Hắc Khi Dạ giận dữ vội vàng đi trở về cung điện, thủ vệ cùng cung nữ nhìn thấy khuôn mặt u ám của hắn đều sợ tới mức thở mạnh cũng không dám.
Nhìn bọn họ khúm núm, Hắc Khi Dạ càng thêm tức giận.
" Khốn nạn, tất cả cút hết ra ngoài cho ta. "
Thủ vệ cùng cung nữ chạy nhanh ra ngoài, một giây cũng không dám dừng lại.
Hắn nổi giận cánh tay vung lên.
" Loảng xoảng.......loảng xoảng!"
Trên bàn chén bát toàn bộ đều rớt trên sàn nhà, phát ra tiếng vang bén nhọn.
Tế ti từ bên ngoài đi vào tới, nhìn Hắc Khi Dạ đang phát đại hoả, ánh mắt híp vào, đáy mắt hiện lên một tia quỷ dị âm u.
Tiếp theo, hắn cúi đầu, thật cẩn thận hành lễ:
" Thuộc hạ tham kiến Hắc Vương."
Hắc Khi Dạ nháy mắt xoay người, trong chớp mắt đã tới trước mặt tế ti, cánh tay nắm cổ áo tế ti lôi hắn lại gần.
" Hừ lâu vậy mới đến, chán sống à?"
" Hắc Vương thứ tội."
Tế ti sợ hãi run run, nho nhỏ trong ánh mắt toàn là sợ hãi.
Nhìn bộ dáng khúm núm của tế ti, lòng của Hắc Khi Dạ càng thêm phiền chán, hắn hung hăng ném tế ti ra.
" Đồ vô dụng!"
" Dạ dạ, thuộc hạ đáng chết. "
Tế ti sợ đến nỗi môi cũng phát ra âm thanh lập cập.
Hắc Khi Dạ nhướng đôi mày rậm, mím chặt môi, toàn thân ngồi dựa vào ghế lớn.
" Tế ti, nội đan của Phong đệ thuỷ chung không thể chân chính dung hợp được vào trong cơ thể của ta, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Ngươi không phải nói nội đan sẽ dần dần thích ứng với chủ nhân mới sao?"
" Thỉnh Hắc Vương an tâm một chút chớ nóng, dung hợp cần một chút thời gian......."
" Vô nghĩa! Đã lâu như vậy, ta còn không thể điều khiển tự nhiên nội đan của Phong đệ, chết tiệt còn cần bao lâu nữa."
Hắc Khi Dạ quát lớn lên, bả vai tế ti run run.
" Ách.......Vương thỉnh không cần gấp, hấp thu nội đan ngoại lai để tăng pháp lực không thể gấp gáp, nhiều khi còn có thể bị tẩu hoả nhập ma, Vương nghĩ kĩ lại, nội đan của nhị điện hạ nói như thế nào cũng là tu luyện rất nhiều năm mới được, nếu muốn trong thời gian ngắn điều khiển........"
"Ý của ngươi là tu vi của ta kém Phong đệ quá xa, cho nên, mới không thể trong thời gian ngắn điều khiển được nội đan của hắn sao?"
Ánh mắt của Hắc Khi Dạ đột nhiên trở nên lạnh lẽo, thẳng tắp bắn về phía tế ti,
khuôn mặt bùng nổ giận dữ.
Không khí xung quanh bởi vì hắn tức giận mà giảm xuống vài độ.
" Không, không, thuộc hạ không phải ý này, ý của thuộc hạ là........Là người bình thường luyện pháp thuật cũng ít nhất trăm năm sau, Vương hiện tại tuy rằng hấp thu nội đan, nhưng cũng phải cần thời gian."
Nghe vậy, Hắc Khi Dạ có chút buồn bực đứng lên, đi đi lại lại vài bước rồi dừng lại.
" Tế ti, nếu hiện tại ta giết Phong đệ, sẽ có hậu quả gì?"
Phong đệ ngày nào còn sống là ngày đó hắn không yên tâm, thật vất vả mới ngồi lên được ngôi vua mà hắn mơ ước lâu nay, hắn tuyệt đối không để phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn!
Cho dù là người thân của hắn, nhưng mà........Thì có sao đâu, từ xưa đến nay muốn làm việc lớn nhất định phải là người tài giỏi, càng phải có tâm lạnh lùng đối với mọi người.
Hắn tuyệt đối sẽ chứng minh cho phụ vương thấy rằng, đường hắn đi là đúng.
Tế ti tinh tường quan sát sắc mặt trầm tư của Hắc Khi Dạ, trong mắt âm thầm hiện lên một tia sáng.
Đợi hồi lâu không thấy đáp án, Hắc Khi Dạ mắt lạnh quét về phía tế ti.
" Tế ti, bổn Vương đang hỏi ngươi!"
Không dấu vết hắn thu lại tâm tình, tế ti cung kính giải thích:
" Hắc vương, lúc này vạn lần không thể giết nhị điện hạ, nếu nhị điện hạ chết, như vậy nội đan của hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng, vì đề phòng xảy ra chuyện, Vương vẫn nên đợi nội đan của nhị điện hạ hợp vào thân mình thì giết cũng chưa muộn."
" Đợi chờ, ta còn phải chờ bao lâu nữa, làm cái này không được làm cái kia cũng không xong, chẳng lẽ phải đợi đến lúc Xích Diễm quốc mang quân đến diệt Hắc quốc sao?"
Hắc Khi Phong giận dữ rống lên, cơn thịnh nộ cuồn cuộn dâng trào.
" Vương.......ai dà......"
Ngay tại thời điểm tế ti mở miệng, đột nhiên một trận rung chuyển trời đất, làm hắn thiếu chút nữa đứng không vững.
Bên ngoài truyền đến những tiếng la hét hoảng sợ.
Hắc Khi Dạ lạnh lùng đứng thẳng, đối với sự rung chuyển vừa rồi, hai hàng lông mày của hắn càng nhăn chặt lại.
Qua một hồi lâu, tất cả lại khôi phục lại trật tự.
Tế ti thật vất vả mới đứng vững, hắn ôm ngực, bị dọa tới mặt trắng toát.
Hắn bấm đốt ngón tay, mắt ti hí bởi vì giật mình mà trừng lớn:" Vương, không tốt, Thiên Ti Nghi bị người khống chế."
" Chết tiệt!"
Hắc Khi Dạ mắng một tiếng bay nhanh ra ngoài, hướng tới điện tế nơi đặt Thiên Ti Nghi.
Tế ti cũng chạy nhanh ra ngoài.
..........
Bối Bối theo hành lang cung quẹo trái quẹo phải, chỉ chốc lát là đến ngự thư phòng.
Nàng quay lại nói với cung nữ đi theo:
" Đưa canh cho ta, ta sẽ mang vào, ngươi đi xuống đi."
" Vâng."
Cung nữ cầm khay đưa qua, sau đó hạ thấp người lui xuống.
Đi vào bên trong, liền nhìn thấy Cô Ngự Hàn đang cúi đầu xem tấu chương.
Nàng đi nhè nhẹ, không muốn làm kinh động tới hắn.
Cô Ngự Hàn không có ngẩng đầu, giống như không phát hiện ra nàng đã đến.
Nhưng mà, lúc thời điểm nàng không chú ý, bờ môi mỏng của hắn gợi lên ý cười gian.
Đem khay đặt một bên trên bàn trà, nàng lén lút bước tới phía sau hắn, định hù dọa hắn, bên hông đột nhiên căng thẳng.
Không kịp giật mình, nàng liền cảm thấy hoa mắt, nháy mắt cả người đã muốn lọt vào
" Tiểu Bối Bối, đùa có vui không?"
Tiếng nói trêu chọc ở trên đỉnh đầu vang lên.
Bối Bối ngẩng đầu, nhìn thấy con ngươi đen mang theo ý cười, nàng chu miệng không cam lòng.
" Chàng chưa thấy rõ người nào đã ôm rồi, nếu là thích khách thì chàng làm sao bây giờ?"
Hắn cười tủm tỉm hôn lên môi nàng một cái:
" Yên tâm, người có thể tới gần ta tuyệt đối rất ít, mà có thể bị ta ôm như vậy cũng chỉ có một Tiểu Bối Bối thôi."
Bối Bối cười mắng:
" Hừ, tự cao tự đại!"
Mày kiếm nhếch lên:
" Nàng không phải là yêu nhất tính cách này của ta sao?"
Trừng to mắt, Bối Bối lắc đầu thở dài, giống như là bất đắc dĩ lắm:
" Thế giới này chính là có nhiều người tự phụ như vậy."
Trả lời của hắn chính là một tràng cười lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...