Bối Bối xoay tròn mắt, trộm quan sát hắn, a......
Không thể tưởng được mỹ nam tử cuồng vọng tự tin này biểu hiện ghen thật đúng là không phải bình thường rất đáng xem a, nhìn đến liền cảm thấy tâm tình thật tốt.
Cô Ngự Hàn bị nàng nhìn cả người không được tự nhiên, nhưng mà cố gắng vẫn không thể nào đẩy lui được ánh mắt nhìn trộm của nàng, vì thế thực dùng sức đeo lên vẻ mặt lơ đãng, ném đi biểu hiện rối bời lộ ra khi nãy.
Hắn trở lại ngồi lên nhuyễn tháp*
,
ra ung dung tự tại cầm lấy trà tiếp tục thưởng thức trà, khoảng gian mày hơi xao động lại giả vờ như không để ý:“Tiểu Bối Bối, trà này uống ngon lắm, nàng muốn uống thử một ngụm hay không.”
Nói xong, hắn đưa cao cái ly trước mặt nàng, đung đưa cái ly ra hiệu, hương trà đậm thuận theo xoáy nước mà lượn lờ bay ra.
Thấy hắn không hỏi tiếp về “Vương tử”, Bối Bối bĩu môi, cũng cùng ngồi xuống, chưa từ bỏ ý định nhìn chăm chú vào khuôn mặt phong khinh vân đạm** tuấn tú của hắn, dùng sức hé cánh môi, cười ha ha bắt đầu thương lượng:“Cô Ngự Hàn, nếu chàng hỏi lại một lần nữa bạch mã vương tử là ai, ta liền nói cho chàng nghe có được không?”
Nàng hi vọng lại nhìn thấy được cái biểu hiện ghen hồi nãy của hắn a.
“Nàng đã muốn nói, vậy nói đi, ta đang nghe.” Cô Ngự Hàn biểu hiện rất chăm chú lắng nghe, làm cho nụ cười của nàng lập tức sụp đổ.
Cái gì chứ, nói cho cùng giống như việc hắn đồng ý nghe đã thực sự nể mặt nàng lắm vậy, hứ! Thối xà, làm cho nàng thỏa mãn cái tính chuộng hư vinh của phụ nữ một chút cũng không được nga.
Cơn giận của nàng phù phù phun đầy khí, mắt hạnh trừng hắn, lại trừng hắn, hắn vẫn là cái dáng vẻ thảnh thơi hời hợt, ngay cả động tác thưởng thức trà từ đầu tới cuối cũng đều là nhàn nhã thong dong như vậy.
Hứ, không hỏi thực sự không hỏi, nàng cũng không nói!
Bối Bối thở phì phì quai hàm phồng lên, quay đầu sang một bên, nói cho hắn hiểu, bây giờ nàng cảm thấy rất khó chịu.
Lại rót một ly trà thơm, bạc môi của Cô Ngự Hàn khẽ nhếch lên, đôi mắt đen nhẹ nhàng chuyển sang nhìn nàng, nhíu mày, cười thầm trong lòng:“Tiểu Bối Bối, nàng muốn uống trà hay không?”
“Không cần.” Bối Bối tức giận cự tuyệt.
Ngay lúc Cô Ngự Hàn muốn nói chuyện, cung nữ tiến đến:“Vương, Thương hộ vệ cầu kiến.”
“Đã biết.” Cô Ngự Hàn vẫy tay cho cung nữ lui, sau đó mới đưa ly trà vừa mới rót đầy kia lên trước mặt Bối Bối,vẻ mặt tươi cười.
“Tiểu Bối Bối ngoan, bây giờ nàng uống một ly cho bớt giận, nhưng mà đừng để nghẹn, ta sẽ quay lại ngay.”
Hắn đứng lên, vòng đến bên cạnh nàng, cúi đầu hôn lên trán của nàng, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Bối Bối thấy hắn xoay người rời đi, vạt áo như tuyết trắng phiêu dật tuấn nhã, càng tô thêm dáng người thon dài của hắn.
Đấu tranh một chút, nàng lên tiếng gọi hắn:“Cô Ngự Hàn.”
Dường như ngay lập tức, hắn dừng bước, đôi mắt anh tuấn xẹt qua một chút ánh sáng lấp lánh, ngoái đầu nhìn lại nàng, ngàn vạn nhu tình.
Nhìn hắn tươi cười sủng ái, Bối Bối rốt cuộc không nhịn được, nàng “thịch thịch thịch” Vọt tới trước mặt hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn:“Cô Ngự Hàn, bạch mã vương tử chính là giống như con hát diễn cái vai công tử anh tuấn ở thế giới của các chàng, không phải tình nhân cũ, chính là một diễn viên, uhm...... Con hát.”
Nghe được lời giải thích của nàng, Cô Ngự Hàn bình tĩnh như chưa từng buông lỏng tiếng lòng, hắn hạ mắt nhìn nàng, đôi mắt có ý cười ẩn thật sâu, biểu hiện như đã hiểu rõ ràng.
“À? Thì ra là thế.”
Bối Bối gật đầu qua quýt:“Đúng đúng, chính là như vậy.”
Sau đó thật không được tự nhiên mau mau xoay người chạy về, muốn chết, vì sao hắn không hỏi mà nàng lại cảm thấy phải mau giải thích, nếu không, cảm giác sẽ có tai vạ đến nơi.
Nhìn bóng dáng của nàng, bờ môi của Cô Ngự Hàn ẩn chứa ý cười càng thêm sâu sắc, mới làm cho vẻ thâm trầm lo lắng trong đáy mắt phóng ra bên ngoài, nếu nàng không giải thích cho rõ ràng trước lúc hắn rời đi, hừ hừ, hắn nhất định sẽ làm nàng thực đáng thương thực đáng thương cầu hắn nghe nàng giải thích!
......
Đi vào ngoài điện, Thương Tuyệt Lệ hành lễ nghênh tiếp:“Vương.”
Cô Ngự Hàn khoát tay miễn lễ:“Ta phân phó ngươi tìm trân châu ngàn năm ngươi tìm được chưa?”
“Thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh, qua sự đồng tâm hiệp lực của thuộc hạ cùng những huynh đệ khác, rốt cục ở dưới đáy Tây Hải tìm được trân châu ngàn năm.” Thương Tuyệt Lệ vừa bẩm báo vừa đem một cái hộp trình lên.
Cô Ngự Hàn cười khen ngợi, mở hộp ra, chỉ thấy bên trong có một hạt châu màu tím, cả viên trân châu tỏa ra hào quang màu tím mãnh liệt, càng không ngừng lóe sáng.
Quan sát tỉ mỉ viên trân châu đặc biệt này, ánh mắt Cô Ngự Hàn xẹt qua một đạo hồng quang, viên trân châu màu tím lập tức bay vút lên cao, ở trong không khí tiếp tục vụt sáng.
Sau khi thử nghiệm, Cô Ngự Hàn từ từ đem trân châu thu lại trong lòng bàn tay, vừa lòng giương môi:“Không sai, đây là trân châu ngàn năm mà ta muốn tìm.”
“Vương, ngài muốn trân châu ngàn năm này là......” Thương Tuyệt Lệ không hiểu rõ, Vương không phải luôn không thích người đời truy đuổi cái gọi là bảo vật này?
Cô Ngự Hàn nhíu mày, con ngươi đen nhiễm tình cảm dịu dàng nhè nhẹ, dùng giọng nói dường như là hồi tưởng lại, nói:“Bối Bối thích sưu tầm bảo vật.”
Một câu vô cùng đơn giản, đã giải thích nguyên nhân vì sao trân châu ngàn năm này lại ở đây.
“Tốt lắm, ngươi cũng mệt mỏi, ngươi trở về nghỉ ngơi trước đi.”
Thương Tuyệt Lệ hành lễ, liền lui ra ngoài.
Cô Ngự Hàn thu hồi trân châu trong tay, vẻ mặt vui mừng, tràn ngập một chút chờ mong, nếu Tiểu Bối Bối của hắn thích sưu tầm bảo vậy, vậy hắn sẽ thu thập thật nhiều bảo vật trong Vương cung, làm cho nàng sưu tập cho thỏa thích, tốt nhất là vui vẻ đến quên việc muốn quay về nhân gian.
......
Nhìn thấy người quay trở về, vẻ mặt thần bí tiến lại lần, Bối Bối nhịn không được đi ra đón:“Cô Ngự Hàn, chàng như thế nào lại biểu hiện giống như nhặt được bảo vật vậy? Có phải Thương Tuyệt Lệ mang đến cho chàng tin tức gì tốt hay không? Chỗ ở cho nạn dân Tuyết hồng đã xây xong rồi à? Hay là Thương Tuyệt Lệ một phen đến dân gian thấy được quốc thái dân an, phồn vinh thịnh vượng?”
“Đoán lại.” Bờ môi của Cô Ngự Hàn mỉm cười một tiếng cổ vũ.
“Uhm? Hiện tại ngoại trừ việc quốc gia yên ổn thịnh vượng, còn có cái gì đáng làm ngươi vui vẻ như vậy?” Bối Bối khó hiểu.
Cô Ngự Hàn búng vào trán của nàng, sau đó đem nàng ôm vào trong lòng:“Chuyện khiến ta vui nhất đương nhiên là chuyện chúng ta sẽ kết hôn!”
Hôn tóc mai của nàng, hắn âm thầm thở dài, không biết bắt đầu từ khi nào, nàng liền trở nên thật thích đem chuyện quốc gia thiên hạ luôn đặt trong lời nói, quan tâm đến giang sơn dân tình còn muốn hơn người làm Vương như hắn.
Hắn biết, cái nút thắt đó trong lòng nàng vẫn còn tồn tại, cho dù nàng thực cố gắng vượt qua tâm lý bất an đó.
Bối Bối lấy tay quấn quanh mái tóc đen rơi xuống của hắn, tinh quái tự mình tâng bốc một phen:“Thì ra chàng cảm thấy ta là bảo vật a, cho nên mới có biểu hiện như nhặt được bảo vật, a......”
“Đúng vậy, nàng chính là tiểu bảo bối mà ta nhặt được.” Hắn cúi đầu hôn đôi môi anh đào của nàng, hấp thụ thật sâu vị ngọt thuần khiết của nàng, dường như phải ăn nàng vào trong bụng mới bằng lòng bỏ qua.
___
Nhuyễn tháp*: giường đệm nhỏ
Phong khinh vân đạm**:“gió nhẹ mây trôi” ý chỉ về sự thản nhiên
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...