Xà Vương Tuyển Hậu

Cô Ngự Hàn đưa tay vẫy một cái, trong không gian u tối, một chiếc hộp mở ra, trân châu ngàn năm bên trong đột nhiên bay lên cao, tỏa ra ánh sáng bảy màu cầu vồng rực rỡ, chiếu sáng chung quanh.

Bối Bối bị hào quang rực rỡ của hạt châu hấp dẫn, nàng nhìn chằm chằm vào hạt châu.

Quả nhiên là bảo vật, bảo vật phát sáng!

Ngẩn ngơ hồi lâu, nàng mới có phản ứng,“Cô Ngự Hàn, trong cung của chàng rõ ràng có bảo vật phát sáng, vì sao hồi đó lúc ta trèo tường chàng nói là không có?”

Cô Ngự Hàn cười đến mất bình tĩnh: “Bảo vật này là ta vừa mới sai người mang về, vốn là bảo vật thôi...... Muốn nói cũng không có gì đáng nói.”

“A...... Ta cũng được tính là một bảo vật nha, bây giờ cả con người đều cho nàng, cho nên nàng cũng không uổng công làm việc này a.” Hắn nói lung tung không đứng đắn tí nào.

“Chàng chỉ có thể tính là tên vô lại!” Bối Bối tức giận lườm hắn một cái, từ trong lòng hắn nhảy xuống.

Khi chân của nàng chạm mặt đất, mới phát hiện mình vừa có thể nói chuyện lại vừa có thể đi lại được rồi, nàng không chút nghĩ ngợi liền bước chân chạy đi.

Cô Ngự Hàn nhìn thấu nàng muốn gặp Khả Y, hắn đứng nguyện tại chỗ bất động, lạnh lùng mở miệng:“Tiểu Bối Bối, cho phép ta nhắc nhở nàng một câu, cho dù bây giờ nàng chạy đi được,nàng cũng không thể nào ra khỏi cửa cung điện này.”

Một câu, lại mạnh mẽ kéo lấy bước chân của Bối Bối, nàng buồn bực đi trở lại, trực tiếp hét lên với hắn:“Cô Ngự Hàn, ta muốn đi gặp Khả Y.”


Cặp lông mày dày đẹp nhíu lại, hắn đem sự không hài lòng trong đáy mắt dấu đi, vừa giống như thật lại như đùa nói:“Tiểu Bối Bối, bảo vật ta tặng cho nàng, nàng còn chưa xem kĩ, thật sự là sẽ làm tổn thương trái tim của ta.”

“Nàng không thích bảo vật này sao? Nói không thích ta liền ném nó đi.” Cô Ngự Hàn đưa tay, trân châu ngàn năm đang lấp lánh bảy màu cầu vòng liền bay vào trong lòng bàn tay của hắn, hắn giả vờ như muốn vứt ra cửa sổ.

Bối Bối theo bản năng giữ chặt tay hắn:“A, đừng mà.”

Hắn yên lặng nhìn bàn tay mềm của nàng, sau đó nâng ánh mắt nhìn nàng, đôi mắt sâu không thấy đáy, thản nhiên lạnh lùng nói:“Giữ lại làm gì, dù sao nàng cũng không cần.”

Nói xong, hắn dùng sức một chút liền giãy ra khỏi tay nàng.

Bối Bối vội vàng giữ chặt hắn lại:“Ta chưa nói không cần a, đưa đây.”

Nàng dứt khoát đưa một tay ra, ở trước mặt tỏ ra bình thản, ý tứ lại rất rõ ràng.

Hắn tà mị cong môi, cụt hứng liếc nàng một cái:“Nhưng mà bây giờ ta muốn vứt bỏ nó, bảo vật không thể lấy được niềm vui của chủ nhân trong cái nhìn đầu tiên, vậy liền mất đi giá trị của nó, ngoan, ta sẽ tìm bảo vật khác cho nàng.”

“Không được, ta muốn viên trân châu bảy sắc này.” Bối Bối buồn bực bướng bỉnh.

Nam nhân này như thế nào lại giống một đứa trẻ,tính tình thích đùa giỡn.

“Không đưa, ném đi.” Giọng điệu của hắn mang theo một chút hờn dỗi.

Bối Bối ngẩng đầu lên, nhìn thẳng gương mặt anh tuấn không chịu thỏa hiệp của hắn, khẽ cắn môi:“Được, chàng không chịu đưa cho ta, về sau cũng đừng vào phòng ngủ.”

Cô Ngự Hàn sửng sốt một chút, nhìn vẻ mặt đáng yêu của nàng đang uy hiếp hắn, hắn nhíu mày:“Thật sự không cho ta vào phòng ngủ?”

“Đúng vậy, sẽ không cho cho chàng vào phòng, càng đừng nghĩ lên giường của ta.” Bối Bối nâng quai hàm lên. “Được rồi, vậy ta không ném nữa.” Cô Ngự Hàn lập tức thỏa hiệp.

Bối Bối sửng sốt, chợt lập tức cười ra tiếng:“Cô Ngự Hàn, chàng...... chàng...... Ha ha ha......”

Nàng cười đến nổi chảy nước mắt, trời, nam nhân này, cũng quá dễ dàng thương lượng chứ, quả thực không khác gì một đứa trẻ.


“Cười vui lắm sao? Không thể vào phòng đó là thực sự là chuyện nghiêm trọng đúng không.” Cô Ngự Hàn cưỡng từ đoạt lý, kỳ thật trong đáy mắt cười ý cũng lóe sáng.

Bối Bối cười đến nổi bụng dường như muốn co rút lại, tay nàng chỉ nhẹ vào lồng ngực cường tráng của hắn, bờ môi nở nụ cười:“Chàng...... chàng không phải là nam nhân, căn bản chính là một đứa trẻ.”

“Nàng dám nói ta không phải nam nhân, uhm?” Cô Ngự Hàn kéo dài âm cuối, giọng nói nguy hiểm vang lên.

Đột nhiên hắn đem trân châu ngàn năm trong tay nhét vào tay nàng, lập tức cúi xuống ôm lấy nàng:“Ta lập tức liền chứng minh cho nàng xem ta không chỉ là nam nhân, nhưng lại là nam nhân trong nam nhân!”

“A...... Không cần, ta muốn gặp Khả Y.” Bối Bối vừa thấy ánh mắt của hắn sáng lấp lánh chính là biết hắn muốn làm gì, nàng đá động hai chân muốn giãy dụa, lại vô ích.

......

Cô Ngự Hàn ung dung mà đem nàng mang về phòng ngủ, đem nàng thả lên đệm chăn mềm, chợt phủ lên người của nàng, áp chế bất kỳ phản kháng nào của nàng.

“Bây giờ không được, ta muốn gặp Khả Y...... Uhm......” Bối Bối nói còn chưa xong câu, liền bị hắn nhanh chóng che kín đôi môi, bằng đôi môi ấm áp của hắn.

Hắn phát huy ra tất cả kỹ xảo tán tỉnh của hắn, quyết tâm muốn triệt để câu dẫn lửa nóng của nàng.

Hai người vừa dừng hôn, Bối Bối cũng đã liên tục thở hổn hển, ánh mắt mơ màng, hai má ửng hồng, động tình liếm liếm cánh môi, còn trầm luân tăng thêm lửa nóng bên trong hắn.

Cô Ngự Hàn cọ sát vành tai của nàng:“Tiểu Bối Bối, ta sẽ không cho nàng đi tìm Hà Khả Y, trừ khi...... nàng có thể tự mình tháo bỏ kết giới do ta tạo ra, ta sẽ không ngăn cản nàng.”

Bối Bối lập tức đã tỉnh táo lại hơn phân nửa, kêu lên:“Cô Ngự Hàn, chàng biết rõ ta căn bản là không có khả năng mở kết giới của chàng, chàng...... Quá đáng!”


Hắn lắc lắc ngón trỏ, cười thần bí:“Tiểu Bối Bối, nhưng mà ta có lòng tốt giúp nàng mở kết giới, trân châu ngàn năm vừa rồi ta đưa cho nàng, giúp tu luyện pháp thuật rất hiệu nghiệm, nàng nuốt nó vào, nói không chừng có thể giúp nàng mau mau tu thành pháp lực.”

“Thật vậy chăng?” Bối Bối đưa trân châu ra, trân châu càng không ngừng lóe ra hào quang, nắm trong tay, có chút nóng lên.

“Nó hình như hơi nóng nóng, chẳng lẽ giống như Hắc tinh ngọc bội đều có năng lượng?” Bối Bối nói một mình.

Nghe thấy lời độc thoại của nàng, Cô Ngự Hàn có chút kinh ngạc:“Lúc ta cầm nó, nó không hề nóng, nàng xác định là nó nóng?”

Nàng cũng cảm thấy kinh ngạc:“Nhưng mà ta rõ ràng cảm giác được nó nóng lên a.”

“A...... Hắc Tinh ngọc bội cũng nóng lên.” Bối Bối lại vội vàng lấy ngọc bội ra nó dường như muốn đốt nóng da thịt của nàng.

Lúc hai bảo vật đang ở trong tay của nàng, hiện tượng quỷ dị đã xảy ra, hai bảo vật đồng thời bay khỏi tay nàng, đồng thời treo lơ lửng ở trên không, hào quang vụt sáng chiếu rọi lẫn nhau.

“Cô Ngự Hàn, việc này...... rốt cuộc sao lại thế này?” đầu óc của Bối Bối có chút không hiểu.

Hắn nếu có chút trầm tư suy nghĩ, sau đó chậm rãi lắc đầu, hắn cũng có chút mê muội rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui