Đi đến nhân gian, đầu ta nhanh chóng sưu tập mọi tin tức trên thế gian.
Dựa vào trí tuệ cao, trong thời gian ngắn ta muốn hiểu biết tin tức cơ bản về nhân gian thực dễ dàng.
Ở nhân gian, ta nghe được một ca khúc kinh điển- “yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân”.
Bài hát này, thực không tệ, ta quyết định về sau sẽ hát cho Tiểu Bối Bối của ta nghe, nhưng mà, điều đó phải chờ ta tìm được nàng, cũng chờ ta tăng thêm dũng khí rồi nói sau, a……
Kỳ thật, ta tuy rằng thích câu dẫn bảo bối của ta, nhưng, nói ra lời tỏ tình …… tựa hồ luôn có chút ngại ngùng.
Thì ra, ta cũng là nam nhân thẹn thùng ngây thơ.
Ha ha, theo tình sử của ta, có phản ứng như vậy thật sự làm cho ta đều cảm thấy chính mình khác thường.
Nhưng, ta quả thật có phản ứng như vậy, phản ứng chân thật, ta rơi vào tình cảnh khó xử, thẹn thùng xấu hổ, đó là bởi vì…… Ta thật sự yêu rồi.
Nhưng mà, lúc này đây, ta rất muốn nói với Tiểu Bối Bối, ta yêu nàng, ta yêu nàng, thực yêu thực yêu.
Ta muốn bắt lấy cơ hội nói với nàng rằng ta yêu nàng, tuyệt đối không để làm cho chính mình phải hối tiếc, tuyệt đối đừng tái diễn bi kịch như vậy — khi ta muốn nói lời yêu với nàng, nàng đã không nghe được nữa rồi.
Cảm giác đau lòng hối hận đó, ta sẽ không cho lịch sử lại tái diễn.
Yêu một nữ nhân sâu đậm như vậy, cái loại cảm giác khắc cốt minh tâm muốn khuynh đảo tất cả, ta rốt cục hiểu được lịch sử nhân gian — Đắc Kỷ diệt Thương, Bao Tự một nụ cười khởi khói hiệu.
Cả hai người đều là bị người đời sau truyền lại là nữ nhân hại nước kinh điển, ta rốt cục cảm nhận được thâm tình của đế vương, dùng sức nặng của vạn dặm giang sơn, cũng không cách nào đo lường được tình yêu của đế vương.
Mang theo tình yêu, ta dễ dàng cảm giác được Tiểu Bối Bối của ta ở nơi nào, bởi vì, cho dù nàng không ở bên người, tim ta, cảm nhận được nàng, tim ta sẽ chỉ lối để ta đi tìm được nàng.
Quả nhiên, ta lại gặp được nàng.
Chính là, Tiểu Bối Bối vẫn lỗ mãng như vậy a, cũng không nhìn rõ ràng xem ta hay là nam nhân khác liền tiến vào trong lòng.
Tuy rằng đối với sự lơ mơ của nàng, lòng của ta cảm thấy có chút không vui, nhưng, người nam nhân kia lại là ta, ta liền tha thứ cho sự lỗ mãng của nàng vậy.
Nhưng mà, ta không cách nào tha thứ việc nàng lại đem ta quên mất!
Chính là nhẹ nhàng thoải mái như vậy mà nàng quên ta rồi, nàng không nhớ rõ ta, còn hỏi lại ta, ta là ai?!
Ta tức giận……
Nhưng, khi ta thấy sự mơ hồ trong ánh mắt của nàng, mặc dù có đối với ta xa lạ, nhưng cũng có tình cảm với ta.
Cho dù quên ta, lòng của nàng, vẫn là đem ta nhớ kỹ.
Cho nên, ta quyết định đại nhân đại lượng lại tha thứ cho nàng.
Kỳ thật, bất kể nàng đối với ta như thế nào, ta biết, ta đều sẽ tha thứ nàng, bởi vì, ta yêu nàng.
Ta biết, nàng yêu ta như vậy, cho nên, nàng sẽ không vô duyên vô cớ quên ta, nhất định là ở thân thể của nàng có cái gì đó phát sinh ngoài ý muốn.
Yêu nàng, cho nên ta phải tìm ra nguyên nhân mất trí nhớ của bảo bối của ta.
Nguyên nhân, rất đơn giản, trong cơ thể nàng có một loại độc tố khống chế được trí nhớ, không cần nghĩ, ta liền biết cái đó nhất định là lúc ở Hắc Phong quốc bị người hạ độc.
Hắc Khi Phong đối với bảo bối của ta rất có ý, hắn sẽ không đối đãi bảo bối của ta như vậy, thế thì còn lại chỉ có một người, phải là Hắc Khi Dạ!
Không có vấn đề gì, Hắc Khi Dạ có thể hạ độc, ta tự nhiên có biện pháp giải độc.
Trải qua quá nhiều lần sinh tử cùng nhau, ta biết, ta cùng bảo bối sớm đã ý hợp tâm đầu.
Bởi vì, cho dù mất đi trí nhớ, tình yêu của nàng vẫn là dành cho ta, chứng minh…… tình yêu của chúng ta, có thể vượt qua tất cả.
Như vậy, ta không cần lại do dự, vì trí nhớ của nàng, vì quá nhiều việc chúng ta cùng nhau trải qua, ta muốn để lại trong cơ thể nàng đứa con của ta.
Ta tin tưởng, nàng sẽ không lại cự tuyệt, nàng sẽ vui vẻ đón nhận con của chúng ta.
Nhưng mà, ta dù sao vẫn có chút xấu xa, cho nên, ta đòi lại cho chính mình một chút công đạo với bà nội, thuận tiện giáo huấn tiểu nữ nhân luôn làm cho ta phập phồng lo sợ này.
Vì thế, ta tranh thủ làm quen với bà nội, quang minh chính đại vào ở phòng nàng, cùng nàng cùng giường chung gối, nếu đã tìm được nàng, ta không có lý do gì lại để cho chính mình cô chẩm nan miên[1], không phải sao? A……
Cô gái nhỏ này kỳ thật lại không hiểu rõ quyết định của bà nội, còn tưởng rằng bà nội bán đứng nàng.
Bổn qua(dưa ngốc), bà nội chính là vì nàng, vì tranh thủ cho nàng, bởi vì, bà nội kỳ thật rất khôn khéo, sớm biết ta đã đem nàng ăn luôn.
Bà nội cho phép ta cùng nàng cùng giường chung gối, ngụ ý, kỳ thật là làm cho ta phải chịu trách nhiệm với nàng, mà ta, phi thường vui vẻ chịu trách nhiệm với bảo bối của ta.
Chính là, trên thân thể của nàng tựa hồ có phát sinh làm cho ta bất ngờ ngoài ý muốn,
Ai biết được Ma Vương trăm ngàn năm trước thế nhưng lại tìm bảo bối của ta tính toán ân oán xa xưa như vậy, thật sự là âm hồn không tiêu tan.
Vì mau mau loại bỏ độc trên người nàng, loại bỏ độc tố áp chế pháp lực nàng, ta đem nàng mang đến khách sạn, đối với nàng thi hành…… gieo kế hoạch, a……
Xà loại, chỉ cần muốn gieo, liền bất cứ lúc nào cũng có thể hạ gien, rất nhanh, bảo bối của ta trong bụng sẽ có bảo bối nho nhỏ.
Bảo bối nho nhỏ dù sao cũng là bảo bối của ta, biết rõ lòng của phụ thân bọn chúng, hai ba lần liền đem độc tố trong cơ thể nàng thanh lọc sạch sẽ.
Chúng ta là thân thể linh xà, thân mình chính là kịch độc, còn có loại độc gì có thể sẽ ảnh hưởng thân thể của chúng ta được.
Hắc Khi Dạ, nước cờ này của ngươi tuy rằng hạ rất tốt, đã thành công làm cho ta đau đầu, nhưng cũng hạ thật sự hay, làm cho ta biết tình cảm của ta với Tiểu Bối Bối, không có gì có thể dao động!
Đương nhiên, bảo bối nho nhỏ của ta cũng nên đến, kết tinh tình yêu……. của chúng ta
Làm nàng giằng co mê muội, khi ta nhìn đến trên người nàng phát ra kim quang, ta liền biết, tình yêu của chúng ta rốt cục đã khai hoa kết quả.
Kim xà, là linh xà thần kì nhất của chúng ta, vừa sinh ra liền có pháp lực cực lớn.
Ta biết, có kim xà cục cưng giúp, nàng có thể đối phó Ma Vương, nhưng mà, ta lại vẫn không thể thuyết phục chính mình yên tâm, ta nghĩ muốn lưu lại, ta nghĩ muốn vì nàng che gió che mưa.
Nhưng, ta phải đi, bởi vì ở Xà giới ta bị thương, nếu ta nếu không trở về, ta có thể sẽ vĩnh viễn đều không thấy được bảo bối của ta.
Nhìn đến ta bị thương, bảo bối của ta nổi giận, a…… Ta thích nhìn đến biểu hiện của nàng vì ta bị thương mà tức giận, Tiểu Bối Bối của ta, càng tức giận, lại càng đại biểu nàng thực yêu thực yêu ta.
Lúc này đây, ta tuy rằng không thể ngăn cản chính mình biến mất ở nhân gian trở lại Xà giới, nhưng mà tâm lý của ta, in đậm một câu — ta yêu nàng, thực yêu, thực yêu……
______
[1] Cô chẩm nan miên:
gối đơn khó ngủ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...