Xà Vương Tuyển Hậu

Ánh sáng màu đỏ tỏa sáng mở ra, bóng dáng của hai người Cô Ngự Hàn và Bối Bối dần dần xuất hiện ở trong đó.

Tô lão bà có chút vội vàng đi tới, không đồng ý nhíu mày: “Tiểu Hàn, ngươi như thế nào cũng mang Bối Bối về đây, pháp lực của con bé còn chưa thức tỉnh, nơi này rất nguy hiểm.”

“Bà nội, vốn Cô Ngự Hàn muốn con ở lại bên ngoài, là con nhất định phải cùng trở về.” Bối Bối vội vàng lên tiếng giải thích.

Thở dài một tiếng, Tô lão bà nhìn ngược về phía Cô Ngự Hàn, ý tứ trong đáy mắt rất rõ ràng.

“Bà nội, người không cần lo lắng, ta sẽ cho Tiểu Bối Bối đứng ở chỗ an toàn.” Cô Ngự Hàn trấn an, sau đó đưa tay xẹt một đường trong không trung, một vòng ánh sáng màu đỏ lấp lánh hiện ra trước mắt.

“Tiểu Bối Bối, nàng ngoan ngoãn đứng ở bên trong nhìn là tốt rồi, vô luận xảy ra chuyện gì đều không được đi ra biết không?” Hắn vừa nói vừa đẩy nàng vào trong vòng ánh sáng.

Bối Bối muốn kháng nghị, nếu người nào trong bọn họ không cẩn thận bị thương, nàng như thế nào còn có khả năng an tâm ở một bên mà nhìn?

Nhưng dưới ánh mắt nhất trí ép buộc của hai người Cô Ngự Hàn và Tô lão bà, nàng muốn nói cái gì cũng bị nghẹn trong cổ họng không nói gì ra được.

Rơi vào đường cùng, nàng đành phải gật đầu: “Ừ, các ngươi cẩn thận một chút.”

Vu đại thẩm cố hết sức đối kháng với Ma Vương, không cẩn thận bị ăn đau: “Ôi, đau chết người, này này, ta nói hai người các ngươi còn không mau đến hỗ trợ.

Bà té ngã đau hô to đối với Cô Ngự Hàn và Tô lão bà.


Đôi mắt của Cô Ngự Hàn trở nên yêu hồng, vèo một cái lập tức bay tới trước mặt Ma Vương.

Tỉ mỉ quan sát Cô Ngự Hàn một chút, Ma Vương bỗng nhiên cười mỉa mai ra tiếng: “Ta tưởng cao nhân nào đâu, thì ra chỉ là nửa linh hồn xà tinh, không sợ ta không cẩn thận đánh cho ngươi hồn phi phách tán?”

“Ngươi có thể thử xem” Đôi mắt anh tuấn của Cô Ngự Hàn dần trờ nên lạnh lẽo.

“Ha ha ha...... Cho dù là thần nữ trọng sinh cũng chưa chắc là đối thủ của ta, huống chi chỉ là nửa linh hồn, ngươi chịu chết đi.”

Ma Vương dữ tợn trừng mắt nhìn, rất nhanh công kích về hướng Cô Ngự Hàn.

gió xoáy màu đen xen lẫn hồng quang loạn xạ từ trong đến ngoài căn phòng, làm bay lên vô số bụi bậm.

Nhìn bọn họ đánh nhau, Bối Bối kinh hãi lá gan nhảy dựng, lo lắng gọi bà nội đang tiến đến: “Bà nội, ý của Ma Vương là có nghĩa gì? Cô Ngự Hàn làm sao có thể là nửa linh hồn, vậy cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Hắn có thể rất nguy hiểm hay không?”

Tô bà nội ngưng tụ đôi mày hoa lại: “Bối Bối, tiểu Hàn không có nói cho con sao, hắn chính là lợi dụng phân thân thuật đến nhân gian tìm con, một nửa khác của hắn còn ở lại Xà giới, đoán chừng là Xà giới không yên ổn, cần hắn trấn thủ, nhưng hắn lại muốn tới tìm con, sau khi phân thân của hắn đến nhân gian pháp lực chỉ biết còn lại không đến một phần ba.”

Pháp lực không đến một phần ba?

Bối Bối kinh hoảng nhìn về phía vòng ánh sáng chói mắt, nàng cơ hồ nhìn không thấy được bóng dáng của hắn.

“Bà nội, vậy làm sao bây giờ? Người mau gọi hắn trở về, đừng đi mạo hiểm.”

Tô bà nội lắc đầu: “Con chỉ cần ngoan ngoãn đứng ở bên trong đừng đi ra, bà nội sẽ giúp hắn.”

Nói xong, Tô lão bà liền đi cùng Vu đại thẩm gia nhập vào trong trận chiến.

Bên trong Kịch chiến, Tô lão bà đánh bờ bên ngoài gọi: “Tiểu Hàn, hắn đã thành hình, bây giờ ngươi không phải đối thủ của hắn, mau lui ra ngoài đi, bảo Bối Bối cho ngươi Hắc Tinh ngọc bội.”

Không đợi Cô Ngự Hàn phản ứng, đáy mắt Ma Vương lóe ra ánh sáng, đánh ra toàn lực đưa bọn họ ra ngoài, rơi xuống trước mặt Bối Bối, hưng phấn mà nhìn nàng chằm chằm.

“Thì ra Hắc tinh ngọc bội ở trên tay của ngươi, nói như vậy...... ngươi là Thần nữ chuyển thế! Tốt lắm, chúng ta nợ mới nợ cũ cùng tính một thể, đem Hắc tinh ngọc bội giao ra đây!”

Hắn đưa tay tấn công Bối Bối, nhưng không cách nào vượt qua vòng hồng quang.

Trong nháy mắt Cô Ngự Hàn công kích đến: “Muốn đụng đến nàng ấy, trước hết phải qua cửa của ta rồi nói sau.”


“Hừ, ta đây trước hết giải quyết ngươi rồi đến thu thập nàng ta.” Ma Vương cười nhạo âm lạnh, xoay người lại đối diện, pháp lực phát ra càng mạnh mẽ, làm cho ba người bọn họ liên tiếp thoái lui.

Bối Bối không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể lo lắng nhìn những ánh sáng dao động không rõ ràng lắm.

Bỗng nhiên, ý nghĩ của Ma Vương vừa chuyển, ánh mắt âm trầm quét qua Tô lão bà một cái, thừa dịp lúc bọn họ còn chưa nhận thấy được cái gì, không có ý tốt đánh ra hai chiêu ánh sáng hư ảo, sau đó tập trung lực đạo công kích về hướng bà.

Bọn họ chuẩn bị không kịp, Tô bà nội lại lắp bắp kinh hãi, đột ngột nhận lấy một chưởng của Ma Vương.

“Oành!” Cơ thể con người của Tô lão bà không thể chịu được một kích trí mệnh của Ma Vương, bị ném thật mạnh tới góc tường bên kia của bối Bối, khóe miệng chảy ra tơ máu đỏ tươi, từ từ bất tỉnh, bà cứ như vậy ngất đi.

Bối Bối thét chói tai: “Bà nội!”

Nhìn thấy bà nội vẫn không nhúc nhích, vô cùng lo lắng, khủng hoảng hoàn toàn chiếm cứ trong suy nghĩ của nàng, thúc đẩy nàng liều lĩnh chạy qua.

“Đừng đi ra ngoài!” Cô Ngự Hàn cùng Vu đại thẩm đồng thời kinh sợ kêu lên, cũng đã không còn kịp rồi.

“Rất ngoan!” Ma Vương cười nhạo một tiếng, hắn đã chờ đợi thời khắc này.

Ma ảnh màu đen nháy mắt rời khỏi thân thể của lão tổng tài, ma ảnh màu đen vèo một cái lập tức lướt nhanh về hướng của Bối Bối, thuận tay đem thân thể của lão tổng tài ném về hướng Cô Ngự Hàn cùng Vu đại thẩm đang đuổi theo lại đó.

Chỉ cần ngăn cản trong nháy mắt, liền đủ để cho hắn bắt lấy Bối Bối.

“A......” Bối Bối còn chưa có phản ứng lại liền bị người ta nắm cổ.

“Thần nữ, chúng ta hẳn nên hợp mặt đoàn tụ cho tốt đi, ta nên cám ơn ngươi từng áp chế ma tộc của ta xuống tâm của trái đất như thế nào đây, hử?” Sắc mặt Ma Vương dữ tợn hận đến tuyệt tình nhìn chằm chằm Bối Bối, hận cũ trong mắt cơ hồ muốn đem nàng xé nát ra.


“Buông nàng ra!” Hai tròng mắt của Cô Ngự Hàn phun lửa trừng mắt nhìn Ma Vương, trong lòng vừa giận vừa đau.

Hắn hận loại cảm giác vô lực này, thời gian giống như lùi trở lại thời khắc trên thành lâu kia, lòng của hắn bắt đầu run run.

Đừng giống như vậy...... Hắn chịu không nổi.

Nhìn ánh mắt của hắn đau khổ lại buồn bã, Bối Bối giống như đã từng thấy hắn như vậy, tình cảnh trùng hợp kia mơ hồ làm cho hốc mắt của nàng đỏ lên.

“Cô Ngự Hàn, đừng lo cho ta, lần này đừng trông chừng ta nữa, ta nhất định sẽ làm cho mình không có việc gì, nhất định sẽ, chàng...... chàng mau cứu bà nội của ta.....”

Không đợi nàng nói xong, Ma Vương liền thi pháp bắt nàng nhanh chóng biến mất.

“Đừng!” Cô Ngự Hàn muốn đuổi theo, lại bị Vu đại thẩm giữ chân lại.

“Chờ một chút, Tô bà cốt bị thương rất nặng.” Vu đại thẩm nâng Tô lão bà dậy, nhìn Cô Ngự Hàn cầu cứu.

Cô Ngự Hàn âm thầm cắn răng, nhớ tới lời nói của Bối Bối trước lúc biến mất, hắn buộc bước chân của mình chuyển hướng tới Tô lão bà.

Tiểu Bối Bối, lần này, ta nghe lời nàng, cho nên...... nàng nhất định phải làm cho mình không có việc gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui