Cô Ngự Hàn bất đắc dĩ chặn môi nàng lại, nàng càng nói càng hăng, cho nên, giọng nói cũng càng ngày càng lớn.
“Hư, Tiểu Bối Bối, giọng nói của nàng quá lớn, không phải nàng muốn nhìn lén sao, nếu để cho Tuyệt Lệ phát hiện, nàng sẽ không thể tiếp tục nhìn lén.”
Hắn có lòng tốt báo cho nàng.
Nghe được hắn cảnh cáo, nàng lập tức ngậm miệng.
Nhưng mà, đôi mắt của nàng vẫn không ngừng lườm hắn, lại nhìn thấy Thương Tuyệt Lệ, ý tứ rõ ràng.
Cô Ngự Hàn nhíu nhíu mi tâm, buồn bực trong nháy mắt, sau đó khuôn mặt tuấn mỹ lại tươi cười.
Ghé sát vào lỗ tai của nàng, hắn cắn cắn vành tai nàng, cố ý hướng vào tai nàng, tiếng nói mê hoặc khàn khàn:
“Tiểu Bối Bối, ta còn là thích trực tiếp một chút, thí dụ như nói......ở trong lúc yêu thương thì cầu hôn, cảm giác không phải càng thêm thú vị sao? Ngươi cũng thích thế phải không?”
Giọng nói mị hoặc, hơi thở nóng bỏng phả lên chiếc gáy trắng nõn của nàng khiến nàng run rẩy, cố gắng ổn định nhịp tim.
Nhẹ nghiêng mình cách xa mặt hắn, hai má nàng hồng hồng liếc hắn một cái:
“Đừng quấy rầy ta, ta muốn xem bọn họ làm gì.”
Nhưng mà, đầu nàng mới muốn chuyển nhìn về phía Thương Tuyệt Lệ, lại bị tay hắn ngăn lại.
Nàng bất mãn nhìn chằm chằm hắn, hắn không thèm để ý nhếch môi cười cười:
“Chúng ta đến chỗ khác vụng trộm tình”
Cái gì vụng trộm tình, nói chuyện thực thô tục.
Ánh mắt của nàng như là “Khinh bỉ” nhìn hắn.
Hắn nhún nhún vai, cánh tay ôm chặt thắt lưng của nàng, hồng quang chợt lóe, góc tường lập tức liền trống rỗng.
......
Trong bụng Bối Bối, ba quả quang cầu xà đản đản đang thảo luận.
“Đại ca, phụ thân Tiểu Hàn nói muốn cùng mẫu thân đi vụng trộm tình, cái gì gọi là vụng trộm tình a? Là một nơi rất thú vị sao?”
Lão Tam nêu ra vô số câu hỏi.
Lão Đại cũng cảm thấy nghi hoặc khó hiểu:
“Ta cũng không hiểu nha, nhưng mà nếu Tiểu Hàn phụ thân nói đến nơi kia vui vẻ như vậy, chắc hẳn đó là một nơi rất tốt nha.”
Cuối cùng, lão Đại chỉ có thể suy đoán như vậy.
“Ca ca, ta cũng muốn đi xem nơi đó nha, nhưng mà, ta đói bụng rồi, mẫu thân khi nào thì cho ta ăn cơm.”
Lão Nhị phát ra vô số than thở, càng không ngừng kêu thán.
“Nhị ca ca!”
Lão Tam chịu không nổi cất cao giọng nói.
“Muội muội, giọng nói của muội thật lớn, lỗ tai của ta điếc hết cả rồi, muội ra chỗ ca ca chơi đi, đừng dán vào ta.”
Lão Nhị bay lên, rơi xuống một nơi khác.
“Không thích, muội muốn dán vào huynh.”
Lão Tam cũng bay lên đuổi theo lão Nhị.
“Ca ca, mau đưa muội muội ra a, nàng bám lấy ta đến nỗi không thở nổi nữa.” Lão Nhị cầu cứu bay đến bên cạnh quả cầu ánh sáng của lão đại, vội vàng bay xung quanh tìm kiếm sự che chở.
“Aiz aiz, các ngươi cả ngày cãi nhau, thật ồn ào, ngồi yên đi.”
Giọng nói non nớt của Lão Đại trách cứ, sau đó chính mình chuyển đến một bên yên tĩnh.
“Đại ca!”
Nói xong, hai quả cầu ánh sáng nho nhỏ đồng loạt bay về hướng quả cầu ánh sáng lớn, vù vù bay nhanh tới.
“Oa...... Đừng tới, rất chật chội nha!”
Lão Đại ngửa mặt lên trời kêu.
“Đáng đời!”
Hai giọng nói non nớt nhất tề phát ra.
......
“Này này, Cô Ngự Hàn, có đường sao ngươi không đi, không nên bay nha, tuy rằng bay lên cao cảm giác rất rộng rãi, nhưng mà gió tuyết rất nhiều, rất lạnh nha.”
“Lạnh?”
Hắn rất nhanh đáp xuống, lo lắng xoa xoa tay nàng.
“Như vậy có còn lạnh không?”
Khóe môi của Bối Bối giương lên, nhìn hắn khẩn trương như vậy, nàng cười ngay cả lông mi cũng cong lên.
“Ngu ngốc, ta vừa rồi là lừa gạt chàng, tay của ta ấm như vậy, làm sao có thể thật sự lạnh, chàng nắm tay ta mà không thấy sao? Hay là thần kinh cảm giác của chàng bị hỏng rồi?” Nàng cười hì hì rút tay ra, nhéo nhéo mũi hắn.
Lông mày của hắn đều dựng thẳng lên:
“Tốt, thì ra là nàng trêu cợt ta, xem chiêu.”
“Oa...... Cứu mạng a......”
Bối Bối kêu la chạy đi.
“Aiz aiz aiz, không cho phép chạy! Tiểu Bối Bối, dừng lại, ta không cho nàng chạy, để ý đến cục cưng nha, Tiểu Bối Bối!”
Hắn hổn hển nhìn nàng căn bản không có nghe lời hắn, hơn nữa càng chạy càng nhanh, hắn kinh hãi muốn nhảy lên.
Trong lòng quýnh lên, hắn thi pháp,“Vèo” Chớp mắt đã đến trước mặt nàng, ôm lấy nàng vững vàng.
“Không công bằng, chàng khi dễ người ta, không được dùng pháp lực nha.”
Bối Bối không cam lòng giãy dụa, chính là cánh tay hắn lại cứng như sắt thép căn bản không thể lay động.
“Ta khi dễ nàng? Hừ, là nàng khi dễ ta, làm ta sợ tới mức trái tim muốn suy kiệt!”
Cô Ngự Hàn gõ lên cái trán của nàng.
Ngay sau đó, hắn nhéo nhéo cái mũi của nàng:
“Tốt lắm, không náo loạn nữa, chúng ta cũng nên đi xem Huyên Trữ, cái cô gái nhỏ kia hiện tại khẳng định đang mắng ta Vương huynh này không lương tâm buổi sáng hôm nay đem nàng ngăn ở ngoài cửa.”
“Chàng vốn là không lương tâm.”
Bối Bối liếc hắn.
“......”
Hắn trừng phạt hôn nàng thật mạnh, sau đó mới mang theo nàng chậm rãi bước đi.
Huyên Trữ công chúa đang từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy Cô Ngự Hàn, nàng lập tức dừng lại, thu hồi nét vui sướng trên mặt.
Phụng phịu từ từ đi qua:
“Vương huynh.”
Đang cùng Bối Bối nói giỡn Cô Ngự Hàn xoay người, cười tủm tỉm nhìn muội muội, sau đó giang hai cánh tay.
Đôi mắt của Huyên Trữ công chúa đắn đo một chút, sau đó khuôn mặt tươi cười, cao hứng phấn chấn đi qua:
“Vương......”
Nhưng mà, ngay khi nàng chạy vội tới trước mặt hắn, lại ôm Bối Bối một cái thật to:
“Tẩu!”
Bối Bối sửng sốt, lập tức nhìn khuôn mặt bướng bỉnh của Huyên Trữ, nàng hiểu ý nở nụ cười.
Thấy Cô Ngự Hàn vẫn dang tay như cũ, nàng cười trêu nói:
“Cô Ngự Hàn, mị lực của chàng giảm xuống rồi, bị bỏ rơi rồi.”
Cô Ngự Hàn ngượng ngùng bỏ tay xuống, trên mặt tươi cười có chút không nhịn được.
Khụ khụ, từ trước tới nay, đây lần đầu tiên muội muội của hắn làm cho hắn kinh ngạc.
Xem ra, tức giận không hề nhẹ.
Huyên Trữ công chúa cũng không thèm nhìn tới Cô Ngự Hàn, nhiệt tình ôm lấy cánh tay Bối Bối:
“Tẩu tử, ngự trù* vừa mới đem cho ta thiệt nhiều điểm tâm, lại đây, chúng ta cùng nhau ăn.”
“Tốt, bụng của ta giống như đã kêu từ lâu rồi.”
Bối Bối cười hì hì phụ họa Huyên Trữ, không để ý đến Cô Ngự Hàn.
Nhìn các nàng cùng nhau đi vào, Cô Ngự Hàn sờ sờ cái mũi cũng theo vào, trong mắt đã có chút vui mừng.
____
Ngự trù*:
nhà bếp
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...