Xà Vương Tuyển Hậu

Bối Bối nhẹ nhàng bước tới phía sau lưng của Thương Tuyệt Lệ rồi dừng lại cách hắn không xa lắm, tò mò đánh giá hắn, đang một lòng chuyên chú vào những suy nghĩ của mình nên Thương Tuyệt Lệ không chú ý có người đến gần.

Tên đầu gỗ này đang nhìn cái gì vậy?

Ý? Hắn đang cầm không phải long diên hương (*)sao? Cái này ở Xích Diễm cung thường thấy, bình thường chỉ có Cô Ngự Hàn còn có một vài nhất phẩm đại thần mới có, nghe nói có tác dụng an thần ngủ ngon, Thương Tuyệt Lệ cầm nó đến đây chẳng lẽ muốn đưa cho Khả Y?

Khả Y gần đây ngủ không ngon, cho nên hắn lo cho nàng ấy?

Bối Bối giương nhẹ môi im lặng nở nụ cười, suy nghĩ có chút thông suốt, nàng kiễng chân, ánh mắt tò mò lướt qua bờ vai của hắn, lại theo tầm mắt của hắn nhìn tới, quả nhiên Khả Y đang đánh đàn đó nha!

Nàng đảo tròn mắt một cách giảo hoạt, hắng giọng:“Khụ khụ, Thương Tuyệt Lệ!”

Đột nhiên có giọng nói vang lên, Thương Tuyệt Lệ thực có chút kinh ngạc, hắn nhanh chóng quay đầu, nhìn thấy Bối Bối có biểu hiện giống như nắm được đuôi tóc của hắn, hắn vội vàng đem diên hương giấu ra phía sau.

Âm thầm buồn bã, hắn thế nhưng lại thất thần đến ngay cả Bối Bối tiểu thư tới gần cũng không biết, làm hộ vệ, phải luôn giữ cảnh giác ở mọi thời điểm.

Nhìn hắn giống như hoảng hồn chưa định thần lại còn có biểu hiện muốn che dấu cái gì đó, Bối Bối càng thêm chắc chắc suy đoán của mình tám chín phần là đúng, Thương Tuyệt Lệ tuyệt đối có tình ý với Hà Khả Y!

Đôi mắt của nàng mang theo vài phần ý cười vài phần giảo hoạt, sau đó có ý đồ cứ chăm chú nhìn tư thế giả vờ để tay sau lưng của hắn, đột nhiên, nàng nhướng mày lên, chuyển sang sắc mặt nguy hiểm.

“Thương Tuyệt Lệ, ngươi mau nói thật đi, ngươi ở đây rình xem Khả Y là muốn làm gì, vô sự bất đăng tam bảo điện, phi gian tức đạo!(**)”


Thấy sắc mặt của nàng đột nhiên thay đổi nhanh như vậy, Thương Tuyệt Lệ ngây người một chút, lập tức khẩn trương vội vàng làm sáng tỏ:“Không...... Không có, thuộc hạ tuyệt đối không có ác ý gì, thuộc hạ có thể thề tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện không tốt đối Khả Y, tuyệt đối sẽ không!”

“Khả Y? Gọi thân mật như vậy!” Bối Bối nghi ngờ dò xét hắn.

“Đó là bởi vì...... Bởi vì Khả Y, a không, Hà cô nương nàng...... Nàng......” Thương Tuyệt Lệ ấp úng không biết nên giải thích như thế nào, đột nhiên lại nghĩ tới chuyện bị Khả Y từ chối, như vậy chuyện nàng cho phép mình gọi tên nàng không biết còn được tính hay không.

Bối Bối nhìn hắn lắp bắp sau đó lại có dáng vẻ mất hồn mất vía, quyết định trực tiếp cho hắn một thang thuốc mạnh:“Thương Tuyệt Lệ, không phải ngươi là thích Khả Y chứ?”

“A? Thuộc hạ...... Thuộc hạ...... Không...... Không...... Có.” Thương Tuyệt Lệ vôi vội vàng vàng trả lời, ánh mắt mơ hồ bất định, lỗ tai còn âm thầm đỏ lên, thật khả nghi.

Bĩu môi, Bối Bối liếc nhìn hắn một cái, sau đó động tác rất nhanh vòng đến phía sau hắn, một tay đoạt lấy long diên hương trong tay hắn.

“Cái này không phải long diên hương sao? Ngươi cầm đến đây để đưa cho Khả Y?”

“Vâng, không...... à, đúng vậy.” Thương Tuyệt Lệ nhìn ánh mắt hiểu rõ của nàng, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lại có chút thẹn thùng thừa nhận.

Lúc này mắt của Bối Bối nhìn thẳng, nàng thậm chí thật khoa trương ngoáy ngoáy lỗ tai, thật cẩn thận lại nghiệm chứng lần nữa:“Thương Tuyệt Lệ, ngươi thừa nhận lại một lần được không, ta lãng tai nghe được không rõ lắm ngươi vừa rồi nói cái gì?”

Thương Tuyệt Lệ đấu tranh một chút, khuôn mặt đỏ lên, thẳng thắn, hắn kiên định nhìn Bối Bối không hề do dự:“Thuộc hạ thực sự chung tình với Khả Y cô nương.”

Ồ!Lần này nàng nghe thật sự rõ ràng, Thương đầu gỗ thích Khả Y xinh đẹp!

“Hắc hắc, Thương đầu gỗ, ta nghĩ không ra ngươi cũng biết ân cần với con gái a, tốt lắm tốt lắm, vậy ngươi nhanh chóng đi gặp Khả Y nói ngươi có tình ý với nàng a, sau đó theo đuổi nàng.”

Ánh mắt của Thương Tuyệt Lệ ảm ảm, giọng điệu có chút thấp xuống:“Khả Y cô nương đã từ chối ta.”

Sau đó hắn khẩn cầu nhìn Bối Bối, lại nhìn nhìn long diên hương nàng đang cầm trong tay:“Bối Bối tiểu thư, xin người giúp ta mang long diêm hương đưa cho Khả Y cô nương có được không, gần đây nàng ngủ không ngon.”

Bối Bối cầm lấy long diên hương quơ quơ, ra vẻ lắc đầu thở dài, đôi mắt lại ý cười tiếp tục nhìn hắn:“Nhưng mà bây giờ Khả Y không cần cái này nha, tiểu Hầu gia đã bị đuổi ra cung, bây giờ Khả Y rất an tâm, ngủ thật say.”

“Vậy...... Vậy......” Thương Tuyệt Lệ gãi gãi đầu, mặt đỏ hồng không biết nên nói tiếp như thế nào, hắn đương nhiên là biết tiểu Hầu gia đã bị đuổi ra cung, hắn chính là muốn gặp Khả Y, cho nên mới......

“Ngươi muốn gặp Khả Y đúng hay không?” Bối Bối nháy nháy mắt.


Thương Tuyệt Lệ nắm chặt tay lại, cố lấy dũng khí:“Đúng vậy, thuộc hạ muốn gặp Khả Y cô nương.”

“Vậy cầm lấy rồi đi vào a, nam tử đại trượng phu sau này không được do dự thiếu quyết đoán, theo đuổi con gái phải hào phóng một chút thôi, da mặt cũng phải dày một chút, da mặt dày giống đại vương của ngươi là được rồi, bằng không như thế nào ôm mỹ nhân về.” Bối Bối nói xong đã đem long diên hương nhét vào tay của hắn, nghiêng đầu cổ vũ hắn dũng cảm đi vào.

“Tiểu Bối Bối, da mặt của ta rất dày, hử?” Giọng nói của Cô Ngự Hàn đột nhiên vang ở bên tay.

Lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Cô Ngự Hàn lắc mình xuất hiện ở bên cạnh Bối Bối, đưa tay đem nàng ôm vào lòng, con ngươi đen tà mị khóa chặt khuôn mặt mềm mại của nàng, khuôn mặt tuấn tú tựa cười nhưng không cười.

Sau một lúc ngây người, Bối Bối lập tức hoàn hồn, cười gượng vỗ vỗ ngực của hắn:“Ha ha...... Cô Ngự Hàn, chàng đều nghe được a, Vậy...... Không còn gì tốt hơn, ha ha.”

Nàng mạnh đẩy hắn ra, sau đó nhanh chân bỏ chạy.

Cô Ngự Hàn lướt nhìn Thương Tuyệt Lệ một cái, tâm tình rất tốt bỏ xuống một câu:“Hắc tinh ngọc bội không phải của Hà Khả Y.”

Ý nghĩa của câu nói này lại không rõ ràng mấy, nhưng mà, Thương Tuyệt Lệ cũng đỏ mặt rất kiên định nhìn Cô Ngự Hàn, ý nghĩa trong đó hai người bọn họ đều hiểu được.

Cô Ngự Hàn nhíu mày, vỗ vỗ bả vai của Thương Tuyệt Lệ.

Sau đó, hắn liền đuổi theo hướng Bối Bối mà đi, vừa chạy vừa cười đe dọa:“Tiểu Bối Bối, ta phải đuổi kịp nàng.”

Ở phía trước Bối Bối quay đầu lại, cười đến rạng ngời:“Có bản lĩnh thì đuổi theo ta nha.”

“Đuổi kịp nàng có gì thưởng cho ta?” Bước chân của Cô Ngự Hàn không nhanh không chậm, từ đầu đến cuối vẫn duy trì với nàng một khoảng cách ngắn, nói những lời đùa giỡn với nàng.

“Đuổi kịp ta...... tùy ý chàng xử trí.” Bối Bối cười hì hì.


“Là nàng tự nói đó!” Cô Ngự Hàn giống như có thêm sức mạnh, hắn cố ý tăng thêm vận tốc bước chân, làm cho người phía trước nghe được, trong lòng khẩn trương.

Nhìn nàng giống như con thỏ nhỏ lủi vào trong rừng hoa mai, màu trắng xiêm y, tóc dài mềm mại sáng bóng, đôi mắt đen của hắn hiện ra ánh mắt dịu dàng.

Tình cảnh này, giống như trong rừng hoa mai ở vách núi lúc trước, nàng cũng là một thân áo trắng, chẳng qua chỉ khác lúc đó là trang phục quần dài của nhân gian, hiện tại là làn váy phiêu dật, tóc cũng dài hơn.....

_____

(*) Long Diên Hương:

Đông y dùng làm thuốc giúp an thần, dễ ngủ,... LDH có mùi thơm dễ chịu, được dùng làm chất định hương cao cấp trong công nghiệp nước hoa trước đây.

(**)Vô sự bất đăng tam bảo điện:

không có việc thì đến làm gì.

Phi gian tức đạo:

không phải trộm thì là cướp


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui