Trong rừng mai có điểm xuyết thêm sắc hồng đỏ tươi của những cánh hoa, hai bóng dáng trắng một trước một sau xuyên qua giữa rừng.
Tiếng cười lung linh của Bối Bối quanh quẩn trong rừng mai cùng với tiếng nói trầm thấp cuốn hút của Cô Ngự Hàn tạo thành một âm thanh hài hòa.
Đang chạy, bỗng nhiên nàng không cẩn thận bị vấp vào đám tuyết dày ở dưới chân, toàn bộ thân mình ngã về phía trước, mắt thấy mình sắp ngã ……
“Ài ài, xong rồi xong rồi.” Theo bản năng Bối Bối nhắm mắt lại, không dám nhìn tới thảm trạng té của mình.
Không biết là mặt mũi bầm dập hay là miệng đầy tuyết trắng? Trong đầu nàng cũng chỉ lóe ra nghi vấn như vậy.
Sau đó…… Nàng nằm sấp xuống, lại không cảm thấy băng tuyết lạnh trên mặt, ngược lại thấy ấm áp dễ chịu, nhiệt khí quay chung quanh mặt của nàng.
“Nữ nhân khờ, nàng còn có thể lại ngốc hơn nữa sao.” Giọng nói trêu chọc như ở tiếng vọng bên tai nàng, sau đó, nàng lại nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn hữu lực.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, trước mở một con mắt, nhìn thấy nụ cười tươi trên khuôn mặt của hắn, nàng mở hai con mắt, ý cười đồng thời hiện lên trên môi.
“Cô Ngự Hàn, hóa ra chàng lại đến làm đệm lưng cho ta a, ha ha……” Nàng rõ ràng nằm ỳ trên người hắn không chịu đứng dậy, một đôi tay nhỏ bé lạnh lẽo còn thuận thế sờ lên cổ hắn, làm chuyện xấu cố tình làm hắn lạnh.
Hắn lười biếng nâng mắt, trên môi lộ ra một tia tươi cười dung túng, cười mắng nàng:“Tiểu Bối Bối, nàng cũng biết chính mình luôn kéo ta làm đệm lưng a, thật đúng là tự biết mình.”
Ánh mắt của nàng lấp lánh ý cười tuyệt không có cảm giác áy náy, từ lồng ngực dày rộng của hắn nàng bò nhích lên một chút, tiến sát lên cổ của hắn, cùng hắn nằm ngủ trong cảnh màn trời chiếu đất.
Đưa tay véo khuôn mặt anh tuấn của hắn, nàng cười hớ hớ nói:“Cô Ngự Hàn, chàng nói Thương Tuyệt Lệ có thể chiếm được tình cảm của Khả Y hay không a? Hắn đầu gỗ như vậy, không biết có hiểu được như thế nào làm cho con gái vui?”
Hắn nắm bàn tay tác quái của nàng trong tay mình, chậm rãi lười biếng nâng mắt, cười nhạo nói:“Nàng muốn đi chỉ dẫn cho hắn đúng không?”
“Ta? Muốn dạy cũng là chàng tới dạy a, nói như thế nào chàng cũng là nam nhân, hơn nữa Thương đầu gỗ cũng là đồng môn sư huynh của chàng nha, chàng làm sư đệ của người ta phải lựa lúc phát huy tình cảm đồng môn, không thể trơ mắt nhìn đầu gỗ sư huynh cô đơn cả đời có phải hay không?”
Cô Ngự Hàn nhướng mày, giả bộ thực tiếp nhận gật đầu:“Tốt lắm, ta lập tức hạ chỉ đem Hà Khả Y gả cho Tuyệt Lệ.”
Nghe vậy, Bối Bối nhịn không được trừng mắt, đưa tay nắm chặt tóc trên đầu hắn kéo một cái:“Hạ chỉ cái đầu chàng, chàng dám hạ chỉ ta làm cho chàng tiêu đời. Con gái chỉ dùng để theo đuổi, không phải dùng sức mạnh có biết không, đại heo đất!”
“Ý? Tiểu Bối Bối, vừa rồi nàng mới nói da mặt của ta dày, bây giờ còn nói ta là heo đất.” Tuấn mâu của hắn nheo lại, tiếng nói đè thấp vài phần, nhu hòa, lại âm u lành lạnh.
“Căn bản đúng như vậy.” Bối Bối rất nhỏ giọng nói thầm, đầu thì rụt lại, như thế nào cảm thấy trên gương mặt tuyệt mỹ của hắn bây giờ giống yêu nghiệt, là loại lấy mạng người.
“Căn bản đúng là như vậy sao?” Cô Ngự Hàn xoay người một cái, đem nàng đặt ở phía dưới, bạc môi ẩn chứa một nụ cười tà mị như có như không.
Nhìn thấy biểu hiện ác ma của hắn, Bối Bối nuốt nước miếng, quyết định ngậm miệng lại, ánh mắt vô tội chuyển động, vừa rồi cái gì nàng cũng chưa nói, a……
Hắn đưa tay nhẹ nhàng phớt qua mi nàng, qua cái mũi nàng, môi nàng, lưu lại ở bên bờ môi vuốt ve.
Bối Bối bị ánh mắt chuyên chú của hắn làm cho thần hồn điên đảo, ánh mắt như sao của nàng mơ màng nhìn vào đôi mắt đen thâm thúy của hắn, môi theo bản năng hơi hơi mở ra, như là chờ đợi hắn hôn.
“Tiểu Bối Bối, ta muốn hôn nàng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.” Giọng nói của hắn trầm thấp khàn khàn, xen lẫn cuốn hút mê người.
Không tự chủ nghe theo ma âm mê hoặc của hắn, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thụ hơi thở ấm áp của hắn cách mình càng ngày càng gần, tim nàng đập cũng càng lúc càng nhanh, chờ mong một cái gì đó cuồn cuộn trong máu.
Nhưng mà, ngay tại thời điểm nàng nghĩ đến nụ hôn của hắn sắp hạ xuống, lại cảm giác trên môi bị một khối lạnh như băng tuyết dính lên.
Xúc cảm lạnh lẽo làm cho nàng đột nhiên thanh tỉnh, nàng mở to mắt, lại nhìn thấy hắn ngồi xổm một bên, khuôn mặt tươi cười mở rộng, hơn nữa…… trên tay hắn còn cầm một cái quả cầu tuyết, rất có cảm giác uy hiếp!
Bối Bối trừng lớn mắt, bỗng nhiên tỉnh ngộ, nàng bị người ta trêu chọc!
“Cô Ngự Hàn, chàng, tên gia hỏa xấu xa này, ta không để yên cho chàng!” Bối Bối trở người đứng lên, bốc lên một quả cầu tuyết liền ném hướng đến trên người hắn.
A A, sĩ diện nữ nhân của nàng đã bị thương tổn!
Cô Ngự Hàn thoải mái xoay người, lách qua quả cầu tuyết mà nàng ném tới, sau đó giơ giơ tuyết cầu trong tay lên, dáng vẻ tuấn mỹ cao cao khiêu khích.
“Tiểu Bối Bối, phải cẩn thận, ta muốn phản kích!”
Nói xong, hắn đã đem tuyết cầu nhỏ trong tay ném tới, mục tiêu chính xác, động tác nhanh chóng, thẳng trúng vào người nào đó.
“A…… Cô Ngự Hàn, chàng chết chắc rồi!” Tuyết cầu rơi trúng trên người Bối Bối không hề sai lệch, lập tức phân tán ra những cánh hoa bằng bông tuyết trắng tinh.
Bối Bối thở hổn hển hồng hộc, không cam lòng nắm tuyết cầu lên ném lại.
Ném qua rồi ném lại, ném qua rồi ném lại, trên người Bối Bối thảm thương tràn đầy cánh hoa bông tuyết, mà hắn một thân áo trắng phiêu phiêu, trắng tinh khô mát như trước, một chút cũng không dính hạt tuyết nào, càng thêm kích thích Bối Bối.
“Ta nhất định phải đánh tới được chàng, không cho phép chạy!” Bối Bối nắm hai quả tuyết cầu đuổi theo Cô Ngự Hàn, ánh mắt chỉ toàn là tia sáng không cam lòng, sáng long lanh, khảm ở má phấn hồng đã đỏ bừng lên của nàng, lấp lánh rực rỡ.
Cô Ngự Hàn thi pháp bay lên trên một cành hoa mai, từ trên cao nhìn xuống nàng, nhàn nhã vẫy tay với nàng, cười đến tức chết người không đền mạng:“Tiểu Bối Bối, động tác của nàng cũng phải nhanh chút a, chậm như vậy, ta sẽ không có cảm giác khiêu chiến a.”
“Chàng…… Chàng chờ đó cho ta.” Bối Bối thở hồng hộc đuổi đến,ngẩng đầu lên hung hăn gọi hắn.
Hắn khẽ cong môi như đang hóng mát, ung dung trả lời nàng:“Ta đang chờ a.”
Lúc này, Bối Bối tức giận đến khuôn mặt càng thêm hồng lên, tuyết cầu nàng cầm trong tay ném lên, lại bị hắn tránh đi, nàng tiếp tục ném.
Ta ném ném ném……
“Ha ha ha…… Ném không trúng a, Tiểu Bối Bối, cố lên!” Cô Ngự Hàn cười hì hì vừa tránh vừa cổ vũ nàng cố lên, tức giận đến nàng muốn giậm chân.
Tiếng cười vui ve xen lẫn tiếng mắng tức giận không ngừng vang lên, làm cho băng tuyết lạnh lẽo tăng thêm không ít sức sống.
……
Một chỗ khác, Thương Tuyệt Lệ đứng ở trước cửa cung điện, bồi hồi hồi lâu, cuối cùng hạ quyết định đi vào.
Nhìn thấy cung nữ Quan Quan đi ra nghênh đón, hắn nói thẳng rất rõ ràng:“Ta muốn gặp Khả Y cô nương.”
“Ta ở trong này.” Giọng nói dịu dàng của Khả Y truyền đến từ bên trái của hắn, hắn quay đầu, ánh mắt tuôn ra những nhớ nhung như mạch nước ngầm, cuối cùng lại có thể nhìn thấy nàng gần bên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...