Hắc Khi Phong mấp máy môi, cũng không nhúc nhích.
Từ công công tiếp đến liền vươn tay đẩy: “Nhị điện hạ, đi mau đi.”
“Cô Ngự Hàn, ngươi đùa giỡn đã đủ chưa.” Hắc Khi Phong nhíu mày nhìn chằm chằm Cô Ngự Hàn, giọng nói mang chút thất bại.
Nếu bây giờ hắn có pháp lực, tỉ thí một chút với Cô Ngự Hàn cũng không tệ.
Ngay tại lúc ngọn lửa sắp lan tới đôi mắt lão hóa của Từ công công, Cô Ngự Hàn mới thu lại ngọn lửa trong tay, cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt tái nhợt của Từ công công.
“Chậc chậc, không ngờ ngươi tuy rằng đã lớn tuổi, cũng còn có một chút gan dạ, được rồi, bổn vương liền niệm tình ngươi một lòng trung thành, tạm thời buông tha nhị điện hạ nhà ngươi một lần.”
“Ta không cần ngươi tha.” Hắc Khi Phong lạnh lùng lên tiếng.
Trong giọng nói của hắn mơ hồ có chút u sầu.
Cho dù che dấu rất khá, nhưng Cô Ngự Hàn lại nghe được.
Hắn không chút khách khí cười to: “Ha ha ha... Xem ra ngươi đối với bản thân tay trói gà không chặt hiện tại rất ảo não, thật sự là đáng tiếc, ta còn định nói rằng muốn cùng ngươi tỉ thí một chút, xem xem ngươi có bao nhiêu cân lượng, nhưng hiện tại xem ra ta phải thất vọng rồi.”
“Hừ!” Hắc Khi Phong hừ lạnh một tiếng, xoay người trở về chiếc giường gỗ, ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt lại không hề để ý tới những gì xung quanh.
Cô Ngự Hàn vẫn không buông tha hắn.
Hắn ung dung tự tại đi đến trước giường, vẻ mặt cười xấu xa hạ thấp mắt nhìn Hắc Khi Phong.
“Không sao, tuy rằng bây giờ ngươi tay trói gà không chặt, nhưng mà ta sẽ rất kiên nhẫn chờ ngươi từ từ khôi phục pháp lực.”
Hắc Khi Phong mở choàng mắt, hung tợn trừng mắt nhìn Cô Ngự Hàn: “Ta không phải tay trói gà không chặt!”
“Ồ? Phải không?” Cô Ngự Hàn giọng nói hoài nghi, còn mang theo vài tia trêu chọc.
Hắc Khi Phong hít thở phập phồng mạnh, sau đó nở nụ cười không hề thua kém vẻ cười ác liệt của Cô Ngự Hàn: “Nếu ta là tay trói gà không chặt như ngươi nói, ta như thế nào có thể cõng Tiểu Bối từ Hoàng Sơn Tuyết Lĩnh kia đến nơi đây.”
Nghe vậy, Cô Ngự Hàn nheo mắt lại, sắc mặt căng lại.
“Sau này ngươi sẽ không bao giờ có cơ hội cõng Tiểu Bối Bối của ta nữa, đây là quyền lợi của ta!”
Câu trả lời của Hắc Khi Phong chỉ là cong môi, nhún nhún vai.
Cô Ngự Hàn tức giận đến nghiến răng, hung hăng trừng mắt liếc Hắc Khi Phong một cái, sau đó trong lòng thực không thoải mái mà phất tay áo rời khỏi doanh trại.
Tức chết được, quả nhiên làm cho Hắc Khi Phong có cơ hội ve vãn Tiểu Bối Bối của hắn.
Hắn thở hổn hển đi ra ngoài...
Trên đường, Huyên Trữ không biết từ nơi này chui ra ngăn đường đi của hắn.
“Vương huynh, cuối cùng muội cũng tìm được huynh rồi.”
Cô Ngự Hàn dừng bước: “Muội tìm ta làm gì?”
Ngữ khí của hắn không tốt lắm, bởi vì còn đang trong cơn ghen.
“Đương nhiên là muốn thăm Vương huynh a, từ lúc đến nơi này muội cũng chưa có thời gian tán gẫu với Vương huynh.”
“Chuyện muội tự tiện chạy tới nơi này ta còn chưa tính với muội, muội tới là để lĩnh phạt phải không?” Cô Ngự Hàn nhìn muội muội một cách tàn ác.
Huyên Trữ nhìn hắn, cảm thấy sắc mặt của Vương huynh có vẻ không đúng lắm, giống như không phải thật sự giận nàng.
“Vương huynh.... Huynh đang giận cái gì đó phải không?”
“Hiện tại ta có việc cần làm, muộn chút nữa sẽ chỉnh muội.” Đôi mắt của Cô Ngự Hàn nhìn sang một bên, sau đó lướt qua nàng rời khỏi đó rất nhanh.
Ánh trăng trong suốt, như một mảnh sa mỏng, nhàn nhạt chiếu trên từng tòa doanh trại, từng đợt gió mát phất qua rèm doanh trại.
Trong doanh trại, rất hay có tiếng bước chân rất đều của quân lính truyền đến, đặc biệt ổn định, khiến người ta cảm thấy an tâm.
Thân thể nhỏ nhắn của con mèo Bối Bối vừa qua cơn bệnh nặng, đang uốn éo trong ổ chăn ấm mà ngủ một cách ngọt ngào.
Nàng hô hấp đều đặn, giống như một con mèo nhỏ chỉ thích ngủ.
Trong đêm tối, một thân hình cao lớn, lặng lẽ xuất hiện ngoài doanh trướng.
“Vương!” Chiến sĩ chỉnh tề cúi đầu hành lễ.
Nam nhân giương tay lên, ý bảo bọn họ chớ có lên tiếng,“Tiểu Bối Bối đang ngủ?”
“Hồi bẩm Vương, Bối Bối tiểu thư rất sớm đã đi ngủ.”
“Ừm, các ngươi đi tuần tra đi!” Cô Ngự Hàn dặn dò một tiếng, xoay người vén màn lên, nhẹ nhàng bước vào.
Trong bóng tối, đôi mắt hắn sâu thẳm, sáng chói như bảo thạch đen.
Đôi mắt đó sáng quắc khóa lại thân ảnh gầy gò nhỏ nhắn trên giường kia, đáy mắt thâm thúy, nhất thời phức tạp khó lường, có hờn dỗi, có thương yêu...
Chậm rãi đi đến bên giường, mượn ánh trăng, tham luyến mà nhìn cái tiểu nữ nhân thuộc về mình đang nằm trên giường kia.
“... Ưm...” Gió lạnh thổi nhẹ qua, bóng dáng trên giường dường như đã nhận ra có cái gì xâm nhập, nàng bất an trở mình lại.
Cánh tay nhỏ bé từ trong chăn vươn ra, trơn bóng như ngọc, lộ ra ngoài.
Ngay sau đó, chăn nhung trên giường rơi xuống, toàn bộ những gì gợi cảm - thân thể kiều diễm của nàng đều bộc lộ trong không khí, chỉ mặc bộ áo nhỏ thường ngày, viên phấn hồng tròn trịa ở dưới lớp áo, rõ ràng có thể thấy được, tản ra từng đợt hương thanh mê người, khiến Cô Ngự Hàn một phen thất thần.
Ánh mắt của Cô Ngự Hàn bỗng dừng trở nên thâm thúy vài phần, ẩn ẩn có vài tia dục hỏa lay động.
Thân thể hắn rất thành thực mà nổi lên phản ứng.
Mà hiện tại, hắn tuyệt không định sẽ ủy khuất bản thân!
Hắn muốn Tiểu Bối Bối! Ngay lập tức! Một giây cũng không muốn chậm trễ!!!
Ngay sau đó, hắn bỗng dưng xốc chăn lên, đôi môi chuẩn xác không chút lầm lẫn hôn lên bờ môi ngọt ngào của Bối Bối.
Nụ hôn của hắn cuồng dã mà cực nóng, tựa như mang theo phát tiết, lại như mang theo trừng phạt.
Thừa dịp Bối Bối đang mơ màng, hắn đã linh hoạt dùng lưỡi cạy mở hàm răng của nàng, trực tiếp xâm nhập, bất chấp tất cả hấp thu hương vị ngọt ngào thuộc về nàng.
Bàn tay lại không kiêng nể gì càng giúp hắn tưởng niệm thân thể mềm mại mà hắn thật nhớ đã từ rất lâu, rất lâu.
“Ưm...” Bối Bối mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy có cái gì ở trên người nàng liếm láp không ngừng.
Giống như đầu lưỡi của con cún a!
Nhột nhột, mềm mềm, thật thoải mái...
Bối Bối một tiếng ưm làm Cô Ngự Hàn như nhận được sự khích lệ, hơi lui cách đôi môi đỏ mọng của Bối Bối, giương mắt chuyên chú ngắm nàng một hồi, chiếc lưỡi mềm ẩm ướt bỗng dưng một thoắt chuyển hướng ngậm vành tai tinh xảo của Bối Bối.
Hắn yêu thích không ngừng liếm nàng, trêu nàng. Hơi thở nóng tựa lửa toàn bộ đều phả trên cổ Bối Bối.
Trong mơ hồ, thân thể Bối Bối một phen run rẩy.
Ưm...
Rốt cuộc là con cún nhà ai mà lại nghịch ngợm như vậy?!
“Tiểu Bối Bối... tiểu xấu xa, hại ta lo lắng lại hại ta ghen, xem ta có buông tha cho nàng không nha...” Cô Ngự Hàn ý loạn tình mê thì thào, lưỡi của hắn từng chút từng chút một trượt xuống.
Lửa nóng xẹt qua xương quai xanh tinh xảo của Tiểu Bối Bối, cằm dưới không kiên nhẫn mà cởi ra chiếc áo lót đã sớm nhàu nát của nàng, phấn hồng mềm mại thành công bại lộ trong không trung.
Đôi mắt sâu thẳm của Cô Ngự Hàn bỗng nhíu lại.
Dục hỏa điên cuồng bắt đầu khuấy động.
Tiểu Bối Bối của hắn... Từ lúc nào trở nên mê người như vậy, như một cây thuốc phiện, làm cho hắn muốn ngừng mà không được...
“Ưm... Lạnh quá...” Trong lúc ngủ mơ Bối Bối rùng mình một cái, theo bản năng đưa tay giật lấy tấm chăn nhung.
Cô Ngự Hàn nhanh tay đoạt trước vật ngăn trở kia, vung tay lên, kiên quyết ném chăn xuống giường..
“Ta sẽ khiến nàng ấm lên...” Cô Ngự Hàn tà mị cười, cúi đầu, chuẩn xác mà ngậm chặt phấn hồng kiều diễm ướt át của nàng.
“A--” Khoái cảm cực hạn lướt qua toàn thân Bối Bối, nàng run lên, bỗng dưng choàng tỉnh.
Một trận miệng khô lưỡi nóng, ngay cả thân thể cũng hoàn toàn ấm đến phát nhiệt, quả thực có thể xem là phát sốt.
Mê mộng mở mắt ra, chỉ thấy trước ngực vùi thật sâu một cái đầu...
Hơi thở hổn hển, nặng nề kiêm gấp gáp... Nàng đều quá quen thuộc rồi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...