Cô Ngự Hàn sắp xếp cung nữ đi theo kiệu hoa một cách thỏa đáng, hết sức cẩn thận, vẫn là không thể yên tâm mà kiểm tra lại toàn bộ một lần.
Một lát sau, Thương Tuyệt Lệ đi tới, thấp giọng bẩm báo: “Vương, Hắc Khi Phong đến đây.”
Rốt cục hắn vẫn đến đây sao?
Bờ môi mỏng của Cô Ngự Hàn cong lên, con ngươi xẹt qua một chút ánh sáng: “Được, ta đi gặp hắn trước, xem hắn chuẩn bị quà gì tặng ta cùng Bối Bối”
Đôi chân thon dài đi ra, trong chớp mắt, thân ảnh của Cô Ngự Hàn biến mất trong tầm mắt của mọi người.
….
Trước mắt, tân khách, quan to, quý nhân, Vương hầu đi lại nối liền không đứt.
Hắc Khi Phong một thân áo xanh, khí chất tôn quý bất phàm áp bức tân khách, cuốn hút ánh mắt của các thiên kim tiểu thư, cũng đưa tới cho các vị Vương hầu sự suy đoán về thân phận của hắn.
Một số quan lại cùng phu nhân quyền quý còn lại cũng dùng cặp mắt cao thấp đánh giá lại Hắc Khi Phong vài lần.
Đối mặt với nhiều chú ý như vây, nhưng Hắc Khi Phong không cảm nhận được ánh mắt xung quanh, thủy chung như trước lạnh nhạt đứng một chỗ nhìn về phía hỉ đường.
Ánh mắt thâm sâu, lại càng thu hút thêm nhiều ánh mắt của các thiên kim tiểu thư. Ngữ điệu nũng nịu, truyền ra giọng nói nhẹ nhàng tìm hiểu: “Hắn là công tử nhà ai, như thế nào trước giờ chưa gặp qua?”
Một thiên kim khác con nhà danh gia cũng cầm quạt che một nửa khuôn mặt, thẹn thùng trả lời: “Ta cũng không biết hắn là công tử nhà ai, ngoại trừ Vương ra, ta không thấy ai tuấn tú như hắn.”
“Như thế nào, ngươi có phải vừa ý rồi không, ngươi gọi thừa tướng đại nhân phụ thân thỉnh cầu Vương ban hôn không phải là được sao?” Tiếng nũng nịu có chút vị chua.
Cho dù tiếng nói của các nàng rất nhỏ, nhưng đối với người có tu vi cao như Hắc Khi Phong mà nói, câu chuyện của các nàng mỗi một câu đều truyền vào tai hắn.
Hắn lộ ra gương mặt đạm bạc như trước, con ngươi đen thâm thúy đem đến cho người khác cảm giác run sợ.
Có chút không kiên nhẫn chính mình làm đối tượng cho người khác bàn tán, hắn thấp giọng nói với người thị vệ: “Lôi Mông, ngươi ở trong này ứng phó, ta đi ra ngoài một chút.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Lôi Mông cũng thấp giọng đáp lại.
Thản nhiên hạ môi, Hắc Khi Phong không hề liếc mắt tới những người khác, cứ như vậy không quay đầu lại đi ra trước con mắt ái mộ của nữ giới.
…
Đi vào một nơi thanh tịnh trong vườn, hắn đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn mái nhà cong xung quanh, trong mắt không nhịn được chút tán thưởng.
Kiến trúc của Diễm cung quả thật phi phàm, so với cung điện của Hắc Phong quốc có sự bất đồng về phong cách thật lớn ……
“Thích Diễm cung của ta sao?” một tiếng trêu chọc truyền đến, thân ảnh của Cô Ngự Hàn cũng đi tới.
Hắc Khi Phong xoay người, nhìn thấy Cô Ngự Hàn một thân hỉ bào, bạc môi nhếch lên,tựa cười nhưng không cười: “Thực đáng tiếc…. ta không có hứng thú, ngươi không phải là thất vọng chứ?”
Cô Ngự Hàn nhướng mày tủm tỉm cười: “Ta thực thích ngươi không có hứng thú, phải biết rằng tục ngữ có câu “mời thần dễ, đuổi thần khó”, ta cũng không tưởng kẻ nào đó ở địa bàn của ta lại làm ta thấy chướng mắt.”
Kẻ nào đó là ai, trong lòng bọn họ đều biết rõ ràng.
Thản nhiên liếc mắt quét Cô Ngự Hàn một cái, Hắc Khi Phong khôi phục sắc mặt lạnh lùng hờ hững: “ Ta không phải đến chúc mừng ngươi”
“Ta biết, ngươi đến là chúc mừng Tiểu Bối Bối của ta thôi, nhưng mà Tiểu Bối Bối là của ta, ngươi chúc mừng nàng cũng đương nhiên là chúc mừng ta, ha ha…. Trước hết cảm tạ sự chúc phúc của Hắc Vương”
Cô Ngự Hàn cợt nhả, còn giả bộ cúi đầu chắp tay đáp lễ một cái.
Nhìn vẻ tươi cười bất cần đời của nam nhân trước mắt, Hắc Khi Phong không thể không thừa nhận, nam nhân này quả thật nham hiểm, luôn tìm được cách che dấu được cơ trí trong mắt mọi người.
Hắc Khi Phong thản nhiên mím môi: “Ngươi không cần đùa giỡn với ta, ta thật không chịu nổi”
“Vậy được rồi, bớt nói lời vô nghĩa đi, ngươi đến uống rượu mừng, nói chung là không thể tay không mà đến chứ?” sắc mặt của Cô Ngự Hàn vẫn tươi cười như cũ.
Quà mừng? Hắc Khi Phong nhíu mày, đuôi mày không nhịn được hiện lên chút tức giận:“Quyền cao thế đại như Xích Diễm Vương còn cần trân bảo gì nữa sao?”
Cô Ngự Hàn tiêu sái đứng nói:“Trân bảo kỳ thật ta không thiếu, ta đã có chí bảo Tiểu Bối Bối, nhưng mà… không ai ngại sở hữu nhiều trân bảo châu báu, phải không?”
Nghe vậy, Hắc Khi Phong lộ ra nụ cười lạnh:“Ngươi là hy vọng ta tặng mỹ nhân cho ngươi sao? Không vấn đề, ta sẽ mời tân nương Tiểu Bối đến kiểm chứng một chút mỹ nhân có đủ tư cách là trân bảo hay không.”
Mỹ nữ? Cái trán Cô Ngự Hàn lộ ra nhiều hắc tuyến.
Thất sách thất sách, hắn mím bạc môi, thâm trầm liếc ngang qua Hắc Khi Phong, tâm tư chuyển từ trầm tư sang ôn nhu cười, giả bộ ngoáy lỗ tai.
“Ngươi vừa rồi nói cái gì, ta nghe không rõ, giống như ngươi nói… là muốn Tiểu Bối Bối giúp ngươi nghiệm chứng mỹ nhân của ngươi một chút xem có đủ tư cách hay không, không thể tưởng tượng được ngươi thật là nhanh, đã nhanh như vậy tìm được người khác, xem ra ta cũng phải nên chúc mừng ngươi một tiếng.”
Hắc Khi Phong mặt mày tái nhợt, toàn thân bước đi:“Không thể tưởng được Xích Diễm Vương lại vô lại như vậy.”
Nghe tiếng nói các xa ngàn dặm không thấy bóng dáng, Cô Ngự Hàn đắc ý cười tủm tỉm:“Chậc chậc chậc, cái miệng nói chuyện không đáng yêu, thái độ vô tình, chẳng trách không có người muốn, thật đáng thương nhường nào.”
Giọng nói của hắn không lớn không nhỏ, vừa ý rơi vào tai của Hắc Khi Phong.
Thân ảnh dừng một chút rồi tiếp tục đi về phía trước.
….
Trong phòng nghỉ của tân nương tử, Huyền Trữ cười hì hì nhìn ba cái Hoàng kim đản rốt cuộc nằm ngoan ngoãn ở trên nhuyễn giáp, giúp nàng đội vòng hoa.
“Được rồi, đại công cáo thành, các cháu thật là hoa đồng đẹp nhất nha”
“Cô cô, nam tử không phải dùng từ đẹp để hình dung, phải dùng anh tuấn tiêu sái nha.” Hoàng kim đản lão nhị bất mãn nói thầm.
“Đúng vậy, cô cô, cháu với đệ đệ là nam nha.” Hoàng kim đản lão Đại cũng thành thực nghiêm túc sửa lại.
“Ai da, dù sao cũng là cùng ý nghĩa thôi” Huyền Trữ không để ý lắm nhún nhún vai.
“Không giống” Hoàng kim đản lão Đại cùng lão Nhị đồng thời phản bác.
Bối Bối quay đầu nhìn lại, khóe miệng cười cười lắc đầu, sau đó tiếp tục ngồi yên để cho bà nội và Khả Y trang điểm.
“Tốt lắm, đại công cáo thành” Tô bà bà buông lược, vừa lòng nhìn vào tân nương tử trong gương.
Khả Y đi đến cạnh cửa nhìn xung quanh một chút:“Kiệu hoa hẳn là sẽ rất nhanh đến…”
“Vèo vèo vèo” Mấy luồng ánh sáng đột nhiên chiếu vào, đánh trúng mỗi người, trừ Bối Bối ra, bọn họ đều bị điểm huyệt, không thể động đậy.
Phát hiện có điểm khác thường, Bối Bối khiếp sợ đứng lên:“Ai?”
“Tiểu Bối, đừng sợ, là ta.”
Thân ảnh của Hắc Khi Phong từ từ trước mặt nàng, ôn hòa nhìn nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...