Xà Vương Tuyển Hậu

Nhìn hắn chìa cặp môi hoàn mỹ tới, Bối Bối cảm giác ngực nóng bừng, trong lòng gào to, thật sự là lớn lên hại nước hại dân! Hại nàng ngón trỏ đại động, nhớ lại mấy nụ hôn trước.

“Ngươi muốn chiếm tiện nghi của ta a, không có cửa đâu. “Bối Bối miệng nói cao ngạo, thế nhưng lại thoáng rụt rè.

Cô Ngự Hàn buông nàng ra, hai tay dang rộng, bày ra trạng thái mặc người xâm lược, nháy mắt mấy cái, đuôi lông mày mị hoặc câu hồn: “Thế cho ngươi chiếm tiện nghi của ta, được không?”

Nhìn “kiều thái” của hắn, Bối Bối nhịn không được xì một tiếng bật cười, mắt ngọc mày ngài, nụ cười lóng lánh như một tia sáng nhỏ lóe lên giữa ngày tuyết rơi.

Đưa tay túm túm mũ nhung, nàng trưng ra một cái vẻ mặt rất miễn cưỡng: “Xem ngươi coi như có chút thuận mắt, đại gia liền yêu thương ngươi cái.”


Nàng chu môi hướng tới hắn, sau đó hôn nhẹ lên môi hắn, rồi thối lui rất nhanh, khuôn mặt đỏ bừng nhìn hắn: “Hôn xong.”

“Vậy thôi hả?” Cô Ngự Hàn trong lòng chưa toại nguyện vươn đầu lưỡi thoáng liếm môi, lưu luyến tìm kiếm mùi vị nhạt nhòa của nàng.

“Không phải thế, ta sẽ hôn ngươi, trước hết ngươi nhắm mắt lại.” Bối Bối quệt quệt miệng, ánh mắt chỉ trích hắn không thủ tín, nhắm mắt lại nhanh lên một chút, tốt nhất ngủ thẳng bất tỉnh nhân sự, như vậy nàng mới có thể thần không biết quỷ không hay tìm cách cho cái tên Khả Y biến mất được.

Cô Ngự Hàn lắc đầu, không hài lòng với cái hôn nhẹ của nàng, bực bội nói: “Ta không phải đã dạy ngươi hôn ta như thế nào sao? Thêm một lần nữa, nếu như ta không hài lòng ta nhất quyết không đi ngủ.”

Nghe vậy, con ngươi Bối Bối đảo vòng, hắn thích nụ hôn đêm đó sao chứ, hắc hắc…

Nàng ghé sát mặt của hắn, vươn đầu lưỡi liếm lên môi của hắn một cái, sau đó bỏ lại trên mặt hắn một đám nước miếng.

Cô Ngự Hàn mày kiếm nhướng lên, hai tay vòng lại ôm lấy eo lưng mềm mại của nàng, khóe môi nhếch lên gian xảo: “Ngươi thật sự không ngoan.”

Vừa nói, hắn không khách khí chụp lên môi nàng, không cho nàng tiếp tục tác quái.

“Ngô…” Bối Bối đành để cho hắn hôn đến đầu óc choáng váng, cả người mềm nhũn, thiếu chút nữa hít thở không thông, tê liệt ngã xuống.


Một lúc lâu, hắn mới buông ra, vẫn còn chưa thỏa mãn, lại hôn nhẹ lên khuôn mặt mềm mại, nhìn hai tròng mắt trong suốt như nước của nàng, hắn cười tà ác: “Hôn là như vậy, Tiểu Bối Bối.”

Bối Bối thật vất vả mới hoàn hồn được từ nụ hôn của hắn, môi bị hắn hôn đến sưng đỏ cố gắng chu ra, giả vờ không có việc gì: “Hôn xong mau nhắm mắt lại ngủ.”

“Được rồi, phiền Tiểu Bối Bối giúp ta tuyển ra người tốt nhất.” Cô Ngự Hàn mới nói xong, liền nhắm mắt lại, rất thoải mái mà dựa vào đệm mềm, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ngủ sảng khoái như thế làm Bối Bối choáng váng…

Nghiêm túc nhìn lại tấu chương có danh sách mỹ nhân, Bối Bối nghiên cứu thật sự chăm chú, nhưng thủy chung không thấy tên Khả Y, kỳ quái, tập tuyển phi tử phía sau cũng không thấy, chẳng lẽ cũng không ai phát hiện sao?

Mặc kệ, sơ hở là tốt!


Cầm lấy danh sách, Bối Bối lắng nghe lão già tóc trắng xoá phía dưới không ngừng báo lên đài biểu diễn những cái tên rất hoa mỹ, nàng so sánh rồi ghi lại lời bình trên tấu chương, trong lòng nói thầm, người nào cũng đẹp tựa thiên tiên, có tài năng có dung mạo, Cô Ngự Hàn thật đúng là đầy diễm phúc!

Nàng quay đầu lại, trừng mắt liếc về phía vị nam tử tuấn mỹ đang ngủ say.

Nhìn hắn tuấn mỹ như ngọc, nàng nuốt nuốt nước miếng, yêu nghiệt a, liền tư thế ngủ cũng lộ ra dụ dỗ trí mạng, những mỹ nữ biểu diễn trên đài thế nào cũng không thấy tương xứng.

Nàng buồn bực quay nhìn cảnh hắn ngủ bất mãn: ” Tuyển cho một đống, để cho ngươi bị nữ nhân cầm chân, gây ồn ào phiền nhiễu mà tức chết!”

Nắm cán bút, nàng xem thử một chút rồi ôm lấy tấu chương ghi tên, nghiến ngấu hạ bút, như tiết chế bớt cơn giận trong lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui