Xà Vương Tuyển Hậu

Thương Tuyệt Lệ trong lòng hỗn loạn chần chừ đứng ở ngoài cung điện của Khả Y, vài lần muốn tiến vào, nhưng lại chùn chân, bước trở về.

Trong đầu của hắn một mảnh hỗn loạn.

Nếu Hắc Tinh ngọc bội là của Khả Y, như vậy dựa theo quẻ tiên đoán của trưởng lão, tân nương mệnh định của Vương không phải là Khả Y sao? Vậy Bối Bối tiểu thư làm sao bây giờ? Vậy...... Hắn nên làm cái gì bây giờ?

Vì sao lại trở nên như vậy?

Hắn buồn phiền đấm một quyền vào vách tường, không hề khống chế mà phát ra pháp lực dường như muốn làm cho vách tường bị chấn động.

Khả Y nghe tiếng đi ra, lại nhìn thấy hắn như bị u sầu bao phủ đứng trong bóng đêm, nàng theo bản năng nhìn bên cạnh hắn, không có ai, hy vọng của nàng biến thành hư không, Bối Bối không tới.

Dần dần, Thương Tuyệt Lệ mới cảm giác được hiện diện của nàng, hắn quay đầu mạnh, thấy gương mặt quá trầm tĩnh của nàng, không biết đang suy nghĩ những gì.

Hắn hít một hơi thật sâu, mới kéo được bước chân nặng nề đến gần, không dám trực tiếp nhìn vào đôi mắt của nàng, cổ họng của hắn có chút không lưu loát:“Khả Y, thật xin lỗi, Bối Bối tiểu thư nàng ấy...... Nàng ấy đã đi ngủ rồi.”

Nhìn ánh mắt của nàng vẫn đang mang theo chút chờ mong, hắn không thể nói ra giữa Bối Bối tiểu thư và nàng có một quan hệ sâu xa, lại càng không thể nói ra nàng mới là tân nương mệnh định của Vương.

Chuyện này, hắn không muốn thừa nhận, Vương cũng sẽ không bởi vậy mà thay đổi quyết tâm cưới Bối Bối tiểu thư.

Cho nên, tất cả những ngọn nguồn này, đều là một cái nút thắt, một cái nút thắt chết không cách nào có thể tháo mở ra được.


Đôi mắt của Khả Y rũ xuống, nụ cười khổ lướt qua trong đáy mắt, nhẹ nhàng nói nhỏ:“Ừ, Bối Bối ngủ rồi, vậy không cần quấy rầy nàng ấy.”

Nàng buộc mình phải lộ ra nụ cười thư thái, lại phát hiện rất khó, nàng cười không nổi, hết lần này đến lần khác đều không gặp được Bối Bối, nàng không thể không suy nghĩ đến nhiều thứ, cho dù nàng không nghĩ ra.

“Khả Y, nàng...... nàng đừng lo lắng nữa?”

Không biết vì sao, hắn bỗng nhiên cảm thấy nàng giống như sương mù rất mờ mịt, làm cho hắn nhìn không tới được, lại tìm không được, lòng của hắn không chỉ có hỗn loạn, hơn nữa bắt đầu có chút hoảng sợ.

Khả Y nâng mắt nhìn hắn, thấy được sự lo lắng vô cùng trong đôi mắt, lòng của nàng có chút rung động, e lệ lại phủ trên đuôi lông mày:“Thương hộ vệ, đêm nay...... Thật sự cám ơn ngươi.”

Nhìn thấy nàng rốt cục lại lộ ra dáng vẻ nữ nhi yêu kiều, Thương Tuyệt Lệ có chút kích động đưa tay nắm chặt tay của nàng, sắc mắt có vẻ thận trọng khác thường:“Khả Y, ta......Cho ta chăm sóc nàng không được?”

Khả Y ngẩn ra, hắn...... Nhưng mà hắn đang tỏ tỉnh với nàng?

Trong lòng không thể tự kiềm chế mà dâng lên một trận vui sướng, lại mang theo vẻ lo lắng, nhớ tới mình từng có một đoạn hôn nhân kia, còn nhớ đến chính mình đã...... không phải là hoàng hoa khuê nữ* rồi.

Không...... Nàng không thể gây ủy khuất cho hắn như vậy, hắn xứng đáng với một nữ tử tốt đẹp hơn nàng, cho dù chỉ mới nghĩ đến hắn cùng nữ tử khác ở cùng một chỗ, lòng của nàng đã bắt đầu khó chịu.

Nàng bối rối đưa tầm mắt sang một bên không dám nhìn vào hắn, có chút dùng sức rút tay về, nói lời cự tuyệt:“Thương công tử, ta...... ta nghĩ sắc trời đã khuya, ta nên nghỉ ngơi, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”

Thương Tuyệt Lệ nhìn lòng bản tay trống không của mình, trong lòng cũng trống rỗng, đôi mắt đen tuyền của hắn sững sờ nhìn nàng, không rõ vì sao đột nhiên nàng lại xa cách đối với mình.

“Ta muốn đi vào.” Khả Y sợ mình dưới ánh mắt của hắn sẽ mất đi lý trí, đành phải vội vã phải rời khỏi.

Hắn lại đột nhiên giữ chặt tay nàng, rất khó khăn mới buộc mình bình tĩnh được:“Chờ một chút.”

“Còn...... Còn có chuyện gì sao?” Khả Y chỉ nghiêng người, không có trực tiếp đối mặt với hắn.

“Nàng trách ta không mời được Bối Bối tiểu thư đến có phải không?” Hắn yên lặng đã lâu, chỉ có thể khó khăn lắm mới hỏi ra một câu này.

Khả Y dường như là tức khắc ngẩng đầu nhìn hắn:“Không phải.”

“Vậy......” Hắn mới muốn tiếp tục hỏi, lại bị ngăn lại.

“Thương công tử, ta rất mệt.” Nàng lại rút tay về, trên cổ tay còn lưu lại hơi ấm của hắn, nhạt đi rất nhanh trong không khí, lại như trước thiêu nóng lòng của nàng.


Nhìn bóng hình xinh đẹp của nàng biến mất rất nhanh ở cửa, Thương Tuyệt Lệ ngơ ngác đứng tại chỗ, tâm tình thực chua sót, chẳng lẽ sự gần gũi trước kia của nàng đều là biểu hiện giả dối sao?

Hắn cảm thấy mình giống như bị vây hãm trong bóng tối, cảm giác như đi hoài vẫn không ra được, làm cho người ta cảm thấy nghẹt thở.

......

Xích Diễm cung.

Bối Bối nằm ở trên ghế quý phi, tức giận đến phồng quai hàm lên, nàng trừng mắt nhìn nam nhân ngồi ở bên cạnh, ánh mắt uy hiếp hắn nhanh chóng giải khai huyệt đạo của nàng.

Cô Ngự Hàn hơi nhíu đôi mắt anh tuấn lại, ngón tay thon dài vuốt nhẹ lên gò má trắng mịn của nàng, có chút thoải mái không hề dao động sự chú ý.

Hắn biết, bây giờ nàng đang liều mạng trừng mắt nhìn hắn, càng biết bây giờ nàng rất muốn đi gặp Hà Khả Y, nhưng mà tất cả mọi chuyện hắn đều không muốn chú ý đến.

Cuối cùng, hắn giương lên một nụ cười sủng nịnh:“Tiểu Bối Bối, chúng ta tiếp tục trò chơi trước, ta đưa cho nàng kinh hỉ nàng còn chưa nhìn thấy đó.”

Bây giờ ta không muốn xem, ta muốn gặp Khả Y.

Bối Bối la to trong lòng, lại chỉ có thể hóa thành ánh mắt bất mãn bắn về phía hắn.

“Tiểu Bối Bối, nàng nhất định sẽ thích, nàng không phải thích sưu tầm bảo vật ở đây sao, bây giờ ta mang nàng đi tìm bảo vật.” Hắn tự nói một mình, nụ cười tươi sáng tuyệt mĩ chưa từng bởi vì cái nhìn giận dữ của nàng mà giảm bớt.

Hắn cúi người xuống ôm lấy nàng, lập tức đi đến hướng có kinh hỉ.

Bối Bối không thể động đậy cũng không thể nói, chỉ có thể giống như con rối gỗ tùy ý hắn ôm đi vào sâu trong tẩm cung.


Sau khi rẽ trái rẽ phải, Cô Ngự Hàn mang nàng tiến vào trong một thiên điện hơi tối, hắn đưa mắt xuống nhìn nàng, thấy nàng trừng đôi mắt tròn xoe, hắn than thở cười khẽ.

“Tiểu Bối Bối, nàng đem đôi mắt mở lớn như vậy, coi chừng tròng mắt cũng lồi ra luôn, chậc, nàng trừng mắt như vậy, ta còn thật sự có chút hơi sợ đó nha, bởi vì......”

Hắn kéo dài âm cuối, làm cho Bối Bối nhíu nhíu mày, bởi vì sao?

Hắn bỗng nhiên nở nụ cười thần bí, đáy mắt lướt qua trò đùa dai, phủ gần bên tai của nàng, giọng khàn khàn đen tối:“Bởi vì biểu hiện của nàng như vậy thật có chút giống người đàn bà đanh đá, mà ta chính là trượng phu đáng thương bị nàng ức hiếp kia.”

Cái gì? Tự nhiên lại nói nàng là người đàn bà đanh đá!

Bối Bối càng thêm trừng ánh mắt thẳng về hắn, lập tức nhớ tới lời nói của hắn, theo bản năng nàng tự kiềm chế bản thân không trừng mắt nữa, quai hàm vẫn phồng lên như trước.

Được rồi được rồi, nữ nhân đều thích được người ta nói là xinh đẹp hoặc là đáng yêu, người đàn bà đanh đá thì miễn đi, nói khó nghe một chút chính là người đàn bà chanh chua.

“A...... Tiểu Bối Bối như vậy liền đáng yêu hơn.” Cô Ngự Hàn “kiến phong sử đà**”), hôn thật lâu vào cánh môi của nàng, đáy mắt lại lướt qua một tia giảo hoạt, âm thầm cười tươi, quả nhiên thích đẹp là thiên tính của nữ nhân, a......

___

Hoàng hoa khuê nữ*: gái còn xuân, chưa xuất giá

Kiến phong sử đà**: thấy gió chiều nào xuôi chiều đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui