Xà Vương Tuyển Hậu

Không khí ngay tức khắc ngưng trệ, độ ấm chung quanh giống như đột nhiên giảm đi vài độ.

Không gian im lặng, chỉ nghe được tiếng thở nặng nề của hắn.

Ngực của Cô Ngự Hàn đang phập phồng dữ dội, một loại cảm giác điên cuồng đang quấy nhiễu tâm hồn của hắn, hắn chăm chú nhìn vào ánh mắt của nàng, nhìn vào ánh mắt một chút cũng không lùi bước của nàng, lý trí của hắn nhanh chóng mất đi, tay đặt trên bả vai nàng không chút ý thức mà dùng lực, như muốn nắm chặt cái gì đó.

“Tô Bối Bối, đến lúc này nàng còn muốn phân biệt nàng với ta, được, tốt lắm, cực kỳ tốt!” Hắn giống như dã thú bị thương, điên cuồng hét lên, lại giống như đang nức nở vì vết thương của mình.

Hắn đưa tay lên nắm lấy hàm dưới của nàng, tinh thần lần lý trí của hằng đều mất hết, chỉ biết là phải nắm chặt được nàng:“Tô Bối Bối, nàng nghe cho rõ lời bổn vương, bổn vương muốn lấy nàng, mặc kệ nàng nguyện ý cũng tốt, không muốn cũng thế, nàng đều phải xuất giá!”

Ôn nhu* của hắn, nàng không cần, như vậy, lãnh khốc** của hắn, nàng không cần cũng không được!

Nhìn cuồng phong trong mắt của hắn, giống như dấy lên ngọn lửa ở trong đó, yêu diễm đến kỳ dị, gương mặt cuồng bạo xa lạ, yêu dã giống như loài hoa có chất độc chết người nở rộng giữa đêm đen.

Nàng giật mình hơi run một chút, há miệng, cuối cùng cắn môi, quật cường nhìn thẳng hắn.

“Nói đi, rốt cuộc nàng có muốn lấy ta hay không?” Cô Ngự Hàn hét to có chút bối rối, nhìn thấy ánh mắt quật cường run run của nàng, hắn đáng chết...... Dọa nàng đến như vậy, nhưng mà, làm sao bây giờ, cho dù thế nào nàng cũng chẳng để ý đến hắn ôn nhu hay là thô bạo.

Nàng gắt gao mím môi, bị ép, nói ra một câu:“Không lấy chồng.”

“Nàng...... Tô Bối Bối!” Cô Ngự Hàn hung hăng buông nàng ra, trong chớp mắt, hắn lại ôm lấy nàng, làm thắt lưng của nàng sinh đau, bạc môi dùng sức phủ lên môi của nàng, tùy ý giày vò.


“A......” Bối Bối cảm giác được môi hắn rất lạnh, lạnh lẽo trên môi của nàng, là cảm giác lạnh đến thấu xương, sức lực của hắn rất lớn, hôn môi của nàng rất đau.

“Buông ra...... ta...... a, a......” Nàng mới nói, lưỡi của hắn liền tiến vào trong miệng của nàng, hung hăng quét sạch cam thuần*** của nàng, dây dưa với lưỡi của nàng.

Nụ hôn này, mang theo tức giận, mang theo trừng phạt, không chút nào thương tiếc.

Bối Bối giãy dụa, căn bản lại không thể mảy may lay động được hắn, chỉ có thể bị động chịu đựng nụ hôn của hắn, hít vào hơi thở của hắn, không giống như hơi thở ấm ấp trước kia, giờ là lạnh, rất lạnh.

Thân thể của hắn, cũng lạnh, tay của hắn ôm nàng, cũng lạnh như băng.

“A...... Rất...... Lạnh......” Nàng lạnh đến nổi răng cũng phát run, lại giãy dụa không thoát khỏi nụ hôn của hắn, chỉ có thể mặc hắn đem hàn khí đẩy vào trong cơ thể của nàng.

Vì sao, thân thể của hắn trở nên lạnh như thế, cơ hồ làm nàng đông cứng......

Nhiệt độ lạnh như băng, liền ngay cả không khí chung quanh cũng bắt đầu đọng thành sương, mông lung.

Trong đám sương, thân thể bọn họ dán chặt vào nhau khi ẩn khi hiện, nụ hôn của bọn họ, trằn trọc dây dưa.

Bối Bối càng ngày càng không chịu nổi thân thể hàn lạnh của hắn, sắc mặt dần dần tái nhợt.

Cô Ngự Hàn đã tức giận đến độ đầu óc cũng không còn, ngọn lửa trong đáy mắt nổi lên càng thêm rừng rực, có tức giận đối với nàng, càng thêm có chút oán trách đối với nàng, lại càng nhiều...... đau lòng.

Trong đầu, chỉ có một ý nghĩ đang gào thét, đó chính là...... Nàng không cần hắn.

Dần dần, hắn bắt đầu phát hiện khác thường, môi của nàng, hôn lên không còn mềm mại, thậm chí có chút cứng ngắc, lạnh lùng, băng băng, tuyệt không ấm áp.

Hắn đột nhiên bừng tỉnh, đôi mắt yêu hồng dần dần trong xanh trở lại, chỉ thấy nàng yếu ớt mí mắt rủ xuống, ánh mắt có hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đáng chết nhất là, thân thể của nàng một chút độ ấm cũng không có.

Thì ra, trong khi hắn tức giận và đau lòng đến cực điểm, thì độ ấm cơ thể của hắn cũng mất đi, biến trở về loại xà nguyên thủy lạnh lẽo nhất.

“Tiểu Bối Bối......” Hắn đem nàng đặt trên giường, vì nàng, đắp chăn lên, bàn tay giơ lên, hồng quang xoắn tới bao quanh mấy cái ấm lô ở bên giường, luồng hơi ấm lớn tụ lại, rất nhanh làm ấm ổ chăn.

Bối Bối lạnh đến độ răng run lên, lạnh run, ánh mắt yếu đuối nhìn đến hắn, nàng lập tức nhìn qua một bên không thèm nhìn mặt hắn.

Cho đến hôm nay, nàng mới biết được, thì ra, thân thể của hắn cũng có thể trở nên lạnh như thế.


“Tiểu Bối Bối......” Hắn khản tiếng gọi nhỏ, tiếng gọi bất đắc dĩ, lưỡng lự, đau khổ.

Hắn đưa tay lên muốn chạm vào nàng, lại phát hiện ngón tay của mình, vẫn cứ lạnh như băng, hắn chậm rãi thu trở về.

Giờ phút này, hắn lại không có cách nào khống chế nhiệt độ cơ thể biến lạnh của hắn, bởi vì kháng cự của nàng, làm cho hắn thật sự đau lòng, hiện tại, nàng ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn, càng làm cho hắn thương tâm.

Tay nắm chặt thành quyền, cảm giác nhiệt độ lạnh như băng của mình đang gặm nhấm lòng của hắn, cảm giác đau đớn như kim châm làm cho hắn thở hổn hển, hắn khẽ cắn môi, đứng mạnh dậy, đôi chân chân thon dài bước nhanh rời khỏi phòng ngủ.

......

Cuộn trong chăn đã lâu, thân thể của nàng mới dần dần bắt đầu ấm lại, răng cũng không run nữa.

Nhìn cửa phòng trống rỗng, ánh mắt của nàng có chút phức tạp khó hiểu, hắn trở nên lạnh, trong đầu bỗng nhiên vang lên cuộc nói chuyện giữa bọn họ trước đây --

“...... Vì sao thân thể của chàng lại nóng......”

“...... Bởi vì ta nghĩ đến nàng nên nóng lên......”

Hiện tại, hắn biến lạnh,có nghĩa là sao? Có nghĩa hắn không muốn lại nóng lên sao? Lòng của hắn biến lạnh sao?

Khẽ cắn môi, nàng xốc chăn, đứng lên, lắc lắc đầu, làm cho mình tỉnh táo một chút.

Rất rối bời, rối bời đến nổi nàng muốn ngửa mặt lên trời thét lớn.

Nàng lê bước chạy ra khỏi phòng ngủ, chạy ra phòng ngoài, tiếp tục chạy đi......


Lúc vừa muốn bước ra cửa chính, Cô Ngự Hàn không biết từ nơi nào lách mình đi ra ngăn trở.

Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt anh tuấn của hắn đã không còn thay đổi vì nổi giận, mặt trở nên lạnh như băng không thể hiện chút tình cảm ra bên ngoài:“Nàng muốn đi đâu?”

Bối Bối cúi đầu, giả bộ bình tĩnh trả lời:“Ta đi tìm Khả Y.”

“Không cho phép đi!” Hắn dường như lập tức lên tiếng cứng rắn.

Tiếng nói lạnh lùng mang theo mệnh lệnh làm cho Bối Bối ngẩng đầu mạnh lên, nhìn hắn thật gần:“Vì sao ta không thể đi?”

“......” Cô Ngự Hàn mím môi không đáp, chính là ánh mắt lạnh lẽo nhưng cứng rắn đã nói cho nàng biết, hắn sẽ không cho nàng đi.

Hít thật sâu vào, Bối Bối cắn răng:“Ta sẽ đi.”

Nàng một chút cũng không chịu thoái lui, ngửa đầu đối diện cùng hắn, cho dù ánh mắt của hắn làm say mê lòng người muốn đem nàng nuốt vào, nàng cũng buộc mình dũng cảm đón nhận.

Không khí ngưng trệ lại buông xuống, Cô Ngự Hàn nheo mắt lại, đem dáng vẻ một chút cũng không lùi bước của nàng thu vào đáy mắt, sự bướng bỉnh của nàng làm cho hắn cảm thấy vừa tức vừa hận.

Bỗng nhiên, khuôn mặt tuấn tú phủ băng sương của hắn sụp đổ, nở nụ cười xao động như nước mùa xuân ánh lên những cánh hoa lê, cười đến làm cho người ta mất hồn.

“Tiểu Bối Bối, nàng ngoan ngoãn ở lại đây.” Thanh âm của hắn, mềm nhẹ, lại rét lạnh làm cho nàng cảnh giác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui