thế này chứ? Ha ha ha......”
Không đợi Khả Y trả lời, nàng liền cười ha hả.
Khả Y xấu hổ đến dường như đầu cúi đến trước ngực, khuôn mặt Thương Tuyệt Lệ cứng nhắc run rẩy, lập tức liền ra roi thúc giục ngựa chạy trước.
Bối Bối không ngăn được quay đầu, nghênh đón bộ dáng Cô Ngự Hàn bất đắc dĩ dở khóc dở cười, nàng le lưỡi.
“Nàng đó, sau này những lời những lời như vậy ít nói lại đi, đỡ khiến người khác nói ta quản giáo không nghiêm.”
Cô Ngự Hàn nhéo nhéo hai má nàng cười đến hồng hết lên, đối với nàng, hắn hoàn toàn không có cách.
“Chàng muốn xen vào chuyện ta làm sao?” Bối Bối nhíu mày hờn dỗi.
“Vi phu nào dám.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...