Bối Bối day day trán, cười ngây ngô với hắn: “Ha ha ha...”
Cuối cùng lại duỗi tay xoa cái mũi hồng hồng.
“Cô Ngự Hàn, chàng đã trở lại, ta chờ đã lâu lắm nha, chàng như thế nào lại đi nhiều ngày như vậy, người ta thực lo lắng thực lo lắng.”
Nàng nhìn gương mặt phong trần (gió và bụi) đầy nét mệt mỏi của hắn, những sợi tóc rối tung, cảm giác có vài điểm tang thương, che đi một ít phong lưu phóng khoáng vốn có của hắn, thêm vào một phần nam nhân vị thô tục.
Ồ, dù là bất cứ khi nào, hắn cũng đều đẹp trai như vậy!
Nàng tròn xoe mắt nhìn hắn, hốc mắt không tài nào ngăn được vẻ phiếm hồng ẩn bên trong.
Chỉ có gần trong gang tấc, nàng mới có thể chân chính cảm nhận được nàng mấy ngày nay nhớ hắn như thế nào, ban đêm, nàng nhớ cơ thể ấm áp của hắn, ban ngày nhớ khuôn mặt tuấn tú đắm chìm dưới ánh sáng, nhớ hắn với nụ cười, với bạc môi mang vẻ bất cần đời...
“Ta rất nhớ chàng.” Cánh tay nhỏ bé của nàng chuyển sang chạm vào những sợi râu đã mọc dài trên gương mặt tuấn tú của hắn, tất cả những tiếc thương nàng đều giấu trong giọng nói khàn khàn.
Con ngươi được ví như vầng trăng trong dòng nước trong veo tinh thuần, trong suốt như ngọc Lưu Ly đã mang vẻ tang thương của hắn giờ phút này đây chiếu rọi ở đáy mắt.
Hắn nhẹ nhàng thở dài, hoàn toàn bất lực với nàng.
Nói không ra lời trách cứ, đau lòng quả thật một tầng nối tiếp một tầng.
Hắn buộc chặt cánh tay, ôm nàng trong vòng tay, lẳng lặng lắng đọng lại yêu thương trong lòng.
Sau một lát, hắn mới thoáng đẩy nàng ra, ôm nàng nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, vững vàng đáp đất.
Hắn một tay nâng thắt lưng nàng, một tay vuốt ve bụng: “Con có ngoan ngoãn hay không?”
“Dù sao còn ngoan hơn chàng!” Bối Bối đưa tay chỉ vào ngực hắn, nụ cười trên đôi môi cánh sen toát ra sự dịu dàng.
Hắn nhíu mày, nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp dịu dàng của nàng, tim dịu đi.
Tiểu Bối Bối của hắn tựa như đã thật sự trưởng thành rồi...
Nhìn nhìn chung quanh một mảnh im ắng, không có nhiều quân là bao, Bối Bối cảm thấy có chút kỳ quái.
“Cô Ngự Hàn, bọn thủ hạ của chàng đâu, còn Thương Tuyệt Lệ nữa, sao không thấy bóng dáng?”
Hắn cúi đầu hôn môi nàng một cái, rước lấy một cái liếc hờn dỗi.
Tươi cười rộng mở, lông mày của hắn nhướng lên vẻ tự tin: “Ta cho bọn họ ôm cây đợi thỏ [1] rồi.”
“Vậy chàng về đây bằng cách nào?”
Bối Bối thuần túy cảm thấy tò mò, cứ xem như quân hắn còn đang trong trận đi, thế hắn làm sao có thể một mình bỏ về được?
“Ta trở về mang một số người đi đánh giặc, họ vốn phải lên chiến trường.” Hắn nháy mắt nàng, sau đó nhìn về phía muội muội đang đứng cách không xa.
Huyên Trữ đưa tay nắm lấy bàn tay đang vươn ra của huynh trưởng, trong mắt chan chứa lệ quang thở phào nhẹ nhõm.
“Vương huynh.” Nàng nhẹ nhàng mà hô, tình cảm tưởng nhớ không cần nói cũng biết.
Một gã thị vệ đi tới: “Vương.”
Cô Ngự Hàn nhìn về phía thị vệ: “Người đâu rồi?”
“Ta ở đây.” Hắc Khi Phong mang theo Từ công công đi tới, thân hình thon dài từ một đám cỏ hoang xẹt qua, cỏ thơm um tùm, một mảnh trống vắng trên mặt hắn mang đến một cảm giác thê lương không rõ ràng.
Hắn khép lại hàng mi, đôi mắt ngăm đen dừng trên người Bối Bối một lúc, sau đó mới quay sang đối diện với tầm mắt của Cô Ngự Hàn.
Bối Bối nhìn hắn, biết được tình cảnh mà hắn sắp phải đối mặt, nàng muốn mở miệng, nhưng lại thủy chung không biết nên nói cái gì.
Cục diện huynh đệ tương tàn, định mệnh đã định...
Cảm nhận được ánh mắt của nàng, tim Hắc Khi Phong chỉ ngầm cảm thấy ấm, hắn gửi nàng một cái mỉm cười ấm áp.
Lúc này, hắn cùng với nàng... không nói lời nào nhưng lại hay hơn là nói.
Chỉ cần một chút công phu, hắn đã đến trước mặt bọn họ.
Hắc Khi Phong đem tầm mắt từ trên người Bối Bối chuyển hướng Cô Ngự Hàn, bất giác đụng phải ánh mắt ghen tuông tràn lan của Cô Ngự Hàn, hắn cố ý xem nhẹ vẻ không hài lòng của Cô Ngự Hàn, lại nhìn sang Bối Bối.
Một tiếng hít thở mạnh lập tức vang lên, không cần nghĩ cũng biết là ai.
Đạt mục đích, Hắc Khi Phong rốt cục cũng chuyển mắt nhìn Cô Ngự Hàn, biến sắc mặt nhanh chóng nghiêm túc hỏi: “Cần ta lên chiến trường rồi sao?”
“Hừ! Động tác nhanh chút.” Khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn căng lên, hung tợn trừng mắt Hắc Khi Phong, ghét nhất tên gia hỏa (thằng cha - chỉ người đàn ông với ý coi thường) này luôn nhìn lén Tiểu Bối Bối của hắn.
Hắc Khi Phong gật đầu, rũ mắt trầm ngâm trong chốc lát, sau đó yên lặng nhìn Bối Bối.
“Tiểu Bối...”
Ai ngờ hắn một câu còn chưa nói, Cô Ngự Hàn với tính chiếm hữu đã đứng lệch lên ngăn Bối Bối, ngữ khí không tốt: “Đi thì đi nhanh, không cần phải từ biệt nương tử của ta!”
Bối Bối trợn trắng mắt, ngón tay chọc chọc eo hắn: “Cô Ngự Hàn, còn chưa tránh ra.”
“Tiểu Bối Bối...” Cô Ngự Hàn nói không cam lòng.
Vừa dứt lời, eo hắn lại truyền đến cơn đau điếng.
A, Tiểu Bối Bối của hắn lại dùng chiêu này!
Mấp máy bạc môi, Cô Ngự Hàn mới cam chịu di động cước bộ, để cho Bối Bối đối mặt Hắc Khi Phong.
Bối Bối tiến lên một bước, nở nụ cười tươi sáng với Hắc Khi Phong, ẩn bên trong đôi mắt là sự khích lệ, nàng nắm quyền giơ lên, dí dỏm le lưỡi: “Cố lên!”
Nhìn nàng vẫn cười tươi sáng như trước đây, vẫn như cũ mang theo chút hài hước, Hắc Khi Phong cười.
“Được.” Hắn nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc mà đáp ứng.
...
Nhìn bóng dáng Hắc Khi Phong cưỡi ngựa dần dần đi xa, Bối Bối dựa vào ngực của Cô Ngự Hàn.
“Cô Ngự Hàn, khi nào chúng ta thì đi viện trợ cho Hắc Khi Phong? đến lúc đó chàng giúp hắn đoạt lại nội đan từ chỗ đại ca của hắn được không?”
“Không được.” Cô Ngự Hàn cự tuyệt có chút hơi trẻ con.
Bối Bối rất nhanh đứng thẳng thân mình, hai tay chống nạnh, mắt hạnh trừng hắn, môi anh đào hàm chứa một chút nguy hiểm cười: “Thật sự không được?”
Nhìn nàng tươi cười mang theo một hàm ý khác, Cô Ngự Hàn chuyển tầm mắt sang một bên, chỉ chốc lát sau lại quay nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú nhất thời suy sụp, đáng thương dựa vào hõm vai nàng.
“Tiểu Bối Bối, nàng chỉ quan tâm nam nhân khác cũng không quan tâm ta, ta cũng bị thương, nàng còn kêu ta đi giúp Hắc Khi Phong đánh tên Hắc Khi Dạ kia, không sợ ta đang bị thương càng thêm đau lòng sao?”
“Chàng bị thương?” Bối Bối khiếp sợ đến quên tất cả, ánh mắt nàng bận nhìn trên người hắn, nhịn không được tự tay lột bỏ quần áo hắn xem miệng vết thương ở đâu.
Mắt thấy vạt áo sắp bị giựt ra, Cô Ngự Hàn chạy nhanh đưa tay bảo vệ “sự trong sạch” của mình.
“Tiểu Bối Bối, đừng nóng vội, chỉ là vết thương nhỏ, hơn nữa cũng không phải bị thương trong này, là ở trên cánh tay, nàng cũng không nên trước mặt muội muội ta mà làm cái "Phách vương ngạnh thượng quân" [2] ha, ha ha...”
______
[1]Ôm cây đợi thỏ (守株待兔): tự thân vận động mới có thành quả tốt.(chờ đợi để thu lại lợi ích = cắm sào chờ nước, há miệng chờ sung)
[2] Phách vương ngạnh thượng quân: cưỡng gian, cậy mạnh bức hiếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...