Bối Bối tức giận nắm chặt tay, không rõ hắn tại sao lại đột nhiên trở nên không hợp tình hợp lý như vậy, hắn biết nàng và Khả Y là bằng hữu tốt không phải sao?
Chẳng lẽ một nữ nhân trước khi kết hôn cùng tỷ muội tốt tán gẫu cũng không thể sao?
“Chàng không phải dự định sau này cũng không cho ta bước ra … cửa cung điện?” Nàng nghiến răng nghiến lợi trợn tròn mắt.
“Cũng không phải, trước khi thành thân, nàng phải điều dưỡng cho tốt nha, nếu không như thế nào có thể trở thành tân nương xinh đẹp.” Hắn cố gắng xua tan cơn tức giận của nàng.
“Chàng… điều dưỡng quỷ quái gì, việc này và việc ta gặp mặt Khả y căn bản là hai việc khác nhau.” Nàng có chút không hiểu hắn cuối cùng suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ sợ nàng chạy mất sao.
“Không sai, ta nhất định không để nàng chạy thoát.” Hắn lại lần nữa nghe được lòng của nàng, gật đầu chắc chắn chuyện đó, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc.
“Đừng quên nàng có rất nhiều tiền án, trước khi chưa thành thân, đối với những hành động của nàng ta thực không yên lòng.”
Hắn cố ý dẫn đường cho nàng suy nghĩ đến phương diện này, không muốn cho nàng biết Hà Khả Y với nàng có ràng buộc, nếu không nàng lại phiền não chuyện Hắc Tinh ngọc bội.
Bối Bối mấp máy môi, không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười, lại càng nhiều ngọt ngào, nam nhân này thật đúng là… Một chút cũng đều không biết giả vờ, nàng từng có sai phạm, không sai, nhưng mà hắn có cần lộ ra biểu hiện rõ ràng như vậy không?
Giống như nàng bất cứ lúc nào cũng có thể “Hồng hạnh ra tường”
Thấy thái độ nàng có chút dịu lại, hắn lúc này thừa dịp, giả vờ làm bộ thương cảm hề hề nhìn nàng: “Tiểu Bối Bối, nàng phải hiểu tâm tình của ta lúc này, ta sợ lão bà chạy nha”
“Chàng…” Bối Bối hoàn toàn hết giận, nàng im lặng một chút, có lẽ, hắn thật sự lo lắng, có lẽ, nàng cần phải vì hắn suy nghĩ lại, có lẽ, nàng không nên khiến hắn phân tâm, bởi vì, hắn phải đối mặt với áp lực rất lớn.
“Cô Ngự Hàn, chàng có… nói với trưởng lão bọn họ … Hắc Tinh ngọc bội không phải của ta -?” Nàng trong lòng biết rõ ràng hắn không có nói, chính là vẫn muốn hỏi.
Quả nhiên, sắc mặt của hắn cứng lại một chút, rất nhanh, hắn lại khôi phục dáng vẻ thản nhiên, nhướng mày rõ ràng là không để ý đến: “Ta sẽ không ngăn cản nàng nói chuyện này với trưởng lão, nhưng mà, bất kể ý kiến của bọn họ như thế nào, không ai có thể ngăn cản ta cưới nàng, cũng không có người nào có thể bức ta lấy chủ nhân ban đầu của hắc tinh ngọc bội Hà Khả Y, cho dù phải nghịch thiên mà làm, ta cũng không tiếc.”
“Nhưng mà đây là an bài của lão thiên …” Lòng của nàng thắt chặt, vẻ u sầu lại nhiễm trên chân mày.
“Tại Xích Diễm quốc, ta là trời, an bài của ta chính là an bài của trời.”
Ánh mắt của Cô Ngự Hàn lạnh lùng kiên định, không chút do dự cắt đứt lời của nàng, làm vẻ u sầu trên mặt nàng trong nháy mắt bị đánh tan, lưu lại, tràn đầy cảm động, nàng có đức gì có khả năng gì khiến hắn đối xử với nàng như thế.
Hắn cúi đầu hôn mi tâm của nàng, sau đó đưa tay kéo nàng, ôm vào trong lòng, thở dài một tiếng: “Nói cho ta biết, nàng thật vui mừng làm tân nương của ta.”
Nàng ôm lưng hắn, dường như muốn nghẹn ngào: “Ta thật vui mừng thật vui mừng làm tân nương của chàng.”
“Như vậy là được rồi, nàng chỉ cần chờ khoác giá y lên mà thôi, cho dù trời sụp xuống, cũng có ta chống, cái gì cũng không cần nghĩ, uhm?” Hắn nhẹ nhàng vỗ về thắt lưng nàng, trấn an nỗi lòng không yên của nàng.
“Uhm.” Nàng nghẹn ngào gật đầu, mũi hít hít, nhịn không được nước mắt rơi xuống.
“Đừng rơi nước mắt, ta thích nhìn nàng cười hơn.” Đầu ngón tay hắn xoa lệ của nàng, tình cảm dịu dàng chân thành.
Nàng rưng rưng vừa khóc vừa cười: “Được, sau này cũng chỉ cười cho chàng xem.”
“Tiểu bảo bối của ta thật ngoan.”
Hắn giương môi khen ngợi, vẻ mặt lộ rõ qua đôi mày anh tuấn cặp mắt sáng ngời, làm nàng không tự giác ỷ lại.
Khả y mờ mịt đứng ở ngoài Xích Diễm cung, bên tai không ngừng có tiếng vang vọng lời cung nữ mới truyền tới nàng.
“Thứ lỗi, Khả y tiểu thư, Bối Bối tiểu thư hiện tại muốn nghỉ ngơi lấy lại sức chuẩn bị thành thân, bất kể ai cũng không tiếp kiến.”
Bối Bối muốn làm vương hậu, nhưng mà… Nàng muốn chúc phúc cho Bối Bối, tại sao Bối Bối lại không gặp nàng, gặp mặt nàng ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi dưỡng sức sao?
Lòng của nàng cảm thấy một chút bị thương, Bối Bối đã nói nàng có thể đến Xích Diễm cung gặp nàng ấy, nhưng mà hiện tại… Nàng ấy cũng không chịu gặp nàng.
Mang theo nỗi lòng suy sụp, nàng lạc lỏng quay trở về.
Khi nàng đi đến chỗ rẽ hành lang, lại bị Quan Hoa tiểu Hầu gia ngăn trở.
“Khả y tiểu thư, thật tình cờ, chúng ta lại gặp mặt.” Quan Hoa ánh mắt rạng rỡ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Khả y, chặc lưỡi, nhìn kỹ lại càng thêm xinh đẹp, da thịt mềm mại mịn màng, làm cho người ta nhịn không được muốn hôn.
Khả y phòng bị lui ra phía sau một bước, mới có lịch sự nói: “Tiểu Hầu gia hữu lễ.”
Nàng theo bản năng liền sợ hãi… tiểu Hầu gia này, mỗi lần nhìn thấy hắn, hắn đều có dùng một loại ánh mắt rất không nghiêm túc nhìn mình, làm cả người nàng không thoải mái.
“Khả y tiểu thư bây giờ phải đi về sao? Ta đưa nàng về nha.” đuôi mắt của Quan Hoa tiểu Hầu gia mang theo sắc ý, nhìn Khả y nháy mắt mấy cái.
Thấy vẻ mặt hắn, Khả Y vừa sợ vừa giận,… tiểu Hầu gia này… hơi quá đáng, hắn nghĩ nàng là dạng nữ tử nào, mà lại…
Nàng tức giận đến cả người phát run, đáy lòng dường như buồn nôn, nàng miễn cưỡng nhịn cơn tức xuống, trả lời xa cách: “Khả Y không dám làm phiền tiểu Hầu gia.”
“Không phiền, một chút cũng không phiền, vừa đúng lúc ta cũng muốn đi thăm nàng đây,bây giờ được gặp mặt thật đúng lúc, chúng ta cùng nhau đi thôi, chẳng lẽ Khả Y tiểu thư không hoan nghênh ta đến quý phủ thăm hỏi?” Hắn giảo hoạt âm thầm tạo áp lực với nàng.
Khả Y đành hít một hơi, tìm không được lý do phản bác.Làm sao bây giờ? Ai tới cứu nàng?
“Hà cô nương, thì ra nàng ở chỗ này.” Thương Tuyệt Lệ đột nhiên từ phía sau nàng đi tới, đứng ở bên người nàng, thân hình cường tráng khiến nàng cảm thấy một tia cảm giác an toàn.
Nàng âm thầm thở ra: “Thương hộ vệ.”
“Bối Bối tiểu thư phân phó ta đến đưa nàng hồi cung.” Hắn sắc mặt bình tĩnh, chỉ là lúc không ai phát hiện, âm thầm liếc Quan Hoa tiểu Hầu gia, ánh mắt sắc bén.
“Cám ơn ngươi.” Khả Y vừa mừng vừa sợ, là Bối Bối cho Thương hộ vệ đến đưa nàng, tâm tình của nàng đột nhiên sáng ngời.
” Đi thôi, ta còn muốn trở về phục mệnh.” Thương Tuyệt Lệ lãnh đạm hành lễ với Quan Hoa tiểu Hầu gia, sau đó liền bước đi, căn bản không để cho Quan Hoa bất cứ cơ hội nào tranh làm hộ hoa sứ giả.
Nhìn bóng lưng của bọn họ, Quan Hoa tiểu Hầu gia hận nghiến răng nghiến lợi, Thương Tuyệt Lệ, xem như ngươi lợi hại!
Mệnh lệnh của vương hậu tương lai, ai dám cản trở?
Không có vấn đề gì, một ngày nào đó hắn phải có được mỹ nhân Hà Khả Y này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...