Xà Vương Tuyển Hậu

Nến đỏ lập lòe, ánh nến lung linh chiếu rọi trên những sợi tơ của hỉ khăn, làn sóng khăn tơ lay động ẩn hiện khuôn mặt ửng hồng, rất mê người.

Tầm mắt bị ngăn trở, Bối Bối nhìn không được nam nhân đứng trước mặt nàng vì sao đứng lâu như vậy vẫn không động đậy gì.

Đợi rồi lại đợi, nàng rốt cuộc nhịn không được hờn dỗi: “Này, chàng định đứng cho tới bao giờ?”

Nghe được kiều thanh thúc giục của nàng, Cô Ngự Hàn mới mạnh mẽ hoàn hồn.

Hắn nhếch môi, ngồi xuống bên cạnh nàng, sau đó mới đưa tay xốc hỉ khăn của nàng lên, lộ ra gương mặt đã qua son phấn, kiều diễm như hoa.

Con ngươi trong veo như nước chuyển hướng sang hắn, đôi đồng tử đen bóng cơ hồ lại khiến hắn lóa mắt.

Tim của hắn đập "thịch thịch thịch" một cách không khống chế được, bao nhiêu thâm tình cơ hồ muốn trào ra.

Đưa tay xoa hai má mềm mại của nàng, hắn câu hồn câu phách nháy mắt nàng: “Nương tử, nàng có biết nàng mê hoặc vi phu đến thần hồn điên đảo hay không, điển hình như ngày hôm nay, ta cũng không biết mình mất hồn hết bao nhiêu lần, nàng mê hoặc ta thảm như vậy, nàng nghĩ phải bồi thường ta như thế nào.”

Trong ánh mắt thâm tình đầm thắm của hắn, giọng nói đầy từ tính, ôn nhu say lòng người, đôi mắt của Bối Bối không khỏi trở nên mê ly.

Bỗng nhiên...

“Ùng ục.”

Tiếng kêu phá đám từ cái bụng đói của nàng phát ra.

Nàng cùng hắn đồng thời nhìn về phía bụng nàng, sau đó lại lần nữa nhìn đối phương, bầu không khí trong nháy mắt trở nên thật quỷ dị.


Bối Bối cười gượng: “Ha ha... Cái kia, ta rất đói bụng.”

Rốt cục, Cô Ngự Hàn cũng bật cười mắng: “Nàng thật đúng là một chút tế bào lãng mạn cũng không có.”

Quơ quơ mũ phượng trên đầu, nàng đưa tay chỉ chỉ: “Mau lấy cái kia xuống luôn, ép tới cổ ta ê ẩm quá.”

Lắc lắc đầu, hắn bất lực nhéo nhéo mũi nàng, sau đó mới lấy mũ phượng của nàng đặt sang một bên.

“Vì đêm động phòng hoa chúc tốt đẹp mỹ mãn của ta, vi phu quyết định vẫn là trước tiên giải quyết vấn đề no bụng của nương tử, sau đó... mới cùng nhau trải qua đêm xuân của đôi ta.”

Nói xong, hắn không hề báo động trước một phen ôm lấy nàng, làm nàng kinh hô.

“Cô Ngự Hàn...” Nàng vừa định mở miệng, liền bị bạc môi của hắn chặn ngay miệng.

Hắn vươn đầu lưỡi cực nóng liếm liếm đôi môi đỏ mọng của nàng, vẫn chưa thỏa mãn nói: “Son của nương tử có một mùi vị riêng, thực ngọt.”

Tiếp đó, hắn lại hôn khóe môi nàng, mắt phượng dập dờn ái muội: “Nương tử, chúng ta cũng đã bái đường thành thân, nàng hẳn là nên gọi vi phu một tiếng tướng công, hay là nàng thích cách xưng hô của nhân giới kêu lão công cũng được.”

Chống lại con ngươi đen chờ mong của hắn, Bối Bối há hốc mồm, kêu không ra.

“Ai nha, chàng nói thật buồn nôn a, ta đã đói bụng, chúng ta ăn trước thôi, nếu không ăn ta sẽ ngất vì đói, đến lúc đó chàng tự mà qua đêm động phòng hoa chúc.”

Nghe không được lời muốn nghe, Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng thở dài, trừng phạt cắn cánh môi nàng, mới bế nàng đi đến bên kia bàn đã đặt đầy thức ăn.

Vừa ngồi xuống, Bối Bối liền chờ không kịp cầm lấy một khối điểm tâm nhét vào miệng: “Ưm ưm, ngon, ngon.”

Nuốt xuống khối điểm tâm, nàng lại tiếp tục tiến công đồ ăn trước mắt.

Nhìn nàng lang thôn hổ yết[1], Cô Ngự Hàn sủng nịch đưa tay lau thức ăn bên miệng nàng: “Đừng nóng vội, không ai giành với nàng, từ từ ăn.”

Tiếp theo, hắn gắp một khối Tùng Nhục[2] đưa đến bên miệng nàng: “Nào, ăn chút thịt bổ sung năng lượng.”

“Cám ơn.” Bối Bối cười tươi nhìn hắn, sau đó mở miệng không chút lưu tình liền một ngụm mà cắn.

...

Thời gian chậm rãi đi qua, thức ăn trên bàn từng chút một giảm đi.

Bối Bối thỏa mãn liếm liếm môi: “Hô, rốt cục cảm thấy bụng có một chút cảm giác thực tại rồi.”

Một chén rượu đưa tới trước mặt nàng, nàng nghi hoặc nhìn hắn, nhất thời phản ứng không kịp.

Cô Ngự Hàn đặt chén rượu vào tay nàng, sau đó lấy một chén khác, đôi mắt anh tuấn mỉm cười: “Nương tử, chúng ta còn chưa uống rượu giao bôi.”


“A, đúng rồi a, rượu giao đôi, nào nào nào, chúng ta uống chén rượu giao đôi, uống xong rồi mới thật sự xem như là đã thành thân.”

Bối Bối cười hì hì nâng tay cùng hắn cụng chén, thực chủ động vòng tay qua khuỷu tay hắn, hai người nhìn nhau, trong không gian nùng tình mật ý, rượu chậm rãi lọt xuống cổ họng.

Xem nàng phối hợp như vậy, khẩn cấp như vậy, Cô Ngự Hàn trong lòng mở ra tia vui sướng nồng đậm, xem ra, nương tử của hắn rất vui vẻ gả cho hắn, ha...

Một chén rượu xuống bụng, men rượu chậm rãi phát tán, làm ấm người của Bối Bối, hơn nữa có xu hướng ngày càng nóng.

Bối Bối đưa tay sờ sờ mặt mình, cảm giác hai má nóng hầm hập.

“Kỳ quái, trước kia ở nhân gian ta dù sao cũng được coi như là điều tử sư [3], tửu lượng tuy rằng không tốt nhưng cũng không phải rất kém cỏi a, sao... nóng quá...”

Nàng không khỏi đưa tay kéo kéo vạt áo, tác dụng của men rượi cộng thêm nhiệt khí quái dị trong cơ thể nàng tán loạn, đôi mắt như sao sáng của nàng bắt đầu có chút sương mù của men say.

Nhìn mặt nàng chuyển hồng, dần trở nên quyến rũ, ý cưới bên môi Cô Ngự Hàn càng thêm mở rộng.

Tay hắn chậm rãi đưa lên đùi nàng, ở bên trong náo loạn, như có như không mà khiêu khích nàng.

Sự vuốt ve trên đùi giống như dòng điện xẹt qua toàn thân, Bối Bối nhịn không được run rẩy thân mình, xương bắt đầu không chịu khống chế mà nhũn ra.

Cô Ngự Hàn chuyển thân mình, ngồi vào trường kỷ của nàng, cùng nàng ngồi chen trong cái ghế lớn.

Đôi mắt của Bối Bối mê say nâng mắt nhìn hắn, vết ửng hồng trên mặt lan rộng sang cái cổ trắng nõn của nàng, nàng mềm mại nói nhỏ: “Cô Ngự Hàn, rượu giao bôi của chúng ta là rượu gì, vì sao... rượu tính lại... lại mạnh như vậy?”

Nói xong lời cuối cùng, nàng cảm thấy hắn ở trước mắt nàng bắt đầu lắc lư, tầm mắt có chút mê ly, ngay cả lí trí để nói chuyện cũng truyền không vào đầu được.

Tiếp theo, nàng cảm giác được tay hắn ở trên đùi nàng di động không an phận, nàng đưa tay muốn ngăn lại hắn: “Cô Ngự Hàn, trước hết đừng nháo, ta... Ta cảm giác rất kỳ quái, ta... ta muốn...muốn...”

Hai má càng thêm hồng, nàng bất lực nhìn hắn, thân mình mềm nhũn đổ vào lòng hắn, không kìm được mà cọ xát hắn.

Cô Ngự Hàn một tay đi vào thắt lưng của nàng, chậm rãi ma sát, bạc môi cố ý vô ý lướt qua đôi môi đỏ mọng của nàng, xấu xa đùa bên cánh môi nàng: “Ta biết nàng muốn cái gì.”


“Rượu... Rượu...” Loáng thoáng, trí óc nàng tựa hồ cảm thấy rượu có vấn đề.

Cô Ngự Hàn nhướng mày, dùng đầu lưỡi phác theo đường nét trên viền môi nàng, tiếng nói không mạch lạc trôi chảy mà lại tà ác: “Đúng vậy, ở trong rượu ta đã thêm vào... mị dược.”

“Ưm... Mị dược, cái gì...” Bối Bối đã bắt đầu thần chí không được tỉnh táo, chỉ biết khát vọng đuổi theo môi của hắn, muốn hôn, lại luôn bị hắn né tránh, nàng ảo não nhíu mày.

Hắn nhẹ nhàng cắn cổ nàng: “Tiểu Bối Bối, nàng thực không ngoan, trước khi chúng ta thành thân, nàng cư nhiên xuất cung, còn bị thương trở về, ta đã từng nói với nàng... cơ thể nàng là của ta, bị thương sẽ bị phạt.”

Nói xong, hắn thoải mái bế nàng lên, đi hướng giường của bọn họ.

_______

[1] Lang thôn hổ yết:

ăn uống vội vã, thô lỗ

[2]Tùng Nhục (松肉):

một món ăn của Hồi Giáo, làm từ thịt bò, đậu phụ, hành...

Để biết chi tiết nguyên vật liệu và cách chế biến, xin mời ghé Google

[3]điều tử sư:

nhân viên pha chế


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui